Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ninh Hương

Tiểu thuyết gốc · 2507 chữ

Thuyền đến gần bến, thiếu niên dõi ánh mắt quan sát từ phía xa đã nhận ra được đã đến rất gần cái trấn nhỏ của mình, trong cơn hào hứng hắn nhảy thẳng người lên trên thành của con thuyền mượn đà mà nhảy rồi lướt đi trên không trung. Mọi người nhìn theo bóng áo của thiếu niên khuất dần khỏi tầm mắt mới dám thở phào mấy hơi nhẹ nhõm. Nhìn nhau lắc đầu rồi chia nhau ra chăm sóc cho những vị cô nương đã ngất đi. Chỉ có một đám thiếu niên thiếu nữ khi nãy đã giúp đỡ cho Từ Trường Sinh là gương mặt lộ lên vẻ kinh hãi cùng có chút bất ngờ.

Không ngờ trong giới võ lâm của đại Tần lại có một tông sư trẻ tuổi đến như vậy. Nhìn qua hắn đoán chừng còn chưa đến ba mươi tuổi. Quả nhiên đất trời rộng lớn không thiếu người tài giỏi.

Sắp đến chưa ?

Thiếu nữ áo trắng cấp kiếm bên hông đang đứng dựa lưng ngắm nhìn bầu trời lên tiếng cùng những kẻ đang xôn xao kia. Thanh giọng cô mềm mại lan truyền đi trong không gian lại mang đến một nỗi giá lạnh không thể miêu tả thành lời, tuy không có ý kiêu ngạo hay khinh thường nhưng khiến cho con người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé khi trước cô.

Thiếu nữ trên người mặc y phục máu trắng như tuyết ban mai, bội kiếm ngang hông ánh lên màu trắng xanh giống như được rèn ra từ băng giá, đeo một chiếc mặc nạ cẩm ngọc cực kì đắt tiền dung nhan bị giấu đằng sau lớp mặt nạ chẳng biết như thế nào nhưng ai cùng cảm thấy cô nhất định cũng là một tuyệt thế mỹ nhân, ngay cả khí chất toát ra từ trên cơ thể cũng giống như vị cửu thiên thần nữ giáng trần, có băng lãnh có mạnh mẽ.

Sau ngày hôm qua cùng với thiếu niên kì lạ kia mắt đối mắt, bên bây giờ trong lòng vẫn còn hơi thẫn thờ, ngay cả ở lúc ấy mặt nạ cẩm ngọc trên gương mặt cũng chẳng biết đã rơi xuống tự bao giờ để lộ dung nhan giấu kín bao nhiêu năm của mình ra với hắn. Lúc định thần nhận ra thì mới liền nhặt leo đeo lại cẩn thận. Mấy người trong nhóm nhìn về chỗ cô, rồi đều mỉm cười gật đầu.

Lục Tuyết sư tỷ dựa theo phương hướng của thiếu niên vừa rồi rời đi, hẳn là cũng sắp đến nơi rồi.

Vậy thì tốt.

Cô lại lần nữa im lặng đôi mắt ngọc khẽ nhắm dưỡng thần, thái độ băng lãnh như thế này ngược lại không khiến cho đám người kia buồn chán mà còn là cảm giác cực kì ái mộ. So với đám người này, vị trí đứng của Lục Tuyết đã quá cao, bầu trời mà cô nhìn thấy và hướng đến không phải là thứ mà những người tầm thường như họ có thể tưởng tượng ra được. Thế nên khi người đã đứng ở quá cao, thậm chí là cao đến nổi ngay cả tưởng tượng người khác cùng không dám đặt họ vào cùng vị trí thì lúc đó mọi sự ghen ghét đều chỉ còn lại sự ái mộ từ sâu tận trong đáy lòng.

Lục Tuyết sư tỷ quả nhiên là đại thiên tài, năm mười hai tuổi đã đạt đến trình độ tông sư của Đại Ly. Khí chất cùng tầm nhìn cao hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, thiếu niên kia so với Lục Tuyết sư tỷ đương nhiên là không đáng để nói đến.

Mấy người kia nghe câu nói tán dương này thì đều bật cười rôm rả vỗ tay đắc ý khen mấy câu chuẩn chuẩn, có người còn đưa ngón cái ra thể hiện rõ ý đồng tình của mình. Rồi lại bàn tán nhau về đủ thứ chuyện trên đời. Từ Trường Sinh rời khỏi thuyền việc đầu tiên mà hắn muốn làm chính là mua thật nhiều, thật nhiều đồ để cảm tạ công ơn dưỡng dục của những bà con chòm sớm.

Thế nên đi khắp hết các tiệm bán đồ trong trấn, mỗi thứ đồ đều mua rất nhiều cho tất cả mọi người bán đóng thành từng phần riêng chuyển đến tận thôn nhỏ Ninh Bình. Người người bán hàng nhìn nhau không ai nhận ra được cái thiếu niên vung tiền như rác đứng trước mắt mình kia là ai, nhưng mà bán được một vố lớn như thế hiển nhiên cảm thấy cực kì phấn khích, trong chợ tiếng cười nói vui vẻ rơm rả hết cả.

Thiếu niên hướng chân mình đi thẳng về ngõ nhỏ hắn đã mua rất nhiều thứ đồ, nào là trái cây bánh trái nhang đèn các loại. Trong lòng chợt có một chút nhớ mong cùng chờ đợi vô cùng da diết, bước chân nhanh hơn trên con đường về nhà. Cánh cửa lớn bằng gỗ của thôn nhỏ là thứ đập vào mắt hắn trước hết cả. Thiếu niên đứng lại ngắm ngía, rồi lại gật đầu mỉm cười. Đã rất lâu rồi hắn mới có thể mỉm cười tự nhiên như thế. Đảo ánh mắt khắp xung quanh, mọi thứ đã không còn như cái ngày xưa nữa khang trang và sạch đẹp hơn rất nhiều.

Mấy căn nhà tranh vách đất khi trước bây giờ đều đã đổi thành nhà gỗ có mái vững chải đàng hoàng, tuy vị trí từng căn vẫn ở chỗ cũ của nó nhưng chung quy là đã khác với ngày xưa rất nhiều. Ngay cả con đường dưới bàn chân hắn cũng đã được thay bằng đá trắng, tuy không phải loại tốt nhưng cũng đi rất vừa chân những ngày mưa gió đoán chừng đã không còn xình bùn lầy lội nữa.

Xuân qua đông tới

Vạn vật đổi thay

Nhà xưa đường cũ

Đến nay chẳng còn

Thiếu niên thong thả dạo bước trên con đường đá trắng, vô cùng ung dung và thoải mái. Trên đầu vẫn như cũ đội chiếc mũ được đan lại bằng cỏ rộng vành có treo theo một chiếc chuông, vừa đi vừa ngâm thơ thưởng cảnh. Nhìn thấy cái gì đó hay ho là lại ngâm ra vài câu thơ, cái thói quen này kì thực đã ăn vào máu của hắn luôn rồi, tuy thơ hơi ngang chả có loại vần điệu nào nhưng bản thân lại thấy hay thì chính là không có vấn đề.

Dảo bước trên đường đi lướt qua một vài người, thiếu niên cũng không bất ngờ lắm khi ai nhìn thấy hắn cũng đều tránh qua một bên nhường đường. Thôn dân trong trấn nhỏ vốn chất phát thật thà thế nên đối với người đeo theo vũ khí đều tự nhiên sinh ra một loại sợ hãi tránh né nhất định.

Đi dần đến trước cổng nhà mình, khi hắn ngước đầu lên nhìn vào cánh cổng, không giấu nổi cảm xúc chảy xuống những giọt nước mắt mà rất lâu rồi hắn mới có thể cảm nhận lại được. Hai câu đối xuân cùng với hình ảnh muôn thần đều được treo kĩ càng trên cửa, thiếu niên cẩn thận sờ vào còn có thể cảm nhận được thứ này rất mới giống như vừa được ai đó lau chùi qua.

Trong lòng chợt tràn đến nhưng cơn kích động, bàn tay đẩy mạnh cánh cổng bậc thẳng ra mà lao vào bên trong nhà, không để ý đến bản thân đã buông tay để xuống hết đống đồ ở bên ngoài cổng. Thiếu niên chạy, chạy như đời này hắn chưa từng được chạy lao thẳng ra phía đằng sau. Khung cảnh quen thuộc ngày nào lần nữa lại khiến Từ Trường Sinh cảm thấy những cơn nấc nghẹn tại cổ, hắn không cho nước mắt mình lăn xuống ánh mắt đổ dồn về phía người đang chăm sóc cho hai ngôi mộ cha mẹ của hắn.

Ninh...Ninh...Ninh Hương, là muội sao ?

Thiếu nữ áo đỏ còn đang mân mê hái từng nhúm cỏ dại, nghe thấy thanh giọng ấm áp quen thuộc ngày nào gọi tên của mình, chợt quay đầu nhìn lên trong ánh mắt tràn ngập nhu tình hạnh phúc. Trong vô thức chẳng biết tự lúc nào đã đứng lên buông xuống đống cỏ đã bứt nắm trong lòng bàn tay mà chạy thẳng về phía hắn, dang lấy hai cánh tay ôm chầm lấy cả người của thiếu niên.

Trường Sinh...Trường Sinh...huynh cuối cùng cũng quay về rồi. Muội còn tưởng...còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa chứ.

Thiếu niên dáng người hơi run run, nhưng lúc này thiếu nữ đã ôm chặc lấy cơ thể của hắn, dúi đầu vào ngực hắn mà thúc thít. Mái tóc mềm mại của nàng khẽ tung bay trong từng cơn gió nhẹ thoảng lên một làn u hương thân thuộc mà rất nhiều năm qua đã không còn gặp lại, một mùi hương mà thiếu niên có lẽ suốt cả cuộc đời này cũng không bao giờ có thể quên được. Hắn choàng tay qua ôm lấy nàng chầm chậm an ủi

Ninh Hương...ta về rồi. An toàn quay về rồi.

Thiếu niên cùng nàng nhìn nhau, đôi mắt khẽ chạm trong vô hình dường như ở tại giây phút đó bao nhiêu ý tình nhiều năm chốn giấu đều đã cùng nhau bày tỏ không một điều gì giấu diếm, thiếu niên cùng nàng mỉm cười hắn đưa bàn tay lên, khẽ vén đi từng đường tóc mai của nàng còn vươn lại.

Để ta giúp muội nhé.

Được, ta với huynh cùng làm.

Cả hai ngồi xổm xuống rồi cùng nhau nhổ cỏ xung quanh khu mộ của cha mẹ hắn, vừa nhổ cỏ vừa kể cho nhau nghe về đủ thứ chuyện mình đã trãi qua. Nhất là thiếu niên kể lại lần mình xuýt chết đuối trên sông lớn như thế nào, cũng kể ra qua trình tám năm mình luyện tập trên núi ra làm sao, mọi chi tiết dù là nhỏ nhất cũng một lần kể hết không hề có điểm nào giấu diếm. Thiếu nữ càng nghe càng hứng thú, tay nhổ cỏ thậm chí còn không biết khi nào đả nhổ hết xong đám cỏ xung quanh hai ngôi mộ kia.

Muội tám năm nay như thế nào ?

Muội sao, đương nhiên là đi học rồi. Cao thúc đã dạy cho muội đó.

Bây giờ lại đối với vị Cao thúc trong lời nói của Ninh Hương, bản thân Từ Trường Sinh tự nhiên cũng sinh ra một chút cảm giác tò mò về thân phận của ông ấy. Từ cái lần đầu tiên mới gặp gỡ thiếu niên đã có một nhận thức cực kì sâu sắc về ông, cũng đoán được phần nào Cao thúc của Ninh Hương nhất định không phải là một người tầm thường. Nhưng lúc đó tầm nhìn kém, hiểu biết cũng cực kì hạn hẹp nên đã không thể nhận thức được rõ ràng, đến bây giờ nghĩ lại có lẽ ông cũng là một tông sư giang hồ, hoặc có thể còn mạnh hơn là cái tiên nhân trong chính lời nói của mình.

Thiếu niên chạy ra bên ngoài mang hết đồ vào bên trong cùng với Ninh Hương chuẩn bị hai phần lễ cúng. Sau đó liền thực hiện giống như khi xưa hắn từng cùng với nàng làm, thiếu niên cùng nàng nhắm mắt cầu nguyện hắn vẫn cứ như ngày ấy cầu nguyện cho mình có một cuộc sống êm đềm bình thường qua ngày là được không có ước vọng cao sang, cũng cầu cho Ninh Hương được một đời bình an mỹ mãn. Còn về phần nàng cầu nguyện cái gì, hắn không hỏi cũng không có tò mò muốn hỏi.

Sau khi đứng lên, hắn cùng nàng nhìn nhau chợt nàng để ý thấy cái trâm ngọc đang đeo trên mái tóc của hắn, còn hắn thì nhìn thấy mảnh ngọc bội trắng ngà của mình ngày xưa được nàng đeo ngay trước ngực.

Tóc huynh dài quá rồi, để muội đưa cho huynh một sợi dây buộc vào nhé.

Thiếu nữ vừa nói, nàng liền tháo sợi dây buộc tóc của mình ra, để cho mái tóc tơ kia nương theo làn gió mà bay lên phấp phới. Thiếu niên nhìn nàng thật chăm chú, chăm chú như chưa từng được nhìn vậy. Hắn thấy nàng thật là đẹp, chưa bao giờ trên cuộc đời này hắn được nhìn thấy một cô nương nào đẹp đến như thế, dường như trong đôi mắt của thiếu niên ngay ở giây phút đó chỉ còn lại hình bóng của nàng tồn tại, vạn vật thế giới đều bị nhan sắc mỹ lệ kia vĩnh viễn xóa nhòa.

Ánh mắt nàng trong suốt như một viên huyết ngọc tuy không sâu thẳm như đôi mắt ánh sắc lam ngọc kia nhưng mang đến cho con người ta một cảm giác nồng cháy mảnh liệt không thể miêu tả, hắn dường như có thể nhìn thấy ở trong đôi mắt ấy tụ lại một đốm lửa không tên đang bập bùng cháy mãnh liệt, xinh đẹp và kiều mỹ đến tuyệt đỉnh. Nàng bận một bộ y phục màu đỏ rực, màu sắc mà đối với thiếu niên chính là được sinh ra để dành nàng.

Si ngốc vì tình yêu đầu đời, một kẻ giết người chưa từng ghê tay như hắn suy cho cùng ở trong trái tim vẫn luôn tồn tại một người mãi mãi không thể bị thay thế. Hắn không biết trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì cũng không có điểm nào muốn quan tâm đến, hắn chỉ muốn ngay bây giờ được nắm lấy bàn tay của nàng, được âu yếm ôm lấy nàng vào lòng. Rồi sau này đây trên con đường cầu đạo mờ mịt dù cho có chết trở thành một bóng cô hồn dã quỷ hắn cũng không còn điều gì hối tiếc.

- Đẹp rồi đó.

- Ta nhất định sẽ bảo quản nó thật tốt.

- Được rồi, muội biết huynh đã mua rất nhiều đồ để tặng cho bách tính trong thôn xem như trả lại ân huệ ngày xưa. Đi muội cùng huynh đi phân phát cho mọi người nào.

Thiếu niên nhìn nàng mỉm cười rồi gật đầu, không một chút phản kháng hắn cứ như thể để cho nàng nắm bàn tay mình kéo đi. Giống như tận hưởng, lại giống như muốn cho giây phút này mãi mãi không bao giờ trôi đi hết. Muốn cho giây phút được ở bên cạnh nàng mãi mãi không bao giờ trôi đi hết,

Bạn đang đọc Vấn Thiên Tiên Lộ sáng tác bởi minhphats
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhphats
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.