Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Cảnh trung giai, một trận chiến

Tiểu thuyết gốc · 3251 chữ

- Hắc Nhị, lên đường.

Độc Giác Mã hí dài một tiếng phản đối cái tên Hắc Nhị mà Bạch Vũ đặt cho nó, sau đó vó ngựa cất cao, cả hai cùng tiến về Yên Vụ thung lũng.

Yên Vụ thung lũng, một hiểm địa nhưng cũng là một nơi rất được các tổ đội thám hiểm ưa thích do là hoàn cảnh sống đặc biệt của nhiều loại yêu thú cũng như vô vàn tài nguyên.

Nói là thung lũng chứ thật ra vùng này vô cùng rộng lớn, diện tích còn lớn hơn cả bình nguyên bao quanh Thiên Lan Thành.

Bạch Vũ và Hắc Nhị sau gần một ngày chạy hết tốc lực đã đến được bên ngoài rìa của Yên Vụ thung lũng.

Trước mặt có một trạm dừng chân, nơi mà các tổ đội dong binh hay mạo hiểm giả thường ghé lại nghỉ ngơi, trao đổi vật phẩm.

Bạch Vũ nghĩ một lúc, sau đó quyết định cùng Hắc Nhị đi thẳng đến nơi này nghe ngóng một ít tin tức, dù sao hắn cũng sẽ rời đi liền.

Hắn ngụy trang cơ bản cho Hắc Nhị để tránh gặp phiền phức, để nó lại một chỗ nghỉ chân cho tọa kỵ, Bạch Vũ tiến lại một chiếc bàn nhỏ nơi góc vắng của lữ quán ngồi xuống gọi thức ăn.

Chỗ này có tầm quan sát khá rộng, nhìn ra có thể thấy Hắc Nhị đang ăn những thực vật hắn để lại.

Phía bên cạnh có mấy đoàn đội và mạo hiểm giả rượu chè trò chuyện.

- Này, nghe nói hai ngày trước trung tâm bên trong Yên Vụ thung lũng xuất hiện hai đầu yêu thú cường đại đánh nhau, có thật thế không nhỉ?

- Chắc hẳn là thật, mấy người mạnh mẽ tiến về khu vực đó quan sát thì phát hiện một vùng rộng lớn cây cối bị quét sạch, có thể thấy dư ba của cuộc chiến.

- Không nghĩ đến Yên Vũ thung lũng yên tĩnh đã lâu lại xuất hiện yêu thú cường đại như vậy, thời gian này bên trong đó có vẽ nguy hiểm.

Bạch Vũ nhíu mày, không ngờ đúng thời điểm hắn cần vào đây để tu luyện thì lại phát sinh chuyện này.

Nhưng nếu hắn chỉ ở vùng ven bên ngoài có thể sẽ không sao đâu nhỉ?

Đang định rời đi thì có hai tên lạ mặt đi đến trước bàn của Bạch Vũ, nhìn qua là biết đến gây sự.

Một tên đầu tóc cắt ngắn, trên mặt có mấy vết sẹo khoanh tay nhìn xuống Bạch Vũ mở miệng.

- Này tiểu tử, con yêu thú tọa kỵ ngoài kia là của ngươi sao?

Hắn hất đầu về phía chỗ Hắc Nhị đang nhâm nhi thực vật.

- Là của ta, có việc gì sao?

Bạch Vũ không mặn không nhạt trả lời.

Tên còn lại vẻ mặt dữ tọn nói với giọng điệu như ra lệnh.

- Chúng ta muốn nó, để lại với giá một Hắc Tinh Kim hay là chết.

Bạch Vũ liếc mắt, thì ra là nhắm vào tọa kỵ của hắn, bọn này đã biết Hắc Nhị là Độc Giác Mã, hay chỉ là nhìn nó thần tuấn hơn bình thường mà ra tay đánh cướp.

Đột nhiên hắn nhăn mặt, vừa rồi thần thức hắn đang tỏa ra chạm phải một luồng thần thức cường đại khác.

Cấp bậc này đã vượt quá Hóa Cảnh viên mãn.

- Huyền Cảnh cường giả, không ngờ ở nơi này lại gặp phải cao thủ như vậy.

Bạch Vũ trong đầu cấp tốc suy nghĩ, không biết người này sẽ phản ứng thế nào nếu hắn ra tay, đành phải cẩn trọng ứng phó.

Hắn giả vờ như đã biết sợ, giọng điệu trở nên lắp bắp.

- Hai vị, tọa kỵ của ta chỉ là một con Giác Mã bình thường thôi, hay là ta dẫn hai vị đến tổ đàn của bọn chúng nhé, ta vô tình phát hiện ra nơi sinh hoạt của bọn chúng bên trong Yên Vụ thung lũng.

Hai tên này liền sáng mắt, tên mặt sẹo cười khà khà.

- Tốt lắm, dẫn đường, chúng ta có thể tha chết cho ngươi.

Tên còn lại cũng nhếch miệng cười, không ngờ chỉ là đi hù dọa một tiểu tử để cướp lấy tọa kỵ nhìn có chút nhìn được liền lum ngay món hời như vậy, trở về báo tin chắc hẳn sẽ được đoàn trưởng trọng thưởng.

Bạch Vũ để lại vài một khối Hắc Tinh Kim nhỏ thanh toán sau đó liền vội vàng ra bên ngoài cùng Hắc Nhị nhanh chóng di chuyển vào Yên Vụ thung lũng, phía sau là hai tên ác tặc.

Mấy người có mặt trong lữ quán lúc này chỉ biết lắc đầu tiếc rẽ cho thiếu niên vừa bị bọn Xích Báo đoàn kia để ý.

Bọn này ỷ thế là một trong những đoàn đội trực thuộc Bách Thú đoàn nên vô cùng hung hăng, luôn kiếm chuyện chèn ép các mạo hiểm giả và đoàn đội khác.

Bạch Vũ lần đầu tiên vào Yên Vũ thung lũng, tuy rằng có địa đồ, nhưng lúc này hắn không có lấy ra xem, chỉ đi vòng quanh tìm một nơi hoang vắng.

Hai tên theo sau có vẻ đã hết kiên nhẫn, một trên trong đó quát.

- Này tiểu tử, ngươi có chắc mình đi đúng đường không đó, nơi này làm gì có tổ đàn Giác Mã nào chứ.

Khu vực này bọn họ đã đi qua nhiều lần, làm gì có phát hiện đàn yêu thú tọa kỵ nào ở đây.

Một tên như nhận ra điều gì, liền hét.

- Xử lý nó, hẳn là nó đang câu giờ hay gài bẫy chúng ta.

Nhưng đã quá muộn, Hắc Nhị lấy tốc độ như một cơn hắc phong quay đầu lao thẳng về phía hai tên này.

Tọa kỵ của hai tên này cũng là Giác Mã nhưng là loại Tam Giác, phản ứng và tốc không thể nào so sánh với Hắc Nhị.

Thân ảnh Bạch Vũ từ lúc nào đã biến mất trên lưng Hắc Nhị.

Xuất hiện giữa người hai tên này, hai tay bóp lấy cổ chúng quật mạnh xuống đất.

Bịch Bịch.

Mấy tiếng động vang lên, hai tên bị một lực ném bay thẳng xuống nền đất, cả hai con Tam Giác Mã cũng bị ảnh hưởng mà ngã nhào ra.

Bàn tay phải Bạch Vũ khép lại như đao, đánh vào gáy một tên khiến tên này bất tỉnh ngay lập tức.

Tên còn lại thì hắn xách lên như xách cổ một con gà, ném sang một bên để tra khảo.

Hai con Tam Giác Mã hắn cởi bỏ dây cương thả chúng nó tự do, sau đó quay lại đi đến trước mặt tên mặt sẹo trong ánh mắt kinh hoàng của tên này.

- Ta hỏi, ngươi trả lời, đừng mong lừa dối, đồng bọn ngươi còn sống, chờ hắn tỉnh lại ta sẽ hỏi những điều tương tự, nếu đáp án khác nhau, các ngươi sẽ làm mồi cho yêu thú bên trong này.

- Ta-ta..sẽ nói thật.

- Các ngươi là ai?

- Ch-chúng ta là người của Xích Báo dong binh đoàn.

Bạch Vụ ngưng mắt, lại đụng độ một đoàn đội thuộc Bách Thú đoàn, hình như hắn rất có duyên với bọn này.

- Các ngươi nhận ra tọa kỵ của ta là yêu thú gì sao?

- Chẳng phải là Song Giác Mã sao? Bọn ta thấy nó thần tuấn liền muốn cướp để bán.

Quả nhiên bọn này không thể nhìn ra Hắc Nhị là Độc Giác Mã, có lẽ vì nó quá hiếm nên không ai nghĩ tới.

- Xích Báo đoàn các ngươi đang làm gì trong Yên Vụ thung lũng?

Câu hỏi này có hai nghĩa, vừa để xác định xem Xích Báo đoàn có ở bên trong này không, vừa để xem thử nếu có thì bọn chúng đang làm gì.

- Chúng ta đang thực hiện một nhiệm vụ Hắc sắc săn giết Song Dực Tích Dịch.

Qua một lúc, Bạch Vũ đã moi hết thông tin hắn cần, một cước vào ngực tên này, ném hắn nằm cùng với đồng bọn mặc sống chết của bọn chúng.

Vùng này yêu thú ăn thịt là có, có lẽ bọn chúng sẽ được trải nghiệm cảm giác ăn đến tận xương tủy giống như bọn chúng từng làm với nhiều người.

Vừa tiến vài bước chân định cùng Hắc Nhị tiếp tục đi, Bạch Vũ liền ngưng lại, đáy mắt ánh lên sự cảnh giác.

Xoay người về một hướng, nhìn thẳng vào lùm cây rậm rạp trước mặt.

- Các hạ, ngươi đã xem đủ rồi, không muốn ra ngoài nói chuyện sao.

Bạch Vũ sững người, trong lòng kinh dị, sau đó lại xoay người về một phía khác nhàn nhạt lên tiếng.

- Một cao thủ Huyền Cảnh như ngươi không thích hợp nấp sau tán cây khô đó đâu, ra mặt đi.

Một tiếng sột soạt vang lên, một thân ảnh lấy tốc độ rất nhanh từ trong tán cây khô xuất hiện trước mặt Bạch Vũ, là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú nhưng màu da lại nhợt nhạt.

Người tới vừa đi vừa vỗ tay lên tiếng.

- Không ngờ ngươi lại phát hiện được ta, tiểu tử ngươi không phải chỉ là Kỳ Cảnh viên mãn đấy chứ?

Trong lòng cả hai người đều kinh dị vì thiên phú của đối phương.

Bạch Vũ kinh ngạc với tốc độ của nam tử vừa mới xuất hiện, sau khi bị hắn nói ra nơi ẩn nấp, chỉ trong nháy mắt liền lấy tốc độ cực nhanh nấp vào một bên khác.

Cũng may phạm vi gần nên thần thức linh hồn biến dị của hắn có thể quét tới và cảm nhận được đối phương.

Nam tử thì lại bất ngờ trước sự tinh tường của Bạch Vũ, lúc trước bên trong lữ quán, hắn đã đụng độ một cỗ thần thức, nghi ngờ là của tên tiểu tử trước mặt, hiện tại quả nhiên chính là hắn, có thể dùng tu vi Kỳ Cảnh viên mãn cảm ứng được tu sĩ Huyền Cảnh trung giai như hắn.

- Không, ta là tu sĩ Huyền Cảnh đỉnh phong.

- Há, ngươi nói thật?

Dĩ nhiên là còn lâu nam tử mới tin lời Bạch Vũ, hắn chỉ thuận miệng đáp chơi mà thôi, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này còn rất thú vị.

- Không biết các hạ theo dõi ta có vấn đề gì không?

- Không vấn đề, ta không liên quan đến bọn chúng.

Vừa nói, nam tử cao gầy vừa chỉ chỉ tay về phía hai tên thành viên Xích Báo đoàn đang nằm phía xa.

- Vậy ngươi muốn gì?

- Ừm…ta muốn đánh nhau.

- Đánh nhau?

- Đúng là đánh nhau.

Bạch Vũ lúc này không nói nên lời, một cường giả Huyền Cảnh trung giai đi rủ rê Kỳ Cảnh viên mãn đánh nhau, hắn thật sự muốn hỏi một câu ngươi có bệnh không, nhưng sợ nam tử nổi giận đánh thật thì phiền toái, chiến lực hắn đã tăng mạnh nhờ có được khả năng Hỏa Nguyên lực ngưng thực cũng như Hồng Ảnh Hỏa hỗ trợ, nhưng chưa chắc đã đánh lại nam tử trước mắt.

Bạch Vũ cảm thấy tên này không chỉ là Huyền Cảnh trung giai bình thường, chắc chắn chiến lực của đối phương cũng rất nghịch thiên, cũng là loại vượt cấp chiến đấu.

- Ngươi nói thật sao? Ta chỉ là Kỳ Cảnh viên mãn.

- Hừ, đừng giả vờ, ta biết ngươi mạnh hơn thế nhiều, đánh đi, ta sẽ kiềm chế, ngươi là một tiểu tử thú vị, đã lâu ta mới gặp người như thế.

Bạch Vũ hết cách, cũng không cảm giác được ác ý từ đối phương, chỉ có thể quy về việc tên này là một loại trường hợp đặc biệt, có sở thích kỳ lạ.

- Được rồi, mời các hạ ra đ…

Bạch Vũ còn chưa kịp dứt lời đã thấy nam tử biến mất, linh hồn nhạy cảm sinh ra báo động, vội vàng dùng hai tay chắn trước người.

Bành.

Bạch Vũ thân thể trượt dài, dưới đất kéo ra hai đường rãnh dài khoảng mười mét.

- Chết tiệt, tên khốn ăn gian.

Hắn mở miệng mắng, đáp lại chỉ là tiếng cười nhạo.

- Haha, ngươi quá non.

Nam tử tiếp tục dùng tốc độ như bật hack tấn công Bạch Vũ, tuy nhiên những cú ra đòn không quá mạnh, Bạch Vũ đoán rằng hắn đang nương tay, đúng như hắn nói sẽ kiềm chế.

Nếu đã vậy, đây là cơ hội tốt để cọ xát cùng cường giả, hắn sẽ tận dụng, bất quá sẽ không lộ ra hết các thủ đoạn của mình để tránh bị để ý.

Thánh Đấu Chi Tâm mở ra.

Du Ảnh Bộ vận chuyển.

Vèo, tốc độ Bạch Vũ tăng mạnh, thân thể như nước uốn lượn tránh đòn.

Nam tử ngạc nhiên, ánh mắt híp lại, nhận ra môn thân pháp kia.

- Du Ảnh Bộ? Thân pháp cùi bắp này còn có thể tạo ra tốc độ kia? Tiểu tử này quả nhiên không tầm thường.

Hắn thầm vui vẻ, lâu lâu kiếm được một tiểu tử thú vị, hành hắn một chập giải tỏa buồn chán mấy nay cũng ổn đấy.

Bạch Vũ vừa thở dốc được một hồi liền sau đó lại phải liên tục phòng ngự, bởi tốc độ của nam tử lại đang tăng lên.

- Hắn sử dụng thân pháp gì, hay là thiên phú nào đó, tốc độ quá nhanh.

Bên thân truyền đến từng đòn từng đòn đau, Bạch Vũ có đỡ được có không, trong lòng đại nộ, tự nhiên bị ăn đòn không rõ nguyên do.

Hỏa Nguyên lực vận chuyển, hai tay như tinh thiết, ánh lên màu huyết hồng.

Bát Hoang Liên Quyền.

Ầm ầm ầm ầm…

Từng tiếng va chạm phát ra, Bạch Vũ dựa vào thần thức cường đại, cố gắng theo kịp tốc độ ra đòn của đối phương, hai tay liên tục tung quyền đối kháng.

Bành.

Cả hai người văng xa, nam tử đứng nhìn hai cánh tay áo dài của mình đã cháy xém ngắn ngủn, hai nắm tay bốc lên mùi thịt nướng khét nghẹt, ánh mắt ngạc nhiên cực độ.

Hỏa Nguyên lực của tu sĩ Kỳ Cảnh viên mãn muốn tổn thương hắn là không thể nào?

- Ngươi thật sự chỉ là Kỳ Cảnh viên mãn sao?

- Ngươi không tự biết được à?

Bạch Vũ tức giận, mặc dù trả đòn được vài phát nhưng đa phần là hắn chịu thiệt, trên người đã bị đánh bầm dập.

- Ha ha, rất tốt, đã vậy ta sẽ tung một đòn cuối, ngươi đỡ được thì ta sẽ rời đi.

- Có chuyện tốt như vậy sao, nếu ta đỡ được thì ngươi phải đáp ứng một chuyện.

- Chuyện gì?

- Tạm thời chưa có, nhưng việc này chắc chắn không có gì xấu.

Nam tử nhíu mày, hắn rất thưởng thức người trước mặt, nhưng cũng tự tin rằng mình có thể đánh bay tên kia mà không cần phải thiếu nợ hắn chuyện gì.

- Tốt, ta đáp ứng.

- Xin mời.

Bạch Vũ cắn răng, hắn đánh cuợc là bởi vì trong thời gian ở Lan gia, hắn đã câu thông và học được một chiêu kết hợp với tiểu Hỏa Hồ, chiêu thức này hắn suy diễn ra được sau khi thấy tiểu Hỏa Hồ lấy trạng thái ngọn lửa xuất hiện trên tay hắn khi thu phục Hắc Nhị.

Lúc đó ngọn lửa bao phủ lấy cánh tay hắn như một loại y phục, hắn có cảm giác sức phòng ngự của mình được tăng lên rất nhiều.

Nam tử cao gầy lúc này đã vận lực xong, hắn đã dùng lực lượng gần đạt đến Huyền Cảnh đỉnh phong luôn rồi, dù tên kia có đỡ được cũng ăn đòn đau, lúc đó hắn sẽ giả lơ rời đi, nội tâm đang âm thầm thán phục mình thông minh.

- Ta tới.

Khiếu Nộ Cuồng Phong Chùy.

Hai cánh tay nam tử đang nắm chặt trên đầu làm động tác chẻ xuống như tiều phu chẻ củi.

Trên đầu Bạch Vũ liền xuất hiện một cơn cuồng phong tạo thành một chiếc búa khổng lồ đập xuống.

Bạch Vũ nghiêm nhị, trong lòng thầm quát.

- Hồng Ảnh Hỏa, nhờ ngươi cả đó.

Lấy tốc độ mắt thường không theo kịp, chỉ trong nháy mắt, cả thân thể Bạch Vũ phát ra ánh sáng huyết hồng pha lẫn màu vàng kim.

Một bộ Hỏa giáp bao phủ toàn thân hắn, trên đầu hai ngọn lửa phừng lên như tạo thành hai chiếc tai Hồ ly.

Hỏa giáp vừa thành hình cũng là lúc cuồng phong chùy nện thẳng xuống.

Ầm ầm ầm ầm.

Đất đá một vùng bị hất tung, cây cối xung quanh cũng cùng chung số phận bị nghiền nát thành vụn cám.

Hắc Nhị ở phía xa cũng bị ảnh hưởng đánh bay, nó là yêu thú Phong hệ biến dị nên bị ảnh hưởng không quá nghiêm trọng, nhưng cũng bị ép cho không đứng dậy nổi.

Trong cuồng phong xám xịt ánh lên từng tia lửa đỏ.

Nam tử nheo mắt, hắn không thấy rõ tên kia dùng chiêu thức gì, chỉ cảm thấy không ổn, rất có khả năng tiểu tử này đã đỡ được đòn của hắn.

Quả nhiên, một lúc sau cuồng phong và khói bụi tan đi, thân ảnh của Bạch Vũ vẫn đứng vững.

Chỉ là quần áo đã rách nát, cơ thể chằng chịt vết thương do phong nhận bạo tạc gây ra.

Bạch Vũ thua nhưng thắng.

Hắn đã đánh cược thắng nam tử, nhưng thua về chiến lực, lần đầu tiên kể từ lúc xuất đạo hắn đánh không lại người khác, tuy đối phương hơn xa hắn về tu vi nhưng thua là thua, trong chiến đấu sinh tử không thể bảo địch nhân giới hạn tu vi để công bằng cho hắn được.

Nam tử ánh mắt ngưng trọng, sau đó thở dài, lên tiếng.

- Ngươi rất khá, ta thua.

Ném qua một mảnh ngọc phù, sau đó rời đi mà không có bất cứ ý kiến gì.

Bạch Vũ biết đây là nam tử đã chấp nhận thua cuộc, đưa hắn phương thức liên lạc để sau này trả nợ.

Thân thể ê ẩm, tinh thần mệt mỏi, hắn chỉ chống chọi được một lúc liền khụy gối ngã gục xuống đất, cảm giác được Hắc Nhị đang đến gần dùng hàm răng cắp hắn lên lưng nó, chậm rãi bước đi.

- —-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-

Bạn đang đọc Vạn Thế Thần Chi sáng tác bởi emlakem1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emlakem1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 17
Lượt đọc 271

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.