Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khu vực rìa 2

Tiểu thuyết gốc · 1651 chữ

Mang theo tâm trạng phấn khởi bởi mới có được bộ da gấu, A Bảo tiếp tục sải bước tiến sâu vào bên trong. Quả thực càng vào bên trong không khí càng ẩm ướt càng trở nên âm u hơn. Có lẽ bởi ánh sáng hầu như không chiếu xuống mặt đất này. Mặt đất đầy rẫy rêu, dương xỉ. Thi thoảng xuất hiện trên đó là những vết hằn sâu dấu chân yêu thú. A Bảo dựa vào nó để phán đoán đường đi tránh bị yêu thú tập kích. Tuy nhiên hắn đến đây là vì nhiệm vụ, chỉ có hoàn thành thì mới rời đi được. Hắn đã ngửi thấy hương vị hơi tanh nhưng cũng ẩn chứa dược liệu trong đó chắc chắn đó là huyết nhân sâm. Sở dĩ nó có tên như vậy bởi khi sinh trưởng trong môi trường có máu huyết thì tốc độ phát triển cũng như tỷ lệ sống sót của nó sẽ cao hơn hẳn. Tuy nhiên nơi có máu huyết trong rừng rậm này thì chỉ có nơi phát sinh giao chiến yêu thú. Hiển nhiên không phải là địa phương an toàn gì. Và cây nhân sâm hắn phát hiện cũng vậy. Trên đường hắn tiến lại gần thấy những bàn chân to như mặt hắn. Nhìn dấu vết thù khả năng cao là một con hổ và chắc chắn nó là yêu thú rồi.

Nghĩ thế thôi hắn cũng biết mình không thể manh động liều lĩnh được. Trước hết hắn phải tập hợp hai ngươi trước rồi mới tính. Hắn nhẹ nhàng điểm một ấn vào truyền tin phù. Lập tức đạo phù lục này hoá thành hai đạo ánh sáng bay đi. Nói qua một chút về truyền tin phù. Là một loại phù vô cùng phổ biến trong giới tu tiên, dựa vào sự liên hệ có trước của phù chú để truyền tin đến người mình đinh trước. Bùa chứ cấp bậc càng cao tác dụng càng lớn. Ví dụ như bùa của A Bảo chỉ có tác dụng gửi vị trí. Nhưng với những bùa cao cấp có thể truyền cả ý niệm thậm chí là hình thể. Nói tiếp về việc truyền phù, hai người Hạo ca và Ngọc Ánh nhanh chóng nhận được tín hiệu liền lập tức tới tụ hợp. Tuy nhiên A Bảo cũng phải chờ cả nửa canh giờ.

"Hạo ca, đệ phát hiện phía trước có một cây huyết nhân sâm. Thế nhưng theo như dấu chân chắc chắn là có yêu thú hệ hổ gần đó."

"Trước hết chúng ta không nên manh động. Để ta kiểm tra phía trước một chút."

Nói rồi chỉ thấy Hạo ca nhẹ nhàng phẩy tay liên tục có ba con dơi bằng linh khí được tạo ra. Chúng chia nhau ba hướng hướng về khu vực có huyết nhân sâm.

"Hạo ca, đây là đạo thuật gì vậy?"

"Đây là một đạo thuật dò đường của ta. Cho phép ta nhìn thấy khung cảnh phía trước."

"Đạo thuật thật hữu dụng nhá. Huynh có thể dạy cho đệ được không??"

"A Bảo à, ta nói đệ biết chúng ta đều là người làm ăn. Đệ biết mà nhưng dù sao cũng xưng huynh đệ với nhau ta chỉ lấy đệ 150 lt thôi."

"Huynh thật sự làm như vậy với ta sao?"

"Ngươi có biết đạo thuật này tốn gần 300lt mới mua được không?" Ngọc Ánh nhịn không nổi.

"Thế thì 100lt dù sao chúng ta cũng là hảo huynh đệ mà!!!"

"Thôi được coi như lão tử chịu thiệt chút."

"Chịu thiệt. Đúng là quỷ hút máu mà. Có ngày ta sẽ chơi lại huynh một vố." A Bảo nói khẽ trong lòng.

Trong thời gian ba người nói chuyện thì dơi dò đường đã quay trở lại. Cả ba con nhanh chóng nhập vào đâu Trần Hạo. Mặt Trần Hạo khẽ biến sắc.

"Là một con bạch hổ yêu thú cấp ba."

"Như vậy, như vậy phải làm thế nào??"

"Ta có thể đánh ngang cơ với yêu thú cấp 3 nhưng tốt nhất là tránh giao thủ trực diện với nó dù sao đây cũng là địa bàn của nó."

Yêu thú có thể nói đối với con người là không đội trời chung. Bọn chúng đã bị con người giam cầm trong địa vực này không biết bao lâu. Tuy rằng bọn chúng thường xuyên xảy ra tranh chấp xung đột thậm chí là quyết tử với nhau. Thế nhưng nếu có con người thì bịn chúng sẽ ưu tiên tiêu diệt côn người trước. Chính vì vậy trong yêu giới nếu như gây động tĩnh lớn rất dễ dẫn đến yêu thú bao vây. Đó chính là lí do mà Trần Hạo không muốn động thủ.

"Ta sẽ dẫn dụ nó đi nhân lúc đó các ngươi hãy vào trộm linh dược."

"Vậy để ta trộm linh dược, A Bảo ngươi coi chừng cho ta."

"Ngươi có biết lấy nó như thế nào không? Ngươi đừng có mà lanh chanh."

"Ngươi coi thường ta đấy à!!!"

"Đây không phải là điều hiển nhiên hay sao"

"Ngươi!!! Ngươi biết ta tay ta."

"Thôi!! Vào việc chính đi. Cứ như kế hoạch mà làm. Ta đi trước."

Rất nhanh tiếng hổ gầm đã vang vọng khắp khu rừng. Không biết Hạo ca làm cách nào mà con hổ nổi điên như vậy. Chỉ biết là kế hoạch thành công một nửa rồi. A Bảo và Ngọc Ánh nhanh chóng nhảy xuống tiến tới Huyết nhân sâm. A Bảo nhẹ nhàng vặn cây nhân sâm theo chiều kim đồng hồ. Một cây nhân sâm to bằng cổ tay bắt đầu hiện ra trước mắt hai người. Cây nhân sâm to như vậy mà A Bảo kéo lên một cách vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng chính lúc cây nhân sâm được nhổ lên hoàn toàn, từ đất bắt đầu trào lên một dòng huyết khí dầy đặc. Dòng huyết khí bắt đầu lan toả tứ phương.

"Không hay!!! Ngọc Ánh nhanh chóng chạy."

A Bảo vừa nói dứt lời thì bạch hổ đã lao tới sau lưng. Không thể nào! Tại sao nó có thể quay trở lại nhanh chóng như vậy. Thực ra từ lúc A Bảo bắt đầu nhổ nhân sâm thù dòng huyết khí đã bắt đầu thoát ra chẳng qua hai người họ không phát hiện ra mà thôi. Nhưng mũi hổ thì thính đến mức nào cơ chứ.

Bạch hổ gần như đã vồ vào Ngọc Ánh. Nhưng trong giây phút ấy, A Bảo đã kịp kéo nàng sang một bên tránh được một kiếp. Lúc này Hạo ca cũng đã đuổi đến.

"Hai người nhanh đi để ta dụ nó."

Hạo ca ném một con tiểu đao đến phía con hổ nhưng nó chỉ khẽ vẫy đuôi phi đao liền bay đi. Nó không để ý đến Hạo cả chỉ một đường đổi theo hai người A Bảo.

"Không ổn rồi Hạo ca, có vẻ nó cảm nhận được huyết khí trên nhân sâm. Như vậy trừ phi ta ném cây nhân sâm lại thì nó mới dừng lại."

"Vậy chúng ta liền chiến với nó một trận." Nói rồi chỉ thấy Hạo ca rút từ trong túi pháp bảo một cây thương dài. Có vẻ chuẩn bị tiếp chiến.

"A Bảo ném cây nhân sâm cho ta, hai người yểm hộ ta."

Nghe thấy lời Hạo ca, A Bảo liền ném cây nhân sâm cho vị sư huynh này. Quả thật con hổ liền đổi hướng lao về phía Hạo ca. Hạo ca cũng tỏ ra là một người chinh chiến nhiều trận liền lập tức chĩa thương đón hổ. Một người một hổ cứ thế tiếp nhau mấy chục hiệp. Thế nhưng sức người có hạn, Hạo cả dần rơi vào thế hạ phong doo linh lực đã tiêu hao quá nhiều. Nhân lúc Hạo ca dừng lại, bạch hổ từng vuốt bổ thẳng vào đầu hắn.

Trong giây phút gần như tuyệt vọng ấy thì bỗng từ đâu xuất hiện một đại khiên chắn trước mặt Hạo ca.

"Hạo ca, nhanh chóng lui lại ta tới chống đỡ một lát. Ngọc Ánh từng bùa nổ ra."

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Không biết bao nhiêu bùa nổ được tung ra chiếc thấy khói bụi bay mù mịt. Bạch hổ chịu lượng lớn bùa nổ thân hình đã bắt đầu loạng choạng, có một số vết thương nhỏ bắt đầu rỉ máu. Nhưng nó không có vẻ gì là muốn dừng lại vẫn liên tục cào vào tấm khiên.

"Khiên tốt thật nhá! Không chút sứt mẻ."

"Giờ này ngươi còn để ý việc đó à."

Lúc bấy giờ chỉ thấy Hạo ca lặng lẽ nuốt xuống hai viên đan. Lập tức linh lực hồi phục không ít. Huynh ấy liền bì mật vòng sang một bên của bạch hổ, một kích thẳng cổ. Dứt khoát. Quyết đoán. Con hổ cũng thật sự kiên cường vẫn chưa chết ngay mà liền lao về phía Hạo ca định cùng chết.

"Hạo ca, đón lấy!"

Khiên đến tay, chắn trước mặt mình con hổ vùng ra đòn cuối cùng trong vô vọng. Quả thực nghĩ đến đây có phải ba người A Bảo sai rồi không. Con hổ không làm gì họ cả, họ đến cướp đồ của nó lại còn giết nó. Có phải những con người này lòng dạ quá lang sói rồi. Đây có phải chính là lí do mà Yêu thú căm ghét con người như thế. Thế nhưng yêu thú tập kích thôn làng giết người như vậy thì sao. Trong việc này không có ai đúng ai sai cả. Tất cả có lẽ đều do hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi. Chỉ có thực chân chính mới có thể tồn tại trong thế giới này.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.