Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thợ săn và con mồi, thạch trụ thần bí

Tiểu thuyết gốc · 2847 chữ

Không ngờ trong lúc nàng bị thương nặng thì lại gặp đối thủ từ gia tộc đối địch, bọn họ lành ít dữ nhiều rồi.

- Hoa Hồng dong binh đoàn chẳng phải là một trong ba đoàn đội cấp năm của Chiết Vân Quận sao?

Bạch Vũ nghe thấy nam tử vừa xuất hiện kia cười nói thì lẩm bẩm.

Gần đây vì việc kinh doanh cả trong sáng lẫn ngoài tối, Bạch Vũ đã cho Phong Lực thu thập khá nhiều tình báo ở các trấn lớn, quận thành trong Thiên Lan Quận và các Quận lân cận.

Trong đó, Chiết Vân là quận tiếp giáp về phía Tây Bắc, cũng là quận địa của Đại Việt tiếp giáp với Sung Đà Lâm, nên có số lượng dong binh đoàn không thua kém với Thiên Lan Quận, còn về chất lượng thì hơn xa.

Thiên Lan Quận không có đoàn đội cấp sáu, cấp năm chỉ có hai đoàn đội, nhưng Chiết Vân Quận lại có một đoàn đội cấp sáu và ba đoàn đội cấp năm.

Nếu so sánh trước đây thì Thiên Lan Quận vượt trội hơn nhiều, thời kỳ đỉnh cao, bên trong quận có đến bốn đoàn đội cấp sáu, nhưng với tình hình bây giờ, chỉ có thể ngậm ngùi.

Lúc này, chỉ thấy nam tử kia tiến lại gần con yêu thú, đang lúc nó trọng thương mà tung đòn kết liễu, sau đó dùng một thanh kiếm móc lấy nội đan của nó.

Bạch Vũ vẫn bình tĩnh không vội hành động dù mục tiêu của hắn đang nằm trên tay của nam tử kia.

- La Hầu, ngươi đã cướp đoạt tinh hạch Hỏa Mãng Dực Xà của chúng ta, lại còn muốn gì nữa đây? Không sợ Hoa Hồng đoàn trả thù sao?

Nữ tử thấy tên La Hầu kia sau khi lấy xong tinh hạch vẫn tiếp tục cầm kiếm hướng về phía hai thành viên trong đội nàng thì lập tức lên tiếng.

- Hé hé, Yên Tử đoàn phó yên tâm, ta sẽ không giết bọn họ, cả ngươi cũng vậy, nhưng dạo này ta không đụng qua nữ nhân, cảm thấy trong người khó chịu, ngươi hầu hạ ta nhé.

- Ngươi dám…

La Hầu chỉ đáp lại bằng tiếng cười chói tai, sau đó đi đến hai người đang bị thương phía xa, dùng sống kiếm đập họ bất tỉnh, hắn quay lại.

Yên Tử lúc này cũng đã suy yếu, vết thương bên ngoài không quá nghiêm trọng nhưng lại bị nội thương, từ nãy đến giờ nàng đang âm thầm hồi sức, tính toán ra tay khi tên khốn này lại gần nàng.

Xoẹt.

Ánh kiếm lóe lên, La Hầu vẻ mặt như đã đoán trước, lách người sang một bên, trên tay hắn xuất hiện một tấm phù chú, nhanh chóng dán vào lưng Yên Tử.

- Cấm Nguyên Phù, ngươi…ngươi có thứ này.

Cấm Nguyên Phù là phù chú tứ tinh cao cấp do Trận Sư tạo ra, tác dụng chính là phong ấn Nguyên lực của tu sĩ bằng việc tác động đến các huyệt vị trên cơ thể.

Khác với Huyết Nguyết Giới cấm hồn rất lợi hại, chỉ có thể phá bỏ nhờ linh hồn biến dị thì Cấm Nguyên Phù sẽ có thể bị phá bỏ nếu người bị dính phải am hiểu thủ đoạn điều chỉnh huyệt đạo và thân thể mạnh mẽ.

Nhưng hiển nhiên Yên Tử không thuộc loại người như vậy.

Nàng cả người mất sức, đổ sụp xuống, kiếm trên tay cũng không cầm nổi, vì nó là bảo khí tứ tinh, quá nặng so với thân thể không chút sức lực của nàng lúc này.

Chỉ nghe La Hầu tiếp tục cười dâm đãng.

- Hé hé hé, ta vì Yên Tử mà phải tiêu hao một tấm phù chú tứ tinh cao cấp, nhưng rất đáng giá, dù nàng không phải mỹ nhân khuynh thành nhưng điệu bộ cũng rất tốt, cảm giác chơi đoàn phó của Hoa Hồng đoàn hẳn sẽ tuyệt vời lắm đây.

Hắn dùng thanh kiếm đưa tới nâng mặt Yên Tử lên, lưỡi kiếm lướt nhẹ trên cổ nàng, sau đó xoẹt một tiếng, y phục trước ngực rách toạc một đường lộ ra xiêm y bên trong.

Hai bán cầu no đủ trắng tinh hiện ra làm La Hầu liếm mép, mắt long như con dê đực động dục.

- Ng-ngươi, bỉ ổi…

- Đúng rồi, ta bỉ ổ…

Chưa kịp nói xong câu, La Hầu liền cảm nhận được nguy hiểm, giơ ngang thanh kiếm chắn trước ngực.

Bành.

Rắc.

La Hầu tu vi Hóa Cảnh trung giai liền bị một quyền văng đi đập vào một tảng đá.

Thanh kiếm trên tay hắn cũng là bảo khí tứ tinh hạ cấp nhưng lúc này đã cong veo, phản chấn vào lồng ngực khiến La Hầu phụt máu.

- Ặc…kẻ nào…ta là người của Hóa Long đoàn, dám phá hỏng chuyện tốt của ta sao.

Trước người Yên Tử xuất hiện một thân ảnh, mặc áo choàng xám tro trùm kín đầu không thấy rõ diện mạo, chỉ biết từ thân hình có thể đoán ra là một nam nhân.

- Đưa viên tinh hạch của Hỏa Mãng Dực Xà đây, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi.

Yên Tử vừa mới lóe lên hy vọng nay lại tuyệt vọng sau khi nghe người mặc áo choàng nói, hai cánh tay nàng siết chặt đến rướm máu, mở miệng cầu khẩn.

- Cầu ngươi cứu tiểu nữ cùng đồng bạn, ta là phó đoàn trưởng của Hoa Hồng dong binh đoàn, là người thuộc Bách gia ở Chiết Vân Quận, nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngươi thật tốt.

Bạch Vũ trong lòng mấy động, cô nàng này không ngờ còn thuộc Bách gia, một gia tộc lớn của Chiết Vân Quận nữa, sao giống bà nương Lan Diệp thế nhỉ, vừa là phó đoàn vừa là ái nữ của một đại gia tộc, móa sao toàn con ông cháu cha đi làm dong binh thế này.

Hắn không đáp lời, chỉ im lặng nhìn lấy La Hầu.

La Hầu khi nghe Yên Tử nói sắc mặt đã đen như đít nồi, vừa rồi một đòn kia hắn biết người trước mặt mạnh hơn hắn nhiều, tuy có thể không giết hắn không nhưng nếu đánh bầm dập rồi quăng hắn lại trong rừng rậm đầy yêu thú này thì hắn cũng tàn đời.

Nhưng thấy người mặc áo choàng không đáp ứng Yên Tử, hắn thở ra một hơi, vội nói.

- Tinh hạch ở đây, ta cho ngươi, mong người giữ lời, không xen vào chuyện của ta.

Nói xong hắn liền ném viên tinh hạch cho người áo choàng.

Bạch Vũ tiếp được viên tinh hạch, quan sát một lúc liền gật đầu.

- Rất tốt…

Sau đó thân ảnh nhanh như gió xuất hiện trước người La Hầu.

- Nhưng chưa đủ.

Rầm.

Một cước vào giữa ngực La Hầu, nhưng nó chỉ phá vỡ được lồng phòng hộ.

La Hầu đã chật vật lăn người qua một bên.

Bạch Vũ ngưng mắt, không phải lúc nào cũng dễ hạ sát đối thủ như vậy, La Hầu chỉ hơn Thiết Hùng và Thiết Lang một tiểu cảnh giới, nhưng thủ đoạn của Hóa Cảnh trung giai của thế lực lớn, lại ở một quận thành sẽ khác hẳn những người ngang cấp nhưng xuất thân kém hơn.

Thủ đoạn bảo mệnh vô cùng đa dạng.

Bất quá chỉ là gây thêm chút ít phiền toái cho Bạch Vũ mà thôi.

- Ngươi lật lọng.

- Lật lọng khi nào? Ta chỉ nói không can thiệp vào chuyện của ngươi, nhưng đâu có nói không can thiệp vào chuyện của nàng ta.

Bạch Vũ hài hước đáp trả, một tay chỉ về phía Yên Tử đang ngồi phía sau.

- Khốn nạn…

Đây chính là hai từ cuối cùng mà La Hầu nói ra được.

Bạch Vũ vận dụng Du Ảnh Bộ, một lần nữa lấy tốc độ còn nhanh hơn lần trước xuất hiện bên cạnh hắn, một bạo quyền phát ra.

Bành.

La Hầu như miếng thịt nhão từ từ khụy xuống, trong mắt vẫn còn chưa dám tin mình sẽ chết như vậy.

Trước khi chết hắn không cam tâm, hắn cho rằng mình bị đánh lén bất ngờ nên bị thương, nếu cho hắn chính diện đối kháng sẽ có thể phản kích và trốn thoát.

Nhưng hắn làm sao biết người đối diện cũng chưa dùng hết sức đâu chứ.

Bạch Vũ tới trước thi thể La Hầu, kiểm tra bên trong quần áo của hắn, lấy ra một tấm ngọc bài nhỏ, bên trên có khắc hình một con giống cá chép vảy rồng đang vươn mình lên trời.

- Hóa Long dong binh, một trong những thế lực móc nối việc buôn người cùng đường dây với Hắc Ngưu đoàn, hừ.

Bạch Vũ lẩm bẩm.

Sau đó hắn lột nhẫn trữ vật của tên này thu vào giới chỉ, rồi mới quay lại đi đến trước người Yên Tử.

Cô nàng này tầm ba mươi tuổi, cũng tạm gọi là có tư sắc, tuy không quá xinh đẹp nhưng thân hình thì lại miễn chê, chỗ ngực áo bị rách sâu làm lộ ra hai mảng ngực lớn, váy dài bên dưới rách nát lộ ra đôi chân thon thả trắng tinh.

Thảo nào tên La Hầu kia lại bất chấp như vậy, dùng cả Cấm Nguyên Phù để hiếp nàng.

- Yên Tử tiểu thư, lời cô nói khi nãy còn giá trị chứ?

Hắn như đang hỏi một câu bình thường nhưng nữ tử lại cảm thấy không khí lạnh buốt, nếu nàng dám nói không, rất có thể sẽ theo tên La Hầu kia mất, người này là ác quỷ.

- Tất nhiên là có giá trị, bất quá điều kiện báo đáp phải nằm trong mức cho phép, dù sao ta cũng không thể toàn quyền quyết định cho Hoa Hồng đoàn và Bách gia được.

- Rất tốt, điều kiện chắc chắn các người sẽ đáp ứng được.

Hắn lại gần, đi ra sau lưng gỡ ra tấm phù chú, nó đã mất tác dụng, Bạch Vũ thu luôn, biết đâu sau này còn cần dùng đến.

Yên Tử cảnh giác, lồng ngực phập phồng hiển nhiên đang hồi hộp, dù sao nàng hiện tại yếu như một con mèo nhỏ, không thể phản kháng được, nếu hắn có ý đồ gì thì nàng tiêu là cái chắc.

May mắn, không có gì xảy ra, nàng khôi phục sức mạnh, xuất ra đan dược và dược thủy chữa thương uống vào, ngồi điều tức một lúc liền khá lên đôi chút.

Trong lúc nàng điều tức, Bạch Vũ cũng đã mang hai người đồng đội của nàng lại đây, hắn chỉ ném ở đó, tất nhiên sẽ không lãng phí dược thủy hay đan dược cho hai người không quen biết này, cứ để cô nàng kia tự lo.

- Cảm tạ.

Yên Tử mở mắt, nàng từ nãy đến giờ vẫn vô cùng căng thẳng, lúc này nhìn thấy hai người Hải Bình và Khúc Hạ nằm kế bên thì mới thở ra một hơi.

- Không có gì, chỉ là việc nhỏ, nhưng ta chưa thể rời đi nơi này, thời gian tới sẽ đến Chiết Vân Thành, Yên Tử tiểu thư có thứ gì làm tín vật được không?

Yên Tử nhíu mày, sau đó cắn cắn môi, trong nhẫn trữ vật của nàng không có thứ gì có thể làm tín vật.

Đành gỡ ra mặt dây chuyền đang đeo trên cổ đưa cho Bạch Vũ.

- Đây là vật tùy thân của ta, người của Bách gia sẽ nhận biết, ngươi cứ đến đó đưa ra thứ này là được.

Bạch Vũ nhận lấy, đây là một thứ như lục bảo thạch, nhẵn bóng mát lạnh, có hình một quyển sách, phía trên có khắc một chữ Bách.

Hắn xoay người rời đi.

Yên Tử thở ra, một giờ sau, ba người rời đi, lần này quá xui xẻo, mất đi thứ quý nhất là tinh hạch, nhưng cũng may vớt vát lại xác thịt của con yêu thú.

Xương và gân của nó là tài liệu luyện khí và luyện dược khá hiếm có, mang về cũng đổi được khá nhiều tiền hoặc tài nguyên khác.

Yên Tử nhìn hướng thi thể của La Hầu một lúc, sau đó lắc đầu rời đi.

Ba người rời đi không lâu.

Thân ảnh Bạch Vũ lại xuất hiện, lần này hắn không mặc áo choàng gì cả, chỉ vận y phục bình thường.

Thì ra hắn không rời khỏi mà chỉ lặng yên quan sát phía xa, chờ ba người đi mất liền xuất hiện trở lại.

Bạch Vũ nhìn qua mấy miếng thịt của Hỏa Mãng Dực Xà còn sót lại, không phải hắn không muốn thu nó, mà là làm thế thì tàn ác quá.

Hắn đã lấy thứ quan trọng nhất rồi, còn thu được lợi tức từ Yên Tử, cũng nên biết đủ để lại thu hoạch cho ba người.

Bạch Vũ trở lại đây không phải chỉ để luyến tiếc việc này.

Hắn muốn xem xét kỹ khu này.

Hỏa Mãng Dực Xà rất ít khi xuất hiện, thực lực cá thể của bọn nó còn mạnh hơn cả Cổ Lực Viên, nhưng do số lượng cực kỳ thưa thớt nên mới xếp hạng ngang bằng.

Mỗi lần xuất hiện thì nơi nó sống có tỷ lệ cao sẽ có kỳ vật gì đó.

Mà nó lại là Hỏa Xà nên kỳ vật thường sẽ có liên quan đến hỏa hệ hoặc độc hệ.

Bạch Vũ đang ôm tâm lý may mắn có thể tìm được kỳ vật hỏa hệ.

Khu sơn cốc này đã vô cùng tan hoang sau khi bị Tử Liệt Không Bạo nổ tung, chắc hẳn cũng không có gì để tìm.

Ở đây chỉ còn vách đá nơi thi thể của La Hầu nằm xuống là có khả năng mà thôi, bởi vì phía đó có một hang động, hiển nhiên là nơi ở của Hỏa Mãng Dực Xà.

Lúc nãy hắn đã chú ý, Yên Tử trước khi rời đi còn nhìn về hướng này, khả năng cao không phải nhìn thi thể của La Hầu, mà là nhìn hang động này, hẳn nàng cũng suy đoán như hắn nhưng hiện thực không cho phép tiếp tục thám hiểm nên đành từ bỏ rời đi, có thể nàng ta sẽ quay lại một đoàn thời gian sau cũng không chừng.

Bạch Vũ vừa tiến lại vừa chậm rãi quan sát.

Chỉ thấy được một phần nông của hang động, bên trong sâu hơn thì tối om.

Không khí khô khốc, mùi tanh hôi phát ra, hiển nhiên chỗ ở của yêu thú loại xà và có độc thì chẳng thể nào mà thơm tho được.

Bạch Vũ đốt lên một ngọn đuốc, sau đó từ từ tiến vào hang động.

Thông đạo khá to bởi kích thước của Hỏa Mãng Dực Xà cũng không nhỏ.

Đi được một lúc, hắn phát hiện nhiệt độ vậy mà càng ngày càng giảm.

- Không phải chứ, tại sao càng đi vào sâu bên trong nhiệt độ lại càng giảm, chẳng phải nó là yêu thú hỏa hệ sao?

Nhiệt độ lúc này đã có thể gọi là lạnh.

Bạch Vũ kinh ngạc, hỏa hệ yêu thú lại ở một nơi không nóng mà còn lạnh.

Hắn tiếp tục đi vào sâu bên trong.

Sau gần một trăm bước chân, dưới chân Bạch Vũ đã bắt đầu phát ra tiếng rốp rốp của hơi nước đóng băng.

- Phía trước có ánh sáng, thông đạo này thông ra một hướng khác của sơn cốc sao?

Bạch Vũ phát hiện phía xa có ánh sáng lam nhạt nhu hòa phát ra, hắn thu mình chịu lạnh từ từ tiến lại.

Tới nơi, Bạch Vũ mới phát hiện phán đoán của mình sai lầm.

Thông đạo này không phải thông ra bên ngoài, mà cuối thông đạo lại có một không gian như một căn phòng rộng lớn.

Thứ đang phát ra ánh sáng màu lam nhạt chính là một khối thạch trụ như pha lê to bằng bắp chân hắn.

Bên trong có thứ gì đó như vật sống chậm rãi luân chuyển.

- Thứ này là gì?

—-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-

Bạn đang đọc Vạn Thế Thần Chi sáng tác bởi emlakem1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emlakem1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 20
Lượt đọc 292

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.