Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta cái gì cũng không thấy a

Tiểu thuyết gốc · 909 chữ

Cố Mộng sững sờ nhìn Hạ Vũ, từ nhỏ mẹ nàng đã mất sớm nên tính nàng khá hướng nội. Khi nhìn thấy một quân đoàn tang thi đang đuổi theo, lại thấy một tang thi cao tới tận 2 mét, nàng cảm thấy cực kì sợ hãi. Lát sau 2 chiếc xe bị lật, nàng được Lam Tinh tỷ tỷ đem ôm vào người nên không bị ngất, nhưng thấy tang thi to lớn đang đi về phía này , nàng sợ đến mức muốn ngất đi, nhưng nàng lại thấy cửa xen bên kia mở ra, Hạ Vũ tiểu ca ca bướt ra ngoài.

Một lát sau, nàng đã thấy gì?

Hạ Vũ ca ca dùng một thanh đao nhỏ chém bay đầu tang thi khổng lồ cao tận 2 mét? Rồi sau đó thanh đao đó phát ra tia sáng, luồng sáng này bỗng dài ra như một cái roi, sau đó Hạ Vũ ca ca vung tay lên, đem toàn bộ tang thi tiêu diệt hết.

Nàng sững sờ, bất tri bất giác chui ra khỏi xe, nàng lại thấy được một cảnh tượng khiến nàng chấn động.

Hạ Vũ ca ca nhắm mắt, tay đưa ra, gió nổi lên, sau đó đất đá bổng nhiên hợp lại, biến hóa thành 3 cái thổ nhân.

"Hạ Vũ ca ca.... Là thần tiên sao ?" Cố Mộng không kiềm được mà nãy ra ý nghĩ trong đầu.

--------------------------------------------------------------

Hạ Vũ bình tĩnh nhìn Cố Mộng, nhưng thật sự trong đầu hắn đang gào thét:

" AA, hệ thống ngươi sao không nhắc nhở ta a?"

"Kí không có nhắc hệ thống a? Với lại khả năng của kí chủ lại không thể phát hiện ra có người quan sát ngài sao?"

Hệ thống bỉu môi. Một xuyên không giả sống đã trên vạn năm, thực lực có thể chém giết toàn bộ sinh linh dị giới lại không phát hiện có người nhìn mình, chuyện cười gì đây?

"Ta làm sao biết được? từ lúc trở về ta đã phong kín thần thức, ở dị giới đã căng như dây đàn, về lại đây ta không muốn phải lo nghĩ nhiều nữa a."

Hạ Vũ muốn khóc, sớm biết vậy hắn đã không phong kín thần thức đi.

"Đó là do kí chủ quá ngốc, ngài chỉ cần giử lại một tia thần thức là có thể cảm nhận được xung quanh, đồng thời bản năng sinh tồn ở dị giới của kí chủ đâu? Cái này không phong kín được nha."

Nghe hệ thống cười nhạo, Hạ Vũ không có cách nào phản bác, chỉ mới trở về được nửa tháng, hắn sông thoải mái đến quên luôn bản năng sinh tồn của bản thân, thật là khổ a.

Hạ Vũ nhìn Cố Mộng miễn cưỡng cười :

"Cố Mộng muội muội, ngươi nhìn thấy hết rồi đi?"

Cố Mộng giật bắn người. Cái này Hạ Vũ ca ca định làm gì? Không lẽ là giết người diệt khẩu? Không muốn a!

" Hạ... Hạ Vũ ca ca, ta cái gì cũng không nhìn thấy, ngươi tha cho ta đi, à không, ta thật sự có thấy, nhưng ta có thể thề, dảm bảo không đem chuyện này nói ra, vậy nên ngươi làm ơn tha cho ta được không?"

Nhìn bộ dáng thề thốt mà gương mặt chực khóc kia của Cố Mộng, khóe miệng Hạ Vũ giật giật, sao ta lại giống kẻ xấu bắt nạt trẻ nhỏ vậy ?

"Phát hiện kí chủ đang có ý định bất chính, hệ thống khuyên kí chủ không nên manh động."

"..." Con mắt nào của ngươi thấy ta đang có ý định bất chính hả?

Hạ Vũ thở dài, hắn tiến đến gần Cố Mộng, Cố Mộng sợ hãi, nghĩ mình rằng mình xong đời rồi, liền nhắm mắt lại khó khăn nói

" Hạ Vũ ca ca, cầu ngươi ra tay nhanh một chút, ta... ta sợ đau a."

"..."

"Còn nữa, cầu ngươi tha cho cha ta, hắn chưa thấy việc này đâu a, vả lại hắn cũng lớn tuổi, không gây hại cho ngươi."

"..."

Hạ Vũ nổi hắc tuyến, nha đầu ngươi não bổ hơi nhiều rồi nha. Hắn bước tới trước mặt Cố Mộng lấy tay đập vào đầu nàng.

"Nha đầu ngươi cũng nghĩ nhiều rồi."

" Đau, Hạ Vũ ca ca , không phải ngươi muốn diệt khẩu sao?"

Cố Mộng ôm đầu, đôi mắt rưng rưng hỏi

"Ngươi nhìn ta là người như vậy sao?"

Hạ Vũ đen mặt, thật không biết nha đầu nghĩ gì nữa, hắn thở dài

" Yên tâm, ta không có ý định đó, nhưng ngươi phải hưa với ta, không được đem chuyện này nói ra ."

"Ca ca yên tâm, ta lấy nhân cách đảm bảo tuyệt đối sẽ không nói, có đánh chết ta cũng không nói, hì hì."

Cố Mộng làm bộ gõ trán, cười hì hì nói. Lát sau, nàng ngập ngừng hỏi:

" Hạ Vũ ca ca, ngươi lợi hại như vậy, có..có thể dạy ta được không."

Hạ Vũ nhìn nàng, cười nói

"Được a. Chỉ cần ngươi giúp ta giữ bí mật, ta liền dạy ngươi."

"Thật ? Đa tạ ca ca"

Cố Mộng hưng phấn, nhảy lên ôm Hạ Vũ, xem ra Hạ Vũ ca ca tính cách rất tốt a.

Cùng lúc, cả hai người nghe thấy tiếng động ở trong xe.

Bạn đang đọc Vạn Năm Từ Phó Bản Thoát Ra, Thế Giới Tận Thế Rồi? sáng tác bởi nhatan1912550
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatan1912550
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.