Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm trăm cân!

Phiên bản Dịch · 851 chữ

“Ngũ Bách Cân! Tìm tung tích người nọ cho ta! Nếu chậm trễ, bản tông xốc bay cái lầu rách nát của ngươi!”

Dương Diễm lớn tiếng rít gào.

Hôm nay bị người sỉ nhục, gióng trống khua chiêng truy kích như vậy, viện trợ cũng gọi tới không ít, thế nhưng lại mất hứng mà về.

Nếu ngày sau việc này truyền ra ngoài, hắn còn làm người như thế nào?

“Năm trăm cân!”

Biết tốc độ đáng sợ khi chạy trốn của nha đầu kia, biết người rời đi sẽ mau chóng trở về, đối mặt với yêu cầu Dương Diễm đưa ra, Ngũ Bách Cân cũng lười dài dòng vô nghĩa, trực tiếp hộc ra ba chữ từ hàm răng vàng.

“Cái gì?” Biểu tình của Sa Chi Điệp có chút hồ đồ, đây là cuộc đối thoại chó má gì, làm sao nàng nghe không hiểu?

“Hết thảy đều là hàng hoá. Vốn dĩ nói tốt, bỉ nhân sẽ bảo vệ sự riêng tư cho tất cả những người giao dịch trong lầu gỗ. Hiện tại muốn bỉ nhân từ bỏ danh dự, cần năm trăm cân pháp tệ!”

Hả?

Vẻ mặt Sa Chi Điệp như bị sấm đánh.

Thì ra là thế!

Tiền dùng cân để đo?

Đây mới là nguồn gốc của cái tên “Ngũ Bách Cân” này? Khó trách, vừa rồi thấy Ngũ lão bản là một người gầy gò có ngũ quan đáng khinh!

“Vạn vật đều có giá trị, trung tín của bỉ nhân, liền trị giá năm trăm cân, vài đồng như vậy, đối với hai vị mà nói, cũng không phải quá nhiều!”

Tiếng gào rống hơi hơi có chút run rẩy của Ngũ Bách Cân quanh quẩn trong không khí, vừa khiếp đảm vừa liều lĩnh, có một loại cảm giác bất chấp tất cả.

Khiến người ta không những không thể nổi giận, còn có chút dở khóc dở cười.

Rốt cuộc năm trăm cân pháp tệ, chẳng qua chỉ là mấy vạn thôi.

“Cho ngươi cho ngươi.”

Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, Sa Chi Điệp vung tay lên, lập tức đưa mười vạn pháp tệ cho Ngũ Bách Cân.

“Đa tạ Sa tiên tử khen thưởng!”

Nếu các khách nhân lúc trước kính nể Ngũ Bách Cân tuân thủ hứa hẹn nghiêm ngặt nghe được cuộc đối thoại nơi đây, tuyệt đối sẽ té xỉu hàng loạt.

Cái gọi là danh dự, chính là thứ rẻ mạt thế đó.

Ôm pháp tệ leng keng leng keng vào ngực, lòng tràn đầy khiêm tốn cảm tạ. Đồng thời một cái la bàn nho nhỏ tức khắc bay ra từ bóng tối, rơi xuống tay Sa Chi Điệp.

Khắc Tức Ti Nam!

Vật ấy ghi chép khí tức của từng tu sĩ, quá trình thì thập phần phiền toái, cần phải tiếp xúc với tứ chi của người bị khắc hơn một canh giờ.

Nhưng thời điểm dùng đến lại tương đối thuận tiện, sau khi khí tức bị khắc ghi, trong vòng một ngày, cho dù đi phương nào xa tới đâu, trên Khắc Tức Ti Nam luôn có một quả kim đồng hồ nho nhỏ chỉ hướng đi của người đó.

Đây……

Đây tuyệt không phải phát hiện ra Chân Tiểu Tiểu xung đột với Dương Diễm rồi mới động tay chân, nó nhất định là “đãi ngộ” bình đẳng trên ghế của hội giao dịch, mỗi người đều có.

Ngồi trên ghế lật xem pháp bảo tài liệu, vô thanh vô tức, khí tức đã bị ghi chép.

Xem ra việc Ngũ Bách Cân buôn bán đầu người, không phải chỉ ngày một ngày hai. Có một số người bị hắn bán, chết đến nơi còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đồ vật vào tay, ánh mắt Sa Chi Điệp thâm trầm, kéo Dương Diễm một lần nữa bay ra ngoài.

Không người chứng kiến, hai người vừa rời đi, ảo ảnh bóng đêm nhanh chóng biến mất, đứng thẳng giữa phòng cũng không phải gian thương diện mạo đáng khinh, mà là nam tử trẻ tuổi mặt mày thanh tú, hàm răng trắng tinh.

Văn văn tĩnh tĩnh, nhìn qua giống một thư sinh.

Hắn vừa cúi đầu đếm bạc trong tay vừa khe khẽ lải nhải.

“Đạo hữu không chịu nhường trứng Băng Điệp nha, chớ có trách ta vô tình, ai muốn … trên đời này, bỉ nhân yêu nhất chính là tiền đâu?”

“Tuy rằng ngươi có uy áp Khai quang Sơ kỳ, tuy rằng ngươi có một pháp bảo phi hành cực kỳ đáng sợ, nhưng trên người ngươi, hoàn toàn không có phần ngạo khí được giáo điều tông môn răn dạy ra, vừa thấy đã biết là một tán tu mới ra đời. Ngươi nói, với nội tình nông cạn như vậy của ngươi, một hai phải tranh đoạt cái hạt châu vô dụng đó với Dương Diễm và Sa Chi Điệp làm cái gì? Nếu ta không bán ngươi, lầu gỗ của bỉ nhân, chỉ sợ sẽ bị đập nát nha!”

Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng (Dịch) của Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuPhongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.