Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị truy đuổi

Tiểu thuyết gốc · 2383 chữ

Nhân Anh tập trung theo dõi hành động đám người áo choàng đen, từ đầu cho tới con rồng gục ngã. Hắn tự hỏi “Con rồng chết chưa? Hay là bất tỉnh?”.

Nhân Anh lại thấy trong đám người áo choàng đen, một người lấy ra một chiếc hộp gỗ, được trói quanh những sợi xích, mang ra, đặt ngay cạnh con rồng.

Hộp gỗ này, có giống với hộp gỗ cổ xưa kia không?... Nhân Anh thấp thỏm, tập trung lên hộp gỗ.

Thanh kiếm bạc cắm dưới đất bị người áo đen rút lên, cùng với đó những sợi xích quanh người con rồng tan biến đi.

Đúng như mình đoán, mấy sợi xích trói con rồng đến từ thanh kiếm... Nhân Anh tò mò xem hành động tiếp theo đám người áo đen.

Thanh kiếm bạc được kẻ áo đen trông giữ ban đầu, mang tới gần hộp gỗ, nhấc mũi kiếm chạm vào sợi xích bạc đang phong ấn hộp gỗ.

Sợi xích bị mũi kiếm sắc bén cắt đứt, tan biến ngay sau đó. Chiếc hộp không còn bị trói buộc, chậm rãi mở nắp hộp lên.

Trong chiếc hộp không giống với chiếc hộp cổ xưa đã hút Nhân Anh. Nó rất bình thường như bao chiếc hộp khác, chỉ là bên trong nó cất một viên cầu màu đỏ tươi, phát ra sự thèm khát vô đáy.

Người áo đen cầm thanh kiếm trông thấy nắp hộp mở ra, lập tức lui người về phía đám đồng đội.

Trong viên cầu màu đỏ, vô số sợi khí điên cuồng cựa quậy như nhìn thấy con mồi. Một sợi màu đỏ bắn ra từ viên cầu lao thẳng đến thân hình con rồng.

Chưa đầy ba giây, thân hình con rồng bao phủ màn khói đỏ, che lấp đi thân xác nó khỏi ánh nắng mặt trời.

Chiếc hộp gỗ kia cất giấu thứ gì, mà cho mình sợ hãi như vậy?... Nhân Anh núp sau bụi cây, không ngừng run rẩy.

Nhân Anh hít thở trở nên nặng nề, chăm chú lên con rồng bao phủ bởi khí đỏ, mẫn cảm được nguy cơ từ làn khí đỏ, giống như nó sẽ mang nguy hiểm cho bản thân. Theo bản năng đang nhắc nhở hắn phải rời xa nơi này càng tốt, ngay và luôn.

Nhân Anh suy xét được những kẻ áo choàng đen kia không tốt lành gì. Nếu hắn xuất hiện, chắc chắn sẽ nguy hiểm, chứ đâu có cần giúp đỡ.

Trước khi quay người rời đi, một hình ảnh khiếp hãi xuất hiện trong mắt hắn. Khí đỏ bao phủ con rồng tách khỏi ra, quay trở lại viên cầu màu đỏ, để lại chính là một bộ xương rồng, sụp đổ lăn lóc trên mặt đất.

Bàn chân Nhân Anh mềm nhũn, mất cân bằng ngã ra đất, ngay trên cành cây khô, gây lên âm thanh nhỏ “TÁCH!”.

Chết tiệt!

Nhân Anh hoảng sợ, thầm chửi rủa sao mình đen như chó. Tình thế quan trọng mạng sống như vậy, vật xui sủi vẫn bám theo.

Dưới cơn hoảng loạn, Nhân Anh hít một hơi sâu, trấn định tinh thần, cả người bất động, quay đầu về sau, xuyên qua bụi cây xem có bị phát hiện không.

Nội tâm hắn cầu mong, âm thanh tiếng cành cây gãy sẽ không dẫn đến kẻ áo choàng đen chú ý, coi là có động vật xuất hiện gần đây, vô tình bởi trận chiến, chạy toán loạn, giẫm gãy cành cây.

Ánh mắt nhìn qua nhiều khe nhỏ bé ở bụi cây, Nhân Anh không phát hiện điểm lạ thường từ kẻ áo choàng đen. Bọn chúng như cũ tập trung ánh mắt vào chiếc hộp gỗ.

Thoát rồi?

Nhân Anh kịch liệt vui sướng trong lòng, thở phào một hơi, nghĩ một câu “Lên rời khỏi đây nhanh thôi, tránh cho điều xui xẻo nữa xảy ra”.

Nhân Anh cúi thấp người cẩn thận từng tý, quan sát đường đi, nhẹ chân hướng đằng trước bước đi. Trên đường đi, vẫn không quên quay lại quan sát cử động lũ áo choàng đen.

Rời khỏi khu vực chiến đấu khoảng cách xa, Nhân Anh tìm một chỗ ẩn nấp, không dám chạy đi xa trong khu rừng.

Hắn không biết khu rừng nguy hiểm hay không? không biết khu rừng tồn tại thú dữ nào? Nhưng có rồng tồn tại, đã được đánh vào cấp độ tai họa rồi.

Đừng nói đến thú dữ, những loài cây, hoa và sâu bọ trong rừng cũng thuộc dạng nguy hiểm, có thể dễ lấy đi tính mạng của một người trưởng thành.

Nhân Anh chẳng muốn rời qua xa khu vực chiến đấu, muốn lợi dụng tiếng gầm gừ con rồng xua đuổi động vật khác, tạm thời sẽ rất ít con thú nào gan dạ dám tới gần đây.

Giờ mình làm sao đây? Làm thế nào tìm được người giúp đỡ, rời khỏi khu rừng? Những kẻ áo choàng đen không được rồi... Nhân Anh ngồi trên một cành cây, dựa lưng vào thân cây, suy nghĩ.

RẬM! RẬM! RẬM!

Có thứ gì đó đang lại gần!

Nhân Anh giật mình, bên tai nghe âm ngọn cỏ bị giẫm đạp, tinh thần cảnh giác, vội núp trong tán lá cây, quan sát hướng phát ra âm thanh.

...

Đám người áo choàng đen, nghiêm khắc chăm chú lên chiếc hộp gỗ đặt trước con rồng. Sau khi làn khí đỏ quay trở về trong hộp gỗ, để lại một bộ xương rồng trắng ngà.

Tên cầm thanh kiếm bạc, ngay lập tức nhắm mắt lại, cắm mũi kiếm xuống sâu mặt đất. Xung quanh chiếc hộp gỗ, dưới mặt đất lao lên những sợi xích bạc, đan xen thành lưới xích, bao phủ chiếc hộp.

Sợi xích bạc đã trói chặt chiếc hộp gỗ. Người cầm kiếm, đưa ngón tay trỏ vào lưỡi kiếm, cắt một vết thương nhỏ, chảy ra dòng máu tươi, dung nhập thành một với thanh kiếm.

Sợi xích bao quanh hộp gỗ, run rẩy, rời khỏi mặt đất, hoàn toàn bao phủ, phong ấn hộp gỗ lại.

Trong đám người, một kẻ áo choàng đen, bên trong chiếc mũ, là khuôn mặt chững chạc của người đàn ông xấp xỉ năm mươi, cùng với ánh mắt lạnh lùng.

Hắn quay đầu đối một kẻ áo choàng đen khác, nhàn nhạt giọng nói:

“Hạ Minh, ngươi theo âm thanh vừa truyền đến, truy tìm xem có kẻ nào vừa xuất hiện ở đây không?”

“Âm thanh vừa xong sao?...” Hạ Minh nghe vậy nhíu mày, nhớ tới tiếng lúc nãy, nói tiếp: “Tôi nghĩ chỉ âm thanh của con vật nào đó chẳng may dẫm phải cành cây thôi.”

Người trung niên nghe vậy, lắc đầu, nói:

“Trong phạm vi 50 mét, với tiếng gầm to của một con rồng. Ngươi có cảm thấy sinh vật nào đủ gan dạ núp gần đây không?”

“Chẳng lẽ có người quan sát chúng ta săn giết rống sao?” Một kẻ áo choàng đen gần đó lên tiếng.

“Ta không biết...” Người trung niên lắc đầu, nói tiếp: “Đôi khi cẩn thận vẫn an toàn hơn. Mong là do động vật gây ra, nếu không để lộ chuyện này thì không ổn.”

Hạ Minh với người áo choàng kia, sắc mặt nghiêm túc, bởi hai người đều biết, chuyện săn giết rộng bị lộ ra ngoài, sẽ mang đến rắc rối cho tổ chức của họ.

Hạ Minh đối với hai người kia, gật đầu một cái, nói:

“Được, vậy tôi đi kiểm tra xem.”

Nói xong, hắn hướng chỗ âm thanh vừa nãy, lao nhanh tới. Trên đường lao, khuôn mặt chậm rãi biến dạng, vô số sợi lông xám mọc lên, miệng và mũi nhô dài ra, cùng song ngươi chuyển sang màu hổ phách, khiến hắn y hệt một con sói.

Hạ Minh hất mũi, tập trung ngửi mùi hương quanh chỗ truyền ra âm thanh. Cho đến gần chỗ bụi cây, một mùi hương lọt vào mũi.

Mùi hương rất thơm, khác biệt với mùi hương hoang dã của động vật. Hạ Minh với kinh nghiệm, phân biệt được mùi hương thơm, chính thuộc về sinh vật cấp cao.

Đúng như ngài Long Tiến nói, có kẻ theo dõi chúng ta... Hạ Minh nhướng mày, ánh mắt ngập tràn dữ tợn, ngẩng mặt lên trời, rống mạnh:

“AA HÚUUUU!”

Hạ Minh cúi người đánh hơi, tìm hướng đi kẻ theo dõi, sau khi xác định đường chạy, ngẩng mặt hú to phát nữa, rồi lao nhanh như một con sói truy tìm con mồi.

...

Nhân Anh trông đằng xa, nhìn thấy một thân ảnh trong đám áo choàng đen, đang bước đến gần chỗ mình.

Bọn chúng phát hiện điểm đáng ngờ sao? Nhưng mà tên này đi đứng kiểu gì mà cúi người xuống mặt đất?

Nhân Anh lo lắng, không dám cử động mạnh, sợ gây chú ý cho tên kia, bàn tay siết chặt, cố gắng trấn định tinh thần của mình.

Hạ Minh đánh hơi theo mùi hương của kẻ theo dõi tới đây, bắt đầu cảm thấy mùi hương đậm đà chưa kịp phai mờ, cho hắn biết kẻ đó vài giây trước còn ở chỗ nay.

Phạm vi gần năm trăm mét, mình không có phát hiện bất cứ sinh vật nào. Mùi hương cho thấy tên này vài giây trước còn ở đây. Vậy hắn trốn ở đâu? Chỉ vài giây, tên này không thể chạy đi xa được, trừ phi hắn là siêu phàm giả... Hạ Minh trầm tư, suy diễn từng manh mối một.

Không phải siêu phàm giả, có thể trốn khỏi tầm mắt mình trong năm trăm mét, chỉ có thể ở trốn trên cây, hoặc núp trong bụi cây nào đó. Nếu là mình, thì cũng dùng cách y như thế, đánh lạc hướng đối phương... Hạ Minh đưa ra suy đoán, tiếp tục vừa đánh hơi, vừa quan sát trên các ngọn cây.

Hắn truy đuổi kẻ theo dõi, phát hiện kẻ này rất tinh ranh. Thay vì chạy thẳng, kẻ này chạy một đường vòng vèo, không có một quy tắc nhất định. Không phải bản thân hóa thân thành chó sói, sợ chính bản thân cũng bị đánh lừa.

Nhân Anh ngồi trên cành cây, nhìn trông Hạ Minh càng ngày tiến gần chỗ mình, làm hắn hít thở trở nên khó khăn, nặng nề, nội tâm thì lo âu, thấp thỏm.

Nhân Anh không xác nhận được tên áo choàng đen, đang tìm mình hay tìm thứ gì khác. Việc tên này xuất hiện gần đây hay chỉ là trùng hợp, chứ không phải tìm kiếm hắn.

Bên dưới, Hạ Minh đánh hơi càng đậm đặc mùi hương, phát hiện một cái cây chắn trước mình, ngay đường có mùi hương con mồi. Chưa đầy hai giây, hắn đã xác định kẻ theo dõi chính xác là đang trốn trên cây.

Tưởng trốn trên cây là tránh được hả... Hạ Minh cười gằn.

Hắn tìm mình... Nhân Anh đã xác định hơn chín mươi phần trăm, tên áo choàng đen đang tìm hắn. Nhưng làm hắn khó hiểu, sao tên này dễ dàng tìm đến gần chỗ mình vậy?

Nhân Anh tạm gác câu hỏi sang một bên, dành hết mọi suy nghĩ, tìm cách thoát khỏi tình thế nguy hiểm sắp xảy ra với bản thân.

Mấy tên này tìm mình, thì một khi bị phát hiện, cái chết là không thể tránh khỏi. Mình cần chủ động hơn, cần tìm cách giải quyết tên này, trước khi lũ đồng bọn chạy tới đây... Nhân Anh cau mày, suy tư một trận, liếc nhìn mấy cành cây trước mặt.

Việc giết người là không thể tránh khỏi, tuy mình không muốn tay dính máu, với bị chuyện kinh tởm này, ám ảnh trong cuộc đời. Nhưng không còn cách nào khác, nếu hắn không chết, người chết sẽ là mình... Nhân Anh tự trấn an bản thân và tìm ra cách giết tên áo choàng đen.

Hắn vươn bàn tay, cầm lấy một cành cây nhỏ, to hơn cây bút bi một chút, chọn cành cây phát triển qua giai đoạn mầm non, đã bọc vỏ cây xù xì bên ngoài lớp gỗ.

Mình có lợi thế đứng ở trên cao, khoảng cách giữa mình với tên kia, cụ thể là tầm tám mét tới mười mét. Với chiều cao như vậy, khi mình lao xuống, nó chính là sự giúp đỡ lớn nhất, tăng cường sát thương gây ra... Giờ chỉ cần tên này lại gần tí nữa, căn chuẩn điểm sơ hở của hắn. Mình chỉ có một cơ hội duy nhất. Một cơ hội xác định mình sẽ sống tiếp hay chết.

Nhân Anh căng mắt nhìn xuống dưới Hạ Minh, tập trung lên phần cổ của hắn, một bên tay cầm chặt cành cây, chuẩn bị bẻ gãy, một bên tay nắm lấy cành cây to, tạo thế cân bằng, điểm bật cho bản thân.

Bên dưới Hạ Minh không biết mình ở trong tình thế nguy hiểm, trong lòng còn vui vẻ, khi phát hiện kẻ theo dõi đang ở ngay chiếc cây trước mặt.

Đôi bàn tay hắn biến dạng, phồng to gấp hai lần bình thường, mọc phủ đầy lông xám, móng tay dài ra vài phân, trở nên sắc nhọn.

Hạ Minh chậm rãi đứng thẳng người, sau đó ngẩng mắt lên tìm kiếm xem kẻ theo dõi như nào, bàn tay chứa từng chiếc móng sắc nhọn, như vũ khí dùng cào xé xác thịt, đưa vào thế tấn công.

Ngẩng mặt lên, nhìn về phía tán cây, Hạ Minh xác nhận như suy đoán của mình, ở trên có người. Trái ngược với suy đoán một chút, kẻ theo dõi bọn hắn săn rồng là kẻ mới trưởng thành, hơn hết kẻ đó đang lao xuống chỗ mình.

Nhân Anh thấy tên áo choàng đen tiến vào trong phạm vi kế hoạch bày ra, ngay lập tức bẻ gãy cành cây bằng tay thuận, bật người từ cành cây chính, lao thẳng hướng xuống chỗ tên áo đen.

Bạn đang đọc Vận Mệnh Chi Chủ sáng tác bởi vanduc2312
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanduc2312
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.