Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ nó là ngươi!

Phiên bản Dịch · 928 chữ

Ánh mắt quét ngang toàn trường, uy áp của cường giả Nửa bước Kết đan chấn động mãnh liệt cõi lòng mọi người.

Khi Luyện Hỏa lão nhân quay người, biểu tình lại lập tức ngọt tới sắp vắt ra mật, hiền từ xoa đầu Chân Tiểu Tiểu.

“Chân nha đầu, coi nơi này là nhà ngươi, ngươi muốn họa họa như thế nào liền họa họa như thế đó, không cần có nửa điểm gánh nặng, Luyện Hỏa gia gia chính là chỗ dựa kiên cố nhất cho ngươi nha!”

Một bên sờ đầu, Luyện Hỏa lão nhân một bên rít gào trong lòng.

Thú Lân Chân Hỏa!

Cốc chủ Thất Diệp Cốc! Lão nhân Phi Long Quan!

Đừng tưởng lão tử không biết tâm tư của các ngươi?

Ngày sau, nha đầu này thức tỉnh rồi, tất sẽ kinh thiên động địa, các ngươi giấu kín chân tướng khiến nàng chẳng hay biết gì, còn ra sức mạ vàng cho tông môn của mình?

Hừ! Lão phu cũng thế!

Không phải là dao phay sao?

Đừng nói hai thanh, cho dù là hai mươi thanh, lão phu cũng luyện ra được!

Hai mắt hồng hồng, Luyện Hỏa lão nhân đuổi mọi người ra khỏi Chủ Phong, lại bày thêm mười tầng đại trận ở ngoài núi canh phòng nghiêm ngặt có người quấy rầy, sau đó xắn cao tay áo, lập tức hự hự hự nhấc đao lên!

“Này……”

Phòng trưởng lão ngốc ngốc.

Bọn họ đứng bên ngoài mười tầng trận pháp không hiểu mô tê gì.

Đây là bị Chân tiểu hữu chọc tức?

Hoàn toàn không giống nha?

Coi nàng như là cháu gái ruột rồi, còn giao toàn bộ sơn môn cho nàng tai họa.

“Ờ … Tông chủ nhà chúng ta, một khi có linh cảm thì có chút động kinh, Chân tiểu hữu, chớ trách.”

Thật sự là không thể tưởng tượng, Phòng trưởng lão đành cứng ngắc giải thích, quả thực không thể ngờ tới sự tình sẽ trở nên như vậy.

“Nhìn … ra được.”

Chân Tiểu Tiểu chất phác gật đầu, bộ dáng tán đồng sâu sắc.

Nàng quyết định ở trong lòng, vẫn là không cần quan tâm đến thị phi giữa các trưởng lão động kinh của Cự Thần Tông đó, mau chóng xử lý con Thạch Hầu kia, rồi mượn đường về nhà mới là thượng sách.

“Sư điệt Lý Thần Quang, xin hỏi Chân trưởng lão Phi Long Quan là vị nào?”

Nhưng vào lúc này, đệ tử tâm đắc mới nhập môn của Luyện Hỏa lão nhân, Lý Thần Quang, đã cầm lệnh bài của sư tôn, hưng phấn cưỡi một con phi nhạn hạ xuống từ không trung.

Gió nhẹ vỗ về chơi đùa làn tóc đen của người tới, trên mặt hắn là nụ cười tươi tràn đầy nhiệt tình, tầm mắt nóng rực đánh giá tất cả mọi người.

Ơ?

Cái cọng đậu giá đứng giữa nhóm lão đầu nhi kia thật quen mắt nha!

Mẹ nó!

Là nàng!

Khoảnh khắc ánh mắt hạ xuống gương mặt Chân Tiểu Tiểu, Lý Thần Quang hít hà một hơi, lồng ngực hung hăng xẹp lép, miệng thiếu chút nữa lại phun máu.

Dù nha đầu này có hoá thành tro hắn cũng nhận ra nàng!

Chính là nữ tử phá thuật của hắn ngày Thất Diệp Cốc thí luyện đệ tử nhập môn!

Ngày đó, nếu nàng và nam tử cháy đen xấu xí không đồng thời đứng nhất đại bỉ, thì mình sớm đã hóa giải đại kiếp nạn!

Vừa nhớ tới những ngày bi thảm bị thuật pháp phản phệ nghiêm trọng, nhớ tới những ngày nằm bò trên đầu gối gia gia hộc máu từ sáng đến tối, Xư Lí Thần Quang lập tức hận nghiến răng nghiến lợi.

Chính mình mới đứng vững bước chân ở Cự Thần Tông, còn chưa tìm nàng báo thù đâu, không ngờ được nha đầu này lại tự mình đưa tới cửa!

Tuy rằng không thấy tên cháy đen, trước xử lý nàng cũng hả giận!

“Xin hỏi, Chân trưởng lão của Phi Long Quan, là … vị nào?”

Khắc thật sâu bộ dáng của Chân Tiểu Tiểu vào đáy lòng, tay Xư Lí Thần Quang siết Truyền Lệnh Phù nóng hổi của Luyện Hỏa lão nhân, vẫn là bày ra một tia cung kính lên trên mặt, ôm quyền đánh giá trái phải.

Làm xong chính sự, rồi xử lý ân oán cá nhân của mình!

“Chính là ta.”

Chân Tiểu Tiểu ngượng ngùng bước ra một bước từ trong đám người, thời điểm Xư Lí Thần Quang xuất hiện, nàng đã lập tức chú ý đến hắn.

Người tới đích xác phong tư trác tuyệt, vừa thấy liền biết không phải phàm vật trong ao, tuổi hắn xấp xỉ với đệ tử chủ mạch Kỷ Thanh Y của Thất Diệp Cốc. Chẳng qua Kỷ đại sư huynh là vẻ âm nhu như nam như nữ, mà trên người Lý Thần Quang, không chỗ không phát ra khí khái dương cương của nam tử.

NL

Mỗ Thần Quang ôm cột nhà gào khóc: “Mẹ nó, rốt cuộc được lên sân khấu! Người ta ngồi băng ghế nhỏ ngồi đã lâu! Lại không ra nữa, khó giữ được địa vị nam phụ oa.”

Mỗ Chúc đứng trên mây cao đánh giá bóng dáng mỗ Thần Quang, ánh mắt âm hiểm, thở dài một tiếng nói: “Ngươi xác định thật sự muốn lên sân khấu, ngươi xác định còn muốn hiến máu?”

Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng (Dịch) của Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuPhongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.