Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết Sản

Tiểu thuyết gốc · 1702 chữ

Cuộc thám thính di tích cũng đã sắp đến, ngoài việc chuẩn bị về pháp bảo bùa chú thì nâng cao tu vi chính là việc quan trọng nhất rồi. Đạo nhân có câu: " Mọi vật chỉ đều là vật ngoài thân, chỉ có thực lực bản thân mới là vĩnh hằng." Không biết A Bảo có hiểu được đạo nghĩa ấy không chỉ thấy hắn chưa từng bỏ bê việc tu luyện linh lực. Chính vì điều này mà nơi hắn hay lui tới hơn cả nhà đó chính là Luyện Ngục tháp. Có thể nói năng lượng hoả ở đây giúp đỡ hắn rất nhiều. Tăng cường mức độ hấp thụ, rèn luyện thân cốt, bài trừ tạp chất. Nói chung là làm chơi ăn thật.

Hôm nay hắn cũng đến Luyện Ngục tháp như mọi khi. Nhưng khác mọi khi ở chỗ hôm nay có người gọi hắn.

"A Bảo, chào huynh. Không biết huynh còn nhớ ta không?"

Một âm thanh hữu lực phát ra từ một tráng hán phía sau. Dáng vẻ to lớn, khuôn mặt mang vẻ mặt hơi ngờ nghệch này thì khó làm hắn quên được. Vả lại cái món nợ 1500lt vẫn khắc sâu trong tim A Bảo đây.

"Ngươi là người bán cho ta mai rùa đúng chứ."

"Đúng vậy là ta." Tráng hán gãi đầu.

"Ta tên là Thiết Sản. Lần trước, khi ta đến đây cũng là huynh không chê bài mà bán đan dược cho ta. Ta còn nhớ như in đó."

"Không có gì. Thuận mua vừa bán. Gặp nhau cũng là cái duyên mà."

"Ta cũng đã tìm huynh mấy lần nhưng vì công việc khác phân khu nên cũng chẳng có thời gian gặp huynh. Ta thấy huynh hay đến đây như vậy có phải dùng địa hoả luyện đan đúng không?"

"Cũng không phải vậy, ta chủ yếu dùng địa hoả để tôi thể và tu luyện."

A Bảo trả lời không chút để ý bởi khuôn mặt tên này thật sự là phúc hậu nha.

"Vậy thì hay quá. Huynh đến phòng ta đi. Tuy năng lượng không bằng ở trong phòng tu luyện nhưng lại tinh thuần hơn nhiều. Chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn cho việc tu hành của huynh."

Mùi thính! Đây chắc chắn là thính rồi! Tự dưng từ đâu trên trời rơi xuống miếng bánh này. Vô công bất thụ lộc. Bấy giờ A Bảo mới để ý tên này bắt chuyện chắc chắn là có mục đích. Không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó đâu.Suy nghĩ chốc lát, A Bảo đáp"

"Vẫn là về phòng tu luyên tốt hơn. Cũng không nên làm phiền ngươi. Đa tạ ý tốt của huynh. Vậy không có việc gì thì ta đi trước."

"A Bảo huynh đừng đi. Thực ra là ta có việc muốn nhờ. Huynh cùng ta tới phòng để nói chuyện được không?"

Ông hoàng tâm lí, chúa tể lòng người. Thực ra A Bảo cũng không giỏi đến thế đâu. Có chăng là bởi vì diễn xuất tên Thiết Sản này quá kém rồi."

Bước theo Thiết Sản tới một căn phòng cuối dãy, A Bảo bất giác phát hiện ra linh lực ngày càng trở nên tinh thuần đúng như lời hắn nói. Đúng là chỗ cho nhân viên nhà có khác. Bước vào căn phòng của hắn cũng phải nói là rộng hơn nhiều so với phòng tu luyện. Nhưng đồ đạc bên trong lại vô cùng đơn giản nếu không muốn nói là quá thô sơ so với căn phòng bình thường. Một chiếc giường đá không chăn đệm, một bộ bàn ghế đá, vài ba bộ quần áo, vài quyển sách thế là hết. A Bảo cảm thán không biết tên này có phải người không mà sống như thế này được.

"A Bảo huynh mời ngồi. Tính ta trước nay thẳng thắn nên ta xin được nói luôn."

"Ta biết huynh làm trong dược điền, cũng biết huynh quản lí nhiều thuốc. Không biết huynh có biết đến Diệp Ô Sơ không?"

Diệp Ô Sơ mà tên A Bảo này không biết à. Không có nó thì A Bảo cũng không có cơ hội tu luyện này rồi. Nhưng mà điều hắn để ý là tại sao tên Thiết Sản này biết mình ở dược điền. Lúc trước hắn cũng nói là biết mình tu luyên nhiều ở đây. Hiển nhiên là có tìm hiểu mình rồi.

"Nói tại sao ngươi lại tìm hiểu ta."

Vẻ mặt Thiết Sản có vè nghiêm túc, toát ra mặt chút khí tức vững trãi, nghiêm trang người cầm đầu.

"Thực ra từ lần đầu gặp huynh bán đan, ta đã bắt đầu tìm hiểu huynh. Thông qua Hạo huynh ta mới biết nơi làm việc của huynh. Thật sự là may mắn cho ta."

Tên Hạo Trần này lấy tin tức huynh đệ đi bán chắc chắn lừa từ tên ngốc này không ít. Về phải đòi mới được.

"Thú thật với huynh. Khi mới thấy Bồi Nguyên đan, ta thấy trong đan có Diệp Ô Sơ thế nên ta mới kích động mà. Ta mới kích động mua liền mấy chục viên như thế. Bộ lạc ta thể chất có chút đặc biệt. Khi phục dụng Diệp Ô Sơ sẽ có tác dụng tăng tốc tu luyện cho  bản thân. Nên ta muốn mua số lượng lớn."

"Mua dược liệu thù ngươi có thể tới chợ ẩn, Bách bảo các mà mua. Tìm tới ta làm gì."

"Không phải không đến mà là không có. Ta nói huynh nghe, tộc ta bắt buộc phải thường xuyên sở dụng Diệp Ô Sơ không thể dừng được. Nếu dừng quá lâu thì tu vi sẽ từ từ hạ xuống. Mà tu vi càng cao, dược liệu phải càng lâu năm mới có hiệu quả. Vốn dĩ bộ lạc ta vẫn luôn đủ dùng nhưng do một tai nạn nên đã không đủ dùng."

"Vậy ngươi nói xem ngươi cần bao nhiêu. Nếu trong phạm vi, ta có thế lấy từ dược điền bán cho ngươi."

"Ta đợi chính là câu này chả huynh. Trước mắt ta cần một nghìn cây Diệp Ô Sơ trăm năm."

"GÌ? Ngươi nói lại ta nghe nào."

"Một nghìn cây trăm năm."

"Ngươi đùa ta à. Đừng nói một nghìn cây cho dù một cây trăm năm cũng được kiểm kê cẩn thận. Vả lại ngươi biết nghìn cây thì giá trị bao nhiêu không?"

"Ta biết chứ. Ta cũng chuẩn bị đủ tiền để mua rồi. Chỉ cần huynh lấy hàng cho ta thì ta sẽ hậu tạ huynh."

Nghe như buôn lậu ấy nhỉ. Mà buôn lậu thu nhanh giàu lắm. Với một đứa nợ chồng chất như A Bảo thì cơ hội này sao có thể bỏ qua được. Hắn nhận giúp nhưng không chắc chắn nhận làm được đâu.

Trong dược diền tuy chưa được tiến vào khu vựa hạch tâm nơi trông dược liệu cho đệ tử nội môn, chân truyền. Nhưng hắn biết chắc chắn dược liệu trăm năm trong đó không ít. Nếu không thì cũng không thể bồi dưỡng những đệ tử có thực lực cao được. Thế nên dò hỏi trước mới là đúng- Biết địch biết ta trăm trăm thắng mà.

Hắn ta mon men lại chỗ A Phú huynh, làm ra một giọng điệu đứng đắn nhưng tay lại nhét cho A Phú một bịch ô mại loại ngon nhất. A Phú thì cũng ăn. Nhưng mà ăn vào rồi thì lời phải ra.

"A Phú huynh này, ta nghe nói huynh bắt đầu được vào hạch tâm dược điền làm việc đúng không? Có thể kể cho ta chút không?"

"Ây da. Đệ không phải tò mò đâu, kiểu gì mấy năm nữa đệ cũng phải vào."

A Phú không thèm để ý hắn như kiểu dừng lại nói thì phải dừng việc ăn lại. Nhưng mà không nói thì cũng bị lấy lại gói đồ ăn đấy nhá.

"Kể cho ta một chút đi mà."

"Ừ thì cũng không khác bên ngoài là mấy. Chỉ là nhỏ hơn nhưng niên đại lâu hơn chút thôi."

"Vậy có Diệp Ô Sơ trăm năm không?"

"Ừ! Hình như là có. Phải mấy chục mẫu đấy nhá."

"Vậy chắc sử dụng một ít không sao đâu nhỉ?"

"Cái gì mà không sao? Tên nhị sư huynh kia đếm từng cây, đừng hòng ai lấy được. Nhưng mà nếu đệ cần có thể đến chỗ hắn thương lượng giá cả một chút. Chắc là cũng được đấy. Tên khốn ham tiền ấy thì cần đủ là hắn sẽ giúp đệ thôi."

"Ồ! Vậy sao? Ta còn đang lo là một người nghiêm túc như đại sư tỷ chứ."

"Nói chuyện bằng tiền bạc thì dễ rồi."

Và cứ như thế một cuộc giao dịch đã được diễn ra với người môi giới là A Phú. Bên mua hàng là A Bảo và bên cung ứng sản phẩm là Trần Tú. Hai bên thương lượng giá cả vô cùng căng thẳng, liên tục phải qua môi giới A Phú để trấn tĩnh cuộc giao dịch. Với giá cả ban đầu được đưa ra 60lt/ cây. Nó là quá cao theo như giá thị trường bởi theo bên mua A Bảo thì hắn đã thấy Hắc Tụ lâu chỉ bán với giá 55lt. Hiển nhiên là lại nhiều đấy mà đây là mua tận vườn mà giá cao thế. Bên mua lập tức chặt giá xuống còn 40lt. Thế là hai bên xung đột. Sau một hồi giằng co thì giá cả được đưa ra là 45 lt/ cây. Và sẽ giao dịch trước 100cây. A Bảo cũng quyết định cung ứng cho khách hàng mình với giá 50lt. Như vậy hắn sẽ lãi 5lt/ cây thật sự là quá hời. Đương nhiên hắn sẽ vẫn tỏ ra cái bộ mặt rất khó khắn mới săn được cái giá 50lt này. Thời buổi khó khăn cũng phải có chút lươn lẹo thì mới tồn tại được đúng không mọi người? Ai rảnh mà làm không công cho ai bao giờ.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.