Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật Giả Thành Thật

Tiểu thuyết gốc · 2007 chữ

Hạo Thiên nhìn về phía Hồng Nhan.

- Xem võ hồn? Ừm cũng được. Để ta xem võ hồn của tỉ xem thế nào.

Đang định lại gần Hồng Nhan thì thấy Điệp Y vội vàng lên tiếng.

- A... Khoan đã.

Điệp Y lúc này nghe Hồng Nhan đề nghị như thế thì giật mình. Nàng biết khi Hạo Thiên chạm vào võ hồn sẽ có cảm giác ra sao, thà lúc nãy nói rõ ra còn được, đằng này lại cứ im im chấp nhận mà để Hồng Nhan biết thì xấu hổ chết mất.

- Sao thế?

Hồng Nhan nhìn Điệp Y có vẻ luống cuống liền hỏi.

- Không phải chúng ta phải đến gặp Cung chủ sao? Muội nghĩ không nên chậm trễ...

Hồng Nhan cảm nhận được Điệp Y có vẻ là lạ. Có chút tò mò nhưng đúng là nãy giờ có hơi mất quá nhiều thời gian rồi. Nàng cũng không quá quan trọng vấn đề gật đầu.

- Ừm. Vậy chúng ta liền bây giờ đi.

Hạo Thiên cũng gật đầu đồng ý. Hắn cũng rất tò mò về vị Cung chủ này, nàng ấy dù sao cũng là đỉnh cấp võ giả ở đại lục này, có thể sẽ có giúp ích gì đó cho việc hiểu được nhiều hơn về cách vận dụng nguồn sức mạnh này. Đã qua rất nhiều năm, bây giờ mới là lúc hắn bắt đầu cuộc đời mình.

...

Lúc này ở bên ngoài đã có khá nhiều hồn sĩ tiến vào đảo. Tất cả đều hừng hực khí thế, cao ngạo. Chia ra cũng khoảng bảy, tám nhóm người, số lượng cũng phải hơn một ngàn người. Bên cạnh đó, vẫn còn một số nhân vật ẩn mình chưa lộ diện. Đương nhiên ngoài một số thế lực lớn, nhỏ thì số lượng tán tu cũng chiếm đa số.

- Sao ta cảm thấy chúng ta lên đảo dễ dàng như vậy nhỉ?

- Đúng vậy, ta hình như từng nghe nói hòn đảo này rất huyền bí, xung quanh đảo có rất nhiều hải thú nguy hiểm. Nhưng sao cả chặng đường đến đây chẳng gặp một con nào cả.

- Ta cũng nghe như vậy, cả quãng đường ta cũng có chút lo lắng. Đúng là tin đồn quả là không đáng tin.

Một vài người nhìn thấy một số tạo vật như một cái đình nhỏ, một vài lối đi là từ bàn tay con người kiến tạo mà ra đã bắt đầu có những nghị luận.

- Hình như nơi này có người sinh sống?

- Có khả năng, vậy chẳng lẽ luồng ánh sáng trước đó là có người làm ra?

Bắt đầu có những lo lắng hiện lên, tiếng bàn tán mỗi nơi túm tụm lại.

Thực ra, việc Hạo Thiên thăng cấp sức mạnh bị những người ở đây xem là có bảo vật xuất thế, hay một dị tượng kì lạ thu hút cũng không phải không có lý do.

Thứ nhất, cơ thể hắn thuần túy là thuộc chủng tộc Siêu Thần, ngoại trừ việc tu luyện nâng cao sức mạnh ra thì một khi bị thương nặng mà hồi phục lại sẽ tự động thăng tiến sức mạnh, tốc độ và tinh thần lực, điều này thì bản thân hắn không hề biết, việc sức mạnh thuần túy thuộc về thể chất này sẽ không có định nghĩa ở Đấu Hồn đại lục chỉ có sức mạnh liên quan đến võ hồn. Mà dị tượng hắn thăng cấp mang lại quá kinh hãi thế tục.

Thứ hai, ở Đấu Hồn đại lục, ngoại trừ việc nâng cao sức mạnh và cảnh giới hồn lực ra thì vẫn còn một phương pháp có thể khiến sức mạnh bản thân mỗi hồn sĩ trở nên mạnh mẽ hơn nữa đó là khảm bảo vật lên võ hồn, bảo vật này là những thiên tài dị bảo có thể khiến các kỹ năng tăng lên chiến lực không chỉ ba, bốn lần.

...

Hạo Thiên cùng hai nữ tử đang định di chuyển, bỗng hắn có chút cảm nhận kì lạ, thững lại lên tiếng.

- Hồng Nhan tỉ. Ở Hồn Hoa Cung này có khoảng bao nhiêu người?

Thấy hắn hỏi, Hồng Nhan cũng thuận miệng trả lời.

- Hồn Hoa Cung chúng ta cũng không nhiều người lắm, tổng cộng chỉ có khoảng hơn hai trăm người thôi.

- Hơn hai trăm?

Với bản năng là một nô lệ liên tục bị áp bức, Hạo Thiên vốn đã luôn luôn để ý mọi thứ xung quanh, ngoài mục tiêu để có thể chạy trốn thì hắn đã tự hình thành thói quen cẩn thận, đánh giá. Cười nhẹ một cái liền lên tiếng.

- Vậy thì chúng ta có khách đến thăm rồi.

- Ý công tử là...

Điệp Y dường như biết chuyện gì đến cũng đã đến. Nàng không ngạc nhiên vì sẽ có người đến mà ngạc nhiên vì sao Hạo Thiên lại có thể cảm nhận được ngoài phạm vi của nàng.

- Khoảng bao nhiêu người? Mà sao ta lại không cảm nhận được.

- Đừng quan tâm điều này, ta nghĩ những người này đến là có mục đích. Có khoảng hơn một ngàn người, thực lực cũng khá mạnh. Đa số đều là Hồn Chân, Thần Du Hồn, thậm chí có một vài người che giấu khí tức ẩn nấp nhưng thực lực có lẽ rất mạnh.

Biết tên thanh niên này không giống người thường nên hai nàng không nghi hoặc gì thêm. Đôi mắt hai nữ tử ngưng trọng nghiêm túc nhìn nhau. Thoáng có một chút lo lắng. Các nàng đều biết những người đó đến là vì Hạo Thiên, nhưng Hồn Hoa Cung có những bí mật không tiện hiện thế nên mới che mình trên hòn đảo này. Đế Quốc Thiên Nhai là một Đế Quốc nằm ở phía Tây đại lục. Khoảng 20 năm về trước, Hồn Hoa Cung của các nàng vốn dĩ không thuộc về nơi này. Sự tình là Hồn Hoa Cung trước kia vốn là một thế lực siêu cấp, nhân số không dưới năm ngàn người. Vì một lần xảy ra biến cố khiến toàn bộ cơ ngơi sụp đổ và rất nhiều trưởng lão đệ tử bỏ mình, cuối cùng chỉ còn lại chút tàn dư thoái ẩn.

- Điệp Y, tốc độ của muội nhanh hơn ta, muội trở về Mỹ Nhân Điện trước hội họp với Cung chủ. Ta sẽ đưa Hạo Thiên tìm nơi an toàn trước.

- Được.

Điệp Y gật đầu phóng thích võ hồn, hai đôi cánh màu trắng to lớn sau lưng nàng xuất hiện. Nhún chân bay đi. Bây giờ nàng đã là Hồn Chân, cộng thêm võ hồn tiến hóa, tốc độ đã tăng lên rất nhiều.

Hồng Nhan có chút tò mò về võ hồn tiến hóa của nàng nhưng không có thời gian để nàng hỏi.

- Hạo Thiên. Đây là vị trí dẫn đến dị tượng. Chúng ta cần di chuyển ra khỏi nơi này trước. Lát nữa nếu xảy ra chuyện gì bất trắc. Ngươi hãy cố gắng tìm chỗ ẩn nấp và tìm cơ hội trốn đi.

- Có phải những người này vì ta mà đến?

Thấy sắp xảy ra chuyện, những cô gái này lại còn để ý đến bản thân hắn, khiến hắn có một cảm giác thân thuộc và có lỗi.

Hồng Nhan cũng không giấu diếm.

- Phải. Nhưng không hoàn toàn vì ngươi. Ngươi cứ nghe lời ta là được.

Hạo Thiên trầm tư không nói lời nào. Hắn đương nhiên sẽ không bỏ mặc mọi chuyện mà rời đi. Nhưng trước mắt không vội, để xem tình hình thế nào rồi tính.

Còn chưa kịp rời đi, đã thấy vài bóng người trên lưng có đôi cánh thuộc võ hồn phi hành đã manh nhe lao đến rất nhanh. Đã không còn kịp nữa.

Đám người này đang bay rà rà trên không đến nơi xảy ra dị tượng thì chỉ thấy một mảnh đất tan hoang rộng lớn, hoàn toàn không nhìn thấy cái gì gọi là dị bảo xuất thế. Rất nhanh, hai người một nam một nữ lọt vào mắt bọn chúng. Cả nhóm người liền ý tứ bay đến gần, hạ xuống trước mặt. Một tên trung niên, khuôn mặt khoảng hơn 40 tuổi, mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc dài buộc nửa sau lưng lên tiếng.

- Xin hỏi các vị là đến đây đầu tiên?

Hai người có chút hơi bất ngờ, nhưng khi nghe câu hỏi của hắn, liếc nhìn nhau ngầm ra hiệu. Hồng Nhan đưa tay cung kính.

- Phải, chúng ta cũng chỉ vừa mới đến.

Thấy nữ tử mặc bộ y phục màu đỏ dáng người quyến rũ, lại gần mới thấy thật là một mỹ nhân tráng lệ. Gã áo đen liền nở một nụ cười thầm ngưỡng mộ.

- Tại hạ Lê Thừa Ân, là trưởng lão của Lê Gia ở Thành Hải Vũ. Không biết cô nương đây là...

Nghe thấy tên này có vẻ không phải đến gây phiền phức, Hồng Nhan cũng không quá cứng nhắc gật đầu cười nhẹ trả lời.

- Thì ra là Lê Gia ở Hải Vũ thành, đã ngưỡng mộ từ lâu. Tiểu nữ Hồng Nhan! Chào Lê trưởng lão.

Còn đang nói chuyện bỗng một giọng nói nữ tử vang lên cũng đang hướng về phía Hạo Thiên và Hồng Nhan.

- Lê Thừa Ân. Ngươi lại định tìm cho mình tiểu thiếp thứ mười một sao?

Hạo Thiên và Hồng Nhan nhìn lại thì mới thấy lúc này đã đến rất nhiều người. Một nhóm người cũng tiến lại gần phía hai người, đi đầu là một nữ tử, độ tuổi cũng khoảng ngoài ba mươi, nhưng dáng người cũng rất mỹ miều, khuôn mặt cũng có chút tư sắc, mặc bộ y phục có khá nhiều hoa văn, cười khanh khách hướng đến. Sau lưng cô ta có tám người, có nam có nữ.

Đang tiếp chuyện với mỹ nhân, lại bị người phụ nữ này vả mặt không khách sáo. Lê Thừa Ân nhíu mày không vui nhìn về phía nữ tử.

- Nghiêm Lan Ngọc. Ngươi như vậy là có ý gì?

- Ta có ý gì. Đương nhiên là ý trong lời nói rồi. Chẳng lẽ Lê trưởng lão đây là không phải có ý như vậy.

Nữ tử này là Nghiêm Lan Ngọc, thuộc Nghiêm gia cũng ở thành Hải Vũ. Hai gia tộc này đều là những thế lực có máu mặt, qua cách nói chuyện của họ cũng có thể thấy hai gia tộc này cũng không ôn hòa với nhau cho lắm.

Mặt Lê trưởng lão có chút ngượng ngùng, mặt có chút biến đỏ, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự, gương mặt hướng về phía Nghiêm Lan Ngọc, hai tay chắp sau lưng, hừ nhẹ giọng.

- Nghiêm Lan Ngọc. Ta thấy ngươi là muốn kiếm chuyện với ta thì phải.

Nghiêm Lan Ngọc đưa tay lên miệng khẽ cười.

- Kiếm chuyện. Lê trưởng lão nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là không nỡ để một cô nương xinh đẹp còn đang đi cùng với nam nhân của mình lại bị ánh mắt dê xòm của ngươi làm tổn thương mà thôi.

Nghe thấy điều này, Hồng Nhan giật mình, nàng nhìn về Hạo Thiên bên cạnh, gương mặt có chút ửng đỏ, ngại ngùng.

Lê trưởng lão đứng đó như bị một bàn chân đạp vào mặt. Gương mặt hắn phẫn nộ, quay đầu nhìn Nghiêm Lan Ngọc tức giận. Hắn phóng thích võ hồn, một đôi cánh đen xuất hiện sau lưng mang theo khí tức cuồn cuộn trào ra, một luồng kình lực từ trung tâm hắn dội ra mang theo cuồng phong ảnh hưởng xung quanh. Thì ra là võ hồn Hắc Điêu, là võ hồn Di Sản, hồn lực của hắn cũng đã đạt đến cảnh giới Hồn Chân trung kì, cấp 75.

- Nghiêm Lan Ngọc. Ngươi chắc là muốn đánh với ta một trận.

Bạn đang đọc Vạn Thế Chi Chủ - Chung Cực Hồn Thiêng sáng tác bởi Kymono90
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kymono90
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.