Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẫn là ta thắng!

Phiên bản Dịch · 874 chữ

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mà tâm cảnh Chân Tiểu Tiểu lại càng ngày càng hỗn loạn.

Nếu như nàng thất bại, còn không biết đi đâu mới tìm được bình Tử Hồng Thánh Thủy thứ hai, kỳ hạn nửa năm đã qua hơn tháng, nguy cơ nổ ngực thì uy hiếp thời thời khắc khắc.

Huống chi hiện tại mình đang hãm thân trong thú triều, tuy rằng Tiểu Thấu Minh không phát uy còn có Đường chủ Phục Hổ Đường và trưởng lão của Cự Thần Tông chắn phía trước, nhưng nếu viện quân thật sự không đến thì sao? Nàng không thích cảm giác quyền chủ động bị người khác nắm giữ trong tay .

“Một đỉnh này, ta tất phải thành công!”

Nhắm hai mắt, khoảnh khắc, ý thức của Chân Tiểu Tiểu lại đi tới đỉnh núi tuyết đen kia.

Bị gió tuyết bủa vây, dòng máu xao động trong nàng vẫn không hề tĩnh lặng.

“Sư tôn, ngài có từng có bất an không? Rõ ràng không nắm chắc mười phần, nhưng ắt phải thành công?”

Đối diện với bóng dáng ngồi xếp bằng trước vách núi, Chân Tiểu Tiểu nhẹ giọng thì thầm.

Đối phương tự nhiên không đáp lại.

Vì thế Chân Tiểu Tiểu học theo bộ dáng của hắn, trầm mặc nhìn trời, tuyết mịn tung bay, rất nhanh thì che lấp người nàng.

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở……

Sau mười hơi thở, dưới lớp tuyết đen truyền ra tiếng cười khe khẽ của Chân Tiểu Tiểu.

“Trên đời nào có việc tất thành? Giống như bông tuyết kia, ta tưởng sẽ hạ xuống tay ta, nhưng khi tới gần nó lại bị gió cuốn ngược, quay đầu rơi vào vũng nước.”

“Theo đuổi tất thành, vốn dĩ chính là tâm ma.”

“Không có kết quả, chỉ có quá trình, ta chỉ có thể dùng hết sở học của ta, vắt kiệt sức lực của ta, mới giành được càng nhiều … khả năng, so với sự an bài của vận mệnh.”

Nhẹ nhàng duỗi tay lên trời, Chân Tiểu Tiểu chính xác bắt lấy một bông tuyết đen sắp cuốn theo chiều gió.

Khói lửa lượn lờ dâng lên từ dưới Thất Diệp Đỉnh.

Trong lòng không còn thấp thỏm bất an, hiện tại Chân Tiểu Tiểu đặc biệt quý trọng giây phút này.

Rửa sạch nguyên liệu, cắt miếng, phân loại, bỏ vào đỉnh theo thứ tự. Chú ý chặt chẽ tới màu sắc và nhiệt độ của ngọn lửa, khi thử nghiệm đồng thời phân tích đặc tính của mỗi một loại nguyên liệu.

Sau nửa canh giờ.

Thất Diệp Đỉnh phun ra một trụ khói hình hai con rồng.

Chân Tiểu Tiểu đột nhiên mở nắp dược đỉnh.

Một viên đan dược trong suốt màu trắng lập tức định nhảy ra!

Ối má ơi!

Vô hà!

Rùng mình một cái, Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng duỗi tay dập lửa. Vì chưa ra khỏi đỉnh mà nhiệt độ giảm đột ngột, đan dược nhẹ nhàng chấn động, run run run run, trên thân đan Vô hà tức khắc xuất hiện một vết nứt!

Đan Nhất nứt!

Diệt ha ha ha ha!

Một bên điên cuồng lau mồ hôi trên trán, một bên Chân Tiểu Tiểu nắm chặt viên đan trắng trong tay, kích động tới sắp khóc.

“Bản cô nương trúng chiêu hai lần rồi, còn sẽ mặc cho ngươi hố ta lần thứ ba, lại uy hiếp nổ ngực ta?”

Sau khi tổng kết từ những bài học kinh nghiệm, nàng sớm phát hiện, chỉ cần khống chế phẩm chất của đan dược ở dưới Vô hà, thì Thú Linh Thạch không đưa ra khảo nghiệm mới cho bản thân.

Ánh mắt đắc ý dừng trên Thú Linh Thạch nằm một bên, gương mặt Chân Tiểu Tiểu tràn đầy biểu tình “Ta thắng”.

Tuy nhiên, không ngờ được, ngay lúc ánh mắt nàng vừa liếc qua, một viên đan màu sắc tươi đẹp lại vô thanh vô tức bay ra từ trong đỉnh!

Có lẽ là tâm cảnh đã đột phá, nên chẳng những phẩm chất thành phẩm tuyệt hảo, mà một đỉnh còn cho hai đan, hai đan hai sắc!

“Vô hà……”

Trong đầu tức khắc có thanh âm vang lên, dọa Chân Tiểu Tiểu run cầm cập. Bấy giờ nàng mới trố lồi mắt phát hiện ra, sự tồn tại của viên đan dược thứ hai!

Ngươi dám hại ta!

Bắt ta nứt nứt nứt!

Cũng mặc kệ có phải đã quá muộn hay không, Chân Tiểu Tiểu nhấc một con dao phay, trực tiếp bổ ra một vết nứt trên thân đan.

Hồng hộc.

Tay cầm dao phay, hai mắt đỏ ngầu, Chân Tiểu Tiểu thở hổn hển như trâu, nhìn viên đan thứ hai bị mình chém ngửa trên mặt đất, lộ ra thân ngoài rách nát.

Trong đầu, thanh âm kia chỉ nói hai chữ rồi … biến mất.

Vẫn … Vẫn là ta thắng!

Nhặt đan dược lên từ dưới đất, Chân Tiểu Tiểu yên lặng một lát, sau đó cuồng tiếu một trận chói tai.

_NL_

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Tiểu Tiểu……

Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng (Dịch) của Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuPhongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.