Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão bản yêu tiền, cũng là có giới hạn

Phiên bản Dịch · 837 chữ

Đầu thương Dương Diễm dựng đứng giữa mây mù bất động.

Trong bóng tối, chỉ có tiếng rít gào thị huyết của Ngũ Bách Cân!

“Ở hội đấu giá, bảo hộ sự riêng tư cho thân phận của mỗi một vị khách là quy củ nơi này của bỉ nhân.”

Hắn nói năng khí phách, từng chữ từng chữ bay ra từ hàm răng vàng, nện xuống mặt đất.

“Tuy rằng ngươi ra nhiều tiền, tuy rằng thân phận ngươi không thể trêu chọc … song cũng không thể bởi vậy, tùy hứng ngang ngược!”

Không ngờ tới lão bản yêu tiền, lại là một người có nguyên tắc!

Có khách nhân nhảy lên ghế, tò mò duỗi dài cổ muốn nhìn Ngũ Bách Cân giằng co với Dương Diễm.

Chẳng qua thật đáng tiếc chính là, từ thời điểm Ngũ Bách Cân tràn ra uy áp kết Đan, Địa Diễm Thương của Dương Diễm đã không còn phụt lên lửa nóng, cảm giác lầu gỗ mấy lần sắp phá hủy biến mất, bốn phía chỉ còn một mảnh yên tĩnh.

Ôi trời ạ!

Họ Ngũ thế nhưng mạnh như vậy?

Thế nhưng dám uy hiếp Dương Diễm!

Phải biết rằng, lấy tu vi Khai quang Hậu kỳ của Dương Diễm, hơn nữa có một linh khí hỗ trợ, cho dù đối chiến với tu sĩ Kết đan tầm thường, thì cũng không hẳn sẽ thua.

Nguy cơ sụp đổ của lầu gỗ được Ngũ Bách Cân cứu lên bằng một tay, trong mắt tất cả những người ở đây đều không khỏi dâng lên ý kính nể.

Cuộc tranh chấp hôm nay, vốn là mâu thuẫn của Dương Diễm với một người mua khác, tuy nhiên Ngũ Bách Cân bị kẹt ở giữa hai người lại bởi vậy mà thành danh.

Có thể tưởng tượng, sau khi việc này truyền ra.

Hình tượng sáng rọi luôn luôn giữ vững điểm mấu chốt của mình sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu danh tiếng và sinh ý.

Dương Diễm thật sự bị Ngũ Bách Cân quát bảo dừng tay sao?

Kỳ quái, không gian nơi hắn và Sa Chi Điệp đứng sáng sủa như ban ngày, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng gào rống gì, an an tĩnh tĩnh.

Trước mặt hai người còn có một nam tử trung niên dung mạo đáng khinh, dáng người khô gầy, miệng đầy răng vàng đang quỳ.

“Dương Thiếu tông, tiểu nhân khai trương mua bán nhỏ không dễ dàng nha! Cầu ngài buông tha cho lầu gỗ của bỉ nhân đi!”

Vẫn là giọng nói thuộc về Ngũ Bách Cân, nhưng thanh âm van xin nơm nớp lo sợ, thê thê thảm thảm kia, nghe thế nào cũng thấy hoàn toàn khác biệt với rít gào mười phần chính nghĩa bên tai người khác.

“Người mua trứng Băng Tức Phượng Điệp đó, chưa đến ba giây nàng đã sợ tới mức bỏ chạy rồi nha! Tiểu nhân thực sự không hề bao che! Hiện tại ở chỗ này khó xử tiểu nhân, không bằng nhanh chóng đi bắt nàng thì hơn!”

“Những lời tiểu nhân nói, tất cả đều là thật, tâm ý tiểu nhân dành cho Dương Thiếu tông, nhật nguyệt chứng giám! Nếu có một câu giả dối, ắt bị ngũ lôi oanh đỉnh!”

Vừa nói, từ đôi mắt tam giác của người quỳ gối lập tức trào ra nước mắt sáng lấp lánh.

Bỏ chạy?

Hừ!

Ngứa mắt bộ dáng yếu đuối đáng khinh của Ngũ Bách Cân, lại nghĩ rốt cuộc đã đến gần đại bỉ Thiên Hải Cốc, sư tôn mình chỉ sợ đang xem thi đấu ở Cư Tiền Phong, nên hắn nén rồi nén tức giận vào lòng, quyết định không làm quá mọi chuyện.

Người đoạt Băng Điệp, chắc chắn phải tìm về.

Nhưng cái lầu gỗ rách nát này, hay là thôi đi.

Dương Diễm thu hồi Địa Diễm Khiếu Nha Thương, hừ lạnh một tiếng, xoay người tung cước đá văng cửa phòng, thần thức đảo khắp không trung.

Trong không khí đích xác vẫn sót lại một luồng khí tức nhàn nhạt. Giây trước còn ở nơi gần, một giây sau đã ra xa.

“Đệch, pháp bảo ngự không thật nhanh !”

Cuối tầm mắt đang lập loè một quầng sáng trong suốt của pháp bảo, trên hình dáng mơ hồ quả thực có một người áo đen liều mạng chạy trốn.

“Muốn dựa vào pháp bảo né tránh lửa giận của bản tông?”

Xác minh lời Ngũ Bách Cân nói là thật, nhìn bóng dáng lao như điên của đối phương, 'tạch tạch tạch', lửa giận trong lòng Dương Diễm lập tức bốc cao ba trượng!

“Bọn chuột nhắt, khiến ta mất thể diện liền bỏ trốn? Thiên hạ nào có chuyện tốt như thế?!”

Hắn giơ lên cao trường thương đỏ đậm của mình rồi quát lạnh, đồng thời dưới chân xuất hiện một vòng lửa màu cam, 'vèo' dẫn hắn bay vào không trung.

Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng (Dịch) của Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuPhongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.