Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật cấm kỵ

Tiểu thuyết gốc · 1907 chữ

Chí Kiên mang tâm trạng còn đau buồn rời khỏi căn phòng, chỉ còn lại ông lão. Ông ngồi trên chiếc ghế gỗ đằng sau ánh lửa, ngón tay trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn. Một hình ảnh mờ ảo xuất hiện dưới mặt bàn, trong hình ảnh có một một thân ảnh, chính là Ngọc Linh.

Năm giây sau, một thân ảnh mặc áo choàng đen xuất hiện trong ánh lửa, hạ người hành lễ trước ông lão, tôn kính nói:

“Thưa ngài Hạo Thiên, ngài cần sai cử chuyện gì?”

Ông lão Hạo Thiên không đáp lại, đưa mắt nhìn thân ảnh khoác áo choàng đen một hồi, mới mở miệng:

“Ngươi hãy soạn bức thư tín, gửi cho kẻ cầm quyền ở thành phố Tin Anh. Cho hắn biết: Một sinh linh nhỏ bé, đang thương đang bị bóng đêm bao phủ. Hãy ra tay, cứu giúp cô bé thoải khỏi màn đêm. Mang cô bé về đây, ta sẽ khẩn cầu ngài Huyết Anh Linh Thần thanh tẩy bỏ màn đêm ra khỏi người cô bé. Tuyết Ngọc Linh, sinh viên đại học Nghiên Cứu Sinh Vật.”

“Vâng thưa ngài, tôi sẽ gửi ngay đến cho họ” Người áo choàng đen cúi người một cái, xoay người bước vào trong bóng tối.

...

Nhân Anh ngồi bàn ăn cơm, được bày ra hết món ăn cho bữa tối nay. Ngồi đối diện là Ngọc Linh, chậm rãi thưởng thức bữa tối. Cả hai đang cùng nhau ăn cơm cho bữa tối.

Thần sắc cô ta có vẻ bình tĩnh nhỉ? Cô ta đang suy đoán gì trong đầu đây? Cô ta có mang ý định xấu về mình không?... Nhân Anh cúi đầu ăn cơm, trong đầu mặc niệm liên tục nhiều câu hỏi.

Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, khi biết Ngọc Linh khả năng rất lớn là người của áo choàng đen. Ban đầu hắn còn có ý định chạy trốn trước khi bị bại lộ. Nhưng việc này điểm sơ hở qua lớn, cô ấy sẽ nghi ngờ ngay “tại sao lại bỏ trốn”.

Sau tất cả, hắn chọn ở lại, sinh sống bình thường trong lúc còn chưa bị nhận ra cũng cầu mong đừng nhận ra càng tốt.

Cậu ta có phải người tổ chức tà ác không? Cứ chỉ, hành động cậu ta thật đúng là lạ thường. Chuyện không biết ngôn ngữ là thật hay giả? Mà thôi đợi tý dậy là biết... Ngọc Linh trong bữa cơm, thỉnh thoảng liếc nhìn, quan sát mọi cử động Nhân Anh.

Tiết mục giảng của Sĩ quan Long Tiến chiều này, đưa nàng nâng lên một nhận diện mới. Biết được thế giới này vốn dĩ không có tươi đẹp như mặt ngoài, giấu trong bóng tối những nhiều thứ rất kinh tởm, độc ác.

Ngọc Linh hít một hơi, đưa tay ra ký hiệu khen Nhân Anh rằng bữa cơm rất ngon, cảm ơn về bữa cơm.

Nhân Anh thấy vậy, gật đầu đáp lại, cùng lúc ăn xong, theo nhiệm vụ cầm bát đĩa đi rửa.

...

Ngồi quanh bàn học. Ngọc Linh soạn hai tờ giấy bảng chữ cái ngôn ngữ đẻ của mình. Tổng cộng ba mươi hai chữ cái khác nhau, âm ghép thì bảy chữ.

Ngọc Linh cầm một tờ giấy, chỉ tay hướng chữ cái đầu tiên, há miệng phát âm:

“Khe!”

Nhân Anh lướt chữ cái đầu, mở miệng đọc theo:

“Khe!”

Ngọc Linh gật đầu, hài lòng với khả năng bắt giọng của Nhân Anh, rồi tiếp tục đến chữ cái thứ hai:

“Khơ!”

“Khơ!” Nhân Anh đọc theo.

“Tyy!”

“Ty!”

“...”

Ngọc Linh hướng dẫn đọc xong ba mươi hai âm chính, từ kinh ngạc đến khiếp sợ về khả năng của Nhân Anh. Lần đầu đọc bảng chữ cái, mà cậu ta chưa đọc sai một từ nào.

Hơn năm phút trôi qua, Ngọc Linh hướng dẫn đọc hai lần bảng chữ cái, dừng đọc ra biểu hiện nói cho Nhân Anh thử đọc một lần bảng, xem thuộc đến đâu rồi.

Nhân Anh gật đầu, bắt đầu đọc một mạch ba mươi hai âm chính, bảy âm ghép. Quá trình đọc không nghỉ ngơi, không bị ngách nhịp, trôi chảy như bản địa.

Ngọc Linh ngồi đối diện, chú tâm nghe Nhân Anh đọc bảng chữ cái, mà nội tâm nàng từ khiếp sợ đến sợ hãi, nghĩ ngợi lung tung.

“Cậu ta đọc bảng chữ cái, giống như từng đọc qua... Không, phải là cậu ta vốn đã thuộc bảng chữ cái từ trước rồi. Cậu ta biết rồi, tại sao không bảo mình, mất công dạy... Không lẽ, như ban đầu mình nghĩ, cậu ta vốn dĩ biết ngôn ngữ Thanh An. Vậy cậu ta là người mà Sĩ quan Long Tiến nhắc nhở...”

Ngọc Linh trong đầu phảng phất tới một đáp án, thì bị tiếng gọi của Nhân Anh cắt ngang, đưa nàng trở lại thực tại.

“Hây!” Nhân Anh nhìn cô gái trước mình đờ người ra, gọi.

“Hả, thật xin lỗi” Ngọc Linh giọng nói tỏ ra áy náy, trong lòng gợn sóng mãnh liệt. Sâu bên trong mắt nàng hiện ra sợ sệt.

Nàng không biết đối mặt sao, nếu cậu thanh niên trước mặt mình là thành viên của một tổ trước tà ác. Cậu ta sẽ giết mình sao? Hay cậu ta lợi dụng mình giúp cậu ta có nơi chốn, để việc hành động trở nên dễ dàng.

Mong là như vậy... Ngọc Linh trập trùng lo âu, sắc mắt vẫn tỏ ra bình thản, ra ký hiệu hỏi Nhân Anh đã thuộc hết rồi sao.

Sao hôm nay trí nhớ của mình tốt như vậy. Đọc một lần thôi mà nhớ như in trong đầu rồi. Do mình dung hợp với con rối và sợi chỉ, khiến đầu óc mình minh mẫn hơn, cải thiện khả năng ghi nhớ... Cũng đúng, suy cho cùng sợi chỉ điều khiển cần bản thân ở trạng thái tỉnh táo. Có lẽ vì thế nó mới tăng cấp đầu óc cho mình... Nhân Anh suy luận.

Thấy Ngọc Linh ra ký hiệu cử chỉ, hắn vội dừng suy luận về trí nhớ của mình, phân tích ý nghĩa hành động Ngọc Linh. Mười giây trao đổi, Nhân Anh gật đầu, ra ký hiệu mình học thuộc xong bảo chữ cái rồi, nhờ Ngọc Linh dậy luôn từ vựng.

Ngọc Linh gật đầu đồng ý, viết một dãy từ số một đến số mười lên giấy, dưới mỗi số là một chữ, tượng trưng chữ của số đó.

May mắn cho Nhân Anh là bảng chữ số ở thế giới y hệt với thế giới, cũng có mười số chính, không đến chín. Vì thế hắn không còn phải nhớ hình dáng từng chữ số.

Ngọc Linh cũng không bận tâm đến việc Nhân Anh biết chữ số. Bởi chữ số chính là số chính thế giới này và không có chữ số thứ hai. Nên nếu việc Nhân Anh mà không biết, thì chắc chắn Ngọc Linh sẽ nghi ngờ đậm về lời kể của hắn.

“Khang!” Nhân Anh phát âm chữ “một” theo ngôn ngữ của Ngọc Linh.

Ngọc Linh đọc hướng dẫn từ Không đến chín một lần, rồi bảo Nhân Anh đọc lại. Nàng càng khiếp sợ về ghi thuộc của Nhân Anh, chỉ cần một lần đọc thử mà đã dễ dàng thuộc mười từ vựng rồi.

Trường hợp cậu ta không phải người của tổ chức tà ác và đây là lần đầu cậu ta tiếp xúc đến tiếng Thanh An. Thật sự là điều đó. Cậu ta thuộc dạng thiên tài sao?... Ngọc Linh suy tư một trận, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Thay vì trường hợp một mình, mình lại mong trường hợp hai hơn. Tuy có hơi ghen tị về khả năng ghi nhớ của cậu ta.”

Nhân Anh cũng hơi kinh ngạc độ tăng cấp điểm ghi nhớ của mình, nhưng không quá bận tâm đến việc mình nhớ mỗi chữ chỉ qua một lần nghe đọc, vì biết hiện tại chỉ là nhớ tạm thời, muốn nhớ thuộc luôn, cần phải luyện đọc, viết nhiều.

Thời gian cứ thế trôi qua, Ngọc Linh dạy Nhân Anh ghép số đến đơn vị cao nhất. Đột nhiên nàng phát giác một việc, vội ra ký hiệu, thầm nói:

“Quên mất không dạy cậu ta viết chữ.”

Nhân Anh giống như Ngọc Linh quên mất vấn đề quan trọng này, với lấy giấy bút, bắt đầu tập viết.

...

Góc tối trong con hẻm, hai thân ảnh khoác áo choàng đen, đứng bàn chuyện với nhau.

“Mày chắc là cô gái chỉ sống một mình trong căn biệt thự sao?” Kẻ áo choàng đen cao nghi vấn hỏi.

Đối diện người áo choàng đen thấp hơn, gật đầu đáp lại nghi vấn:

“Tất nhiên, hôm nay tao có đến bấm chuông, hỏi thăm xem có ai ở nhà không. Bởi tao biết cô gái chúng ta cần bắt thường sẽ không ở nhà trong ngày, vì cổ còn phải đi học. Vì thế có hai trường hợp, một là có người ra mở cửa, biết được trong căn biệt này không chỉ có mỗi cô ta, còn hai thì mày biết đấy.”

“Hưm” Kẻ áo choàng đen cao, gật đầu trầm tư ba, bốn giây, lại nhíu mày hỏi:

“Nếu trường hợp, cô ta được bố mẹ thuê vệ sĩ, bảo hộ cô ta đi học mà không ở nhà thì sao. Mày nên nhớ gia cảnh nhà mục tiêu như nào. Mày nghĩ bố mẹ cô ta sẽ để con gái sống một mình ở nơi xa lạ sao. Lại còn sống trong căn biệt thự xa hoa bậc nhất nơi đây, không sợ có kẻ để ý đến con gái mình sao?”

Kẻ áo choàng đen thấp sửng sốt, tự chửi bản thân sao không nghĩ tới đến chuyện này, vội thấp giọng hỏi:

“Vậy chúng ta nên làm gì? Rời thời gian kiểm tra lại rồi hành động sau, hay là gửi về tổ chức, tiếp thêm thành viên tham gia nhiệm vụ này?”

Kẻ áo choàng đen cao lắc đầu, quay đầu đưa mắt nhìn về phía căn biệt thự hiện tại Nhân Anh và Ngọc Linh đang sinh sống, trầm thấp nói:

“Không cần phải rời thời gian, cũng không cần phải tiếp thêm người. Tao đã nghĩ tới chuyện nếu cô ta có vệ sĩ bên cạnh rồi. Tao đã hướng chủ thượng mượn một ‘Vật Cấm Kỵ’ rồi. Chỉ cần có nó, chỉ có thành công sẽ không bao giờ có thất bại, kể cả vệ sĩ cô ta kẻ siêu phàm.”

“Vật cấm kỵ!” Người áo choàng thấp nghe được ba từ “Vật cấm kỵ”, giọng điệu sợ hãi, cho thấy hắn bị ba từ này làm cho sợ hãi đến tận linh hồn.

“Ừ” Kẻ áo choàng cao gật đầu, lấy từ người ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, ngữ khí hưng phấn, mỉm cười bắt đầu giới thiệu:

“Đây là vật cấm ký mà ta được chủ thượng giao cho. Vật cấm kỵ TK-21, nguy hiểm cấp độ 2, tác động diện rộng bằng một thị trấn, Bông Hoa Tử Thần. Năng lực khiến cho toàn bộ những kẻ ngửi được hương thơm của nó, rơi vào trạng thái hôn mê trong vài tiếng đồng hồ.”

Bạn đang đọc Vận Mệnh Chi Chủ sáng tác bởi vanduc2312
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanduc2312
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.