Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Sơn

Tiểu thuyết gốc · 2286 chữ

Thiếu niên lập tức cùng tên thủ lĩnh rời đi, bước chân hắn thông thả người ngoài nhìn vào còn tưởng thiếu niên chẳng có hề để tâm đến tiếp theo mình có thể sẽ gặp phải loại chuyện gì.

Trời dứt mưa đám mây đen trên đầu cũng dần tan đi để lộ một bầu trời xanh xinh đẹp, từng làn ánh sáng chiếu ngập cả một thảo nguyên rộng lớn, ánh sáng phả vào từng cành cây ngọn cỏ màu lục bích tỏa xanh cả một vùng trời. Thiếu niên từ đằng xa quay về đằng sau có một đoàn người không dài lắm tầm khoảng bảy tám gì đó, mọi người nhìn hắn trong tròng mắt đều dường như không thể tin được vào mắt mình chỉ trong vòng chưa đến một canh giờ, mà đã xong việc rồi.

Tay kia thiếu niên cầm một cái túi bằng da bò vẫn còn âm ẩm nhiễu xuống từng giọt máu đỏ, người ngoài nhìn vào đều đoán được đấy là cái gì, ai nấy run lên sợ hãi nhớ đến cảnh tượng chém giết lúc kia hoàn toàn là một cuộc đồ sát không có lưu tình. Người đằng sau đều là nữ nhân, y phục tàn tệ trên người cũng có những vết thương tương đối, chân bước mệt mỏi nhưng vẫn có gắng gượng liền được một đám thị nữ chạy nhanh tới dìu từng người đi về.

Vị tiểu thư kia cũng liền bước chân xuống xe ngựa đi thẳng về phía của thiếu niên bí ẩn cung kính chào hỏi để tạo ấn tượng tốt với người này.

Thiếu hiệp...

Không cần cảm ơn nhận tiền làm việc thôi, các ngươi đang đi đâu ?

À...ừm, chúng ta đang đi đến thành Mộc Châu. Không biết thiếu hiệp đnag muốn đến nơi nào.

Ồ cùng lộ trình sao vậy thì tốt, tiền công cứu người cứ đem đi chữa bệnh cho những vị cô nương kia, mỗi ngày đãi ta một bữa cơm là được.

Tiểu nữ đã hiểu...

Vậy còn không mau lên đường đi.

Thiếu nữ không dám hỏi thêm nữa, lập tức chạy về kiệu của mình trước muốn dọn dẹp qua một lần để mời vị thiếu niên này cùng lên thì hắn đã chẳng có mấy điểm quan tâm đến, ngay tại nóc của kiệu mà nhảy lên nơi ấy nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Mọi người nhìn thấy ý tứ này thì không nói thêm gì nữa, nhao nhao ở đằng sau chuẩn bị xe ngựa cho những cô nương vừa được cứu giúp kia. Dành ra nửa tiếng để chuẩn bị sau đó xe ngựa lăn bánh tiếp tục lên đường. Cả đoạn trời gian thiếu niên đều nằm ở trên nóc của chiếc kiệu lớn, xoay đổi đủ thứ loại tư thế rồi mới ngồi dậy ngắm nhìn cảnh núi rừng chập chùng xen lẫn với thảo nguyên bạt ngàn rộng lớn, là một mỹ cảnh hiếm thấy của nhân gian.

Trời dần chuyển sắc trên cao, mang từng dãy ánh sáng pha trộn vào nhau. Thiếu niên hơi hơi lay chuyển thân mình ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống mang theo hòn lửa khổng lồ khuất dần sau những dãy núi chập trùng, để màn đêm phủ khắp chân mây.

Đường dài thiếu niên nằm đó ánh mắt ngắm nhìn bầu trời vô định có trăng và những ánh sao sáng, trong đầu hắn vẫn giữ lấy những mảng kí ức chưa từng quên kia. Xe ngựa đi đường băng qua một bãi đất cháy cạn vẫn còn xém xém những đốm đen của một đống tro tàn, thiếu niên chờ đợi đã lâu. Không quản đến chuyện của mấy người khác nữa liền nhảy xuống bên dưới đi lại gần đám tro tàn kia quan sát thử. Mọi người theo hiệu lệnh đều lập tức dừng lại nín thở quan sát toàn cảnh những sự kiện diễn ra sắp tới.

Thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành có treo chiếc chuông bước từng bước dài, đến bên đầu của căn nhà cháy xém, hắn cởi bỏ mủ cỏ rộng vành để lộ ra gương mặt một thiếu niên tương đối anh tuấn có nét tiêu sái phong vân nhưng vẫn là cực kì trẻ trung, khác hoàn toàn với những suy nghĩ của mọi người từ khi được gặp đến bây giờ. Ai cũng đều phải há hốc miệng kinh ngạc không thể tưởng tượng được trên đời lại có một vị tông sư trẻ tuổi đến như thế nhìn qua chắc chỉ mới hơn hai mươi. Nhưng nghĩ lại thủ đoạn tàn độc của đối phương khiến ai cũng đều dựng tóc gáy kinh sợ, trẻ tuổi mà đã có sát lực kinh khiếp như thế đúng là đáng sợ.

Hắn đi đến nơi sau khi bỏ mũ thì mới liền quỳ xuống trước đám tro tàn vái lạy ba cái.

Sư phụ, đệ tử Từ Trường Sinh tuân theo lời giáo huấn của sư phụ, tám năm nay không ngừng bế môn luyện tập. Đến nay vượt qua ngưỡng cửa tông sư, xin được xuất sơn đi tìm đại đạo của bản thân.

Hắn đứng lên, lấy trong túi áo ra một cái bình lớn đựng rượu, bên trong là loại mỹ tửu cực phẩm được hắn nhiều năm chưng cất để dành cho ngày hôm nay. Cầm trên tay tấy thảy đều đổ hết xuống mảnh đất bên dưới chân. Sau đó khẽ lắc người một đao tuốt ra khỏi vỏ, ánh mắt của tất cả một phen chấn kinh khiếp vía. Thiếu niên đỡ lấy đao thuận tay dùng toàn lực một nhát bổ xuống khiến tất cả chấn động.

Chỉ nghe thấy một tiếng rầm kinh khiếp vọng ra, mảnh đất bên dưới chân của thiếu niên chạy dài một đoạn hơn bốn trượng để lại một vết khắc sâu bén nhọn xuống mặt đất. Hắn rút đao lên, thanh đao của sự phụ để lại xuất ra từng đợt khí thế hùng hồn rồi cứ thế mà nứt dần nứt dần đến cuối cùng toàn bộ phần lưỡi đều đã gãy nát chỉ còn phần cán cần vẫn yên vị trong bàn tay.

Thiếu niên hài lòng mỉm cười, bàn tay cắm phần còn lại của thanh Vãng Đao vào sâu bên trong một hòn đá gần đó, quay lại cùng với đám người ngựa mặt mày đều đã trắng bệch không còn chút máu vì không thể tin được vào chuyện vừa diễn ra trước mắt, ra hiệu cho họ tiếp tục lên đường. Ai nấy đều nhìn nhau, vị tiểu thư kia hiểu ý của mọi người liền bước ra khỏi xe, đánh ánh mắt về hướng của thiếu niên hai tay đan quyền kính cẩn đáp lời.

Thiếu hiệp đường từ đây đến thành Mộc Châu tuy không xa, nhưng ngựa một ngày hôm nay đã đi không ngừng, thực sự là không đi nổi nữa. Dự định sẽ dựng trại nghỉ ngơi, không biết ý của thiếu hiệp thế nào.

Cũng phải, một đường từ sáng đến giờ cho dù người không mệt thì ngựa cũng không chịu nổi. Dừng chân ở đồng cỏ gần đây đi, sáng mai lại khởi hành sớm.

Vị tiểu thư lập tức vui vẻ mà cùng cậu gật đầu, sau đó cho người chạy đi thông báo với đoàn người ngựa đằng sau lưng tập hợp hết lại, tự tay cô chỉ dần từng bước từng bước chuẩn bị cho việc cắm trại qua đêm.

Thiếu nữ này cũng rất có tài dùng người đấy chứ. Hừm...Ninh Hương bây giờ chắc cũng đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp như cô gái này. Thật sự muốn một lần nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của muội ấy thật.

Thiếu niên bước bàn chân lại gần về sau, hắn chỉ tay hiệu lệnh cho vài người trong nhóm các thiếu niên trai tráng hộ vệ đi theo mình vào rừng lấy củi, đêm xuống ở đồng cỏ gió lạnh bất thường chỉ cần hơi có chút sơ sẩy thì chưa kịp chết vì gặp sơn tặc cướp bóc thì đã đi đời do trúng gió độc rồi. Thiếu niên vung từng đường đao nhẹ nhàng, đao pháp tĩnh lặng giống như nước chảy mây trôi, lướt tới đâu từng cành cây ngọn cỏ đều ngã đổ rạp xuống đến đó.

Đao pháp bá đạo thât.

Khi nãy ngươi không nhìn thấy sao, vị thiếu hiệp này chỉ cần đi vài đường đao tên sơn tặc kia đã bị chém thành mấy khúc luôn rồi. Đao pháp của ngài ấy thực sự quá mạnh mẽ.

Thiếu niên không quan tâm đến những tiếng bàn tán âm thầm đằng sau lưng mình, dù sao hắn hiểu rất rõ khi bản thân xuất sắc hay vượt trội hơn mọi người trong bất kì lĩnh vực gì thì đều sẽ có người đứng sau lưng chỉ trỏ có thể tâng bốc đưa ngươi lên đến tận mây xanh, nhưng cũng có thể là đang cố dìm ngươi xuống dưới đáy của xã hội.

Nhặt mang về đi.

Thiếu niên quay đầu bước chân đi, không buồn nói chuyện cùng với những người này. Tám năm sống ở chốn rừng núi đã mài dũa cho Từ Trường Sinh một sự kiên nhẫn cũng với điềm đạm đến kinh người, hắn có thể đứng giữa dòng người xô bồ mà tâm vẫn tĩnh lặng như đứng giữa rừng núi bạt ngàn. Hiện tại là chân chính cảnh giới cao nhất của pháp môn tu hành mà thiếu niên có thể lí giải được. Tạm thời đạt tới cảnh giới thanh tĩnh, lòng không tạp niệm.

Thiếu niên tự cầm một bó củi của riêng mình, hắn quay về nơi tập trung lựa chọn cho bản thân một chỗ ngồi thoáng người nhưng lại có thể tận hưởng ánh trăng cùng bầu trời sáng nhất, đẹp nhất. Tại nơi ấy nhóm lửa ngồi ngắm cảnh đêm không màn đến thế sự xô bồ chốn kia. Mấy người bô lão lớn tuổi trong đoàn tụ hợp thành một vòng tròn quanh đống củi bập bùng cháy cùng nhau quan sát, ai cũng đều là người đã có nhiều kinh nghiệm giang hồ nhìn hắn thì âm thầm gật đầu, công nhận người dạy ra được một thiếu niên có tâm tĩnh trầm ổn như thế thực sự là một nghệ nhân tạc ngọc kinh tài tuyệt thế. Còn thiếu niên ấy chính là một viên ngọc quý hiếm bậc nhất trong nhân gian.

Người trẻ tuổi có được tâm tính trầm ổn như vậy ở trên đời vốn đã không nhiều, lại có một thân thành tựu đẳng cấp tông sư. Hầy cho dù tìm khắp Đại Tần ta đi nữa dưới ba mươi tuổi đạt được trình độ này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Thực sự muốn thỉnh giáo đại danh của vị ân sư thiếu niên kia thật.

Ông cũng thấy hứng thú với thiếu niên này sao ?

Ông không có ?

Ta đương nhiên có, một viên ngọc quý như thế. Nếu như được dốc lòng bồi dưỡng chỉ trong mười hai mươi năm nữa dư sức có thể hùng bá võ lâm. Đại Tần ta nếu như có được thiên tài cấp bậc này cùng phò trợ còn sợ gì không bình định được giang sơn. Hầy chỉ tiếc là tâm tính người này quá mức trầm ổn, bản thân hắn chính là một con sói hoang không thể bị thuần phục. Loại người này tốt nhất là nên làm bạn mà thôi.

Mấy người bô lão này cùng nhau bàn bạc về đủ thứ chuyện trên đời, Từ Trường Sinh nghe thấu hết toàn bộ, gương mặt cũng không có chút nào chuyển sắc. Hắn đoán cái đám người này lớn giọng như thế chính là đang muốn nói để cho hắn nghe, thậm chí đôi khi còn giả vờ lỡ lời nói lớn sợ hắn không quan tâm đến. Ta quan tâm gì chuyện của các ngươi chứ, lão tử đời này chỉ cầu trường sinh mà thôi. Đối với tài vật quyền thế ta đâu thèm bận lòng.

Thiếu niên uống một ngụm nước ở trong cái bình treo bên hông quần, hắn ngửa đầu ngắm trời sao ngắm trăng sáng mọi kí ức của bản thân chỉ đổ dồn về một người duy nhất. Hắn nhớ đến khi còn niên ấu đã cùng nàng trải qua không biết bao nhiêu đêm ngắm trăng như thế này trong tai chỉ vang vảng những lời của nàng, những câu chuyện mà nàng đã kể. Ninh Hương muội bây giờ sống như thế nào, đã xuất giá hay chưa, nếu như chưa có hận huynh đã làm lỡ dở cuộc đời của muội hay không ?

Đại hiệp, người cùng chúng ta ăn cơm hay chuẩn bị một phần cơm riêng ăn ở đây ?

Một giọng nói nhỏ nhẹ cắt đứt mạch suy nghĩ của thiếu niên, hắn nhìn về nàng, cô tiểu thư quyền quý đã cố tiếp xúc với bản thân từ khi sáng đến tận bây giờ, chợt cảm thấy nàng không hề giống những kẻ khác không có ý xấu gì chỉ đơn thuần là tấm lòng cảm kích đối với người đã cứu mình mà thôi.

Chuẩn bị cho ta một phần cơm riêng ăn ở đây là được. À, chuẩn bị thêm cho ta một người thông minh lanh lẹ một chút, ta có chút chuyện về thế giới bên ngoài muốn hỏi.
Bạn đang đọc Vấn Thiên Tiên Lộ sáng tác bởi minhphats
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhphats
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.