Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam nữ thụ thụ bất thân

Phiên bản Dịch · 845 chữ

“Ơ? Hình như còn chưa rửa sạch sẽ.”

Phát hiện bất thường, ngón tay Tiểu Chúc Chúc lại xoa lên mảnh đá lau đi vết bẩn cuối cùng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn buông tay.

“Cái gì? Nhanh như vậy đã biến mất?”

Vội vàng lướt qua đám đông, Sa Chi Điệp như bị sét đánh, tia khí tức thật vất vả bắt giữ được vừa hoàn toàn tiêu tán trong ngũ cảm một lần nữa.

“Không được! Ta nhất định phải hoàn thành sứ mệnh!”

Bước chân dừng một chút, qua chốc lát, nàng siết chặt một khối đá na ná mảnh vỡ bàn cờ trong tay, tiếp tục đi về phía trước.

“Thứ này có tác dụng sao?”

Khuyết thiếu hơn phân nửa, hiển nhiên không thể dùng để chơi cờ, sau khi Chân Tiểu Tiểu tiếp nhận bàn cờ nhịn không được đặt câu hỏi.

“Không biết.” Tiểu Chúc Chúc xoè tay, biểu tình rất là thản nhiên.

Tuy rằng không biết nhưng vẫn là bảo vật cực tốt như cũ, mang theo một loại ý vị thực đặc biệt.

“Qùa của ta đâu?”

Dù sao mình đã hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Chúc Chúc dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm gương mặt Chân Tiểu Tiểu, gấp không chờ nổi muốn biết phần thưởng dành cho mình là gì.

Thấy vẻ mặt chờ mong của tên ngốc, bộ dáng tựa như đang tranh công, Chân Tiểu Tiểu âm thầm buồn cười.

Thu hồi mảnh vỡ bàn cờ, nàng chợt lật ngón tay, lấy ra từ tay áo quả trứng Băng Tức Phượng Điệp thọc phải đại họa kia.

“Cách thời điểm đại bỉ Thiên Hải Cốc chính thức bắt đầu còn có mấy ngày, cái này tặng ngươi, chờ lúc trở về doanh địa Phi Long Quan ngươi nhanh chóng ăn nó, chẳng qua nhớ rõ, tuyệt đối phải tỉnh lại trong vòng năm ngày……”

Chân Tiểu Tiểu nghiêm túc dặn dò Tiểu Chúc Chúc.

Nàng đã lên kế hoạch rõ ràng.

Một khi nuốt băng, lấy kinh nghiệm trước đây mà xem xét, Tiểu Chúc Chúc sẽ lập tức lâm vào ngủ say để cơ thể tự động chữa trị. Nhưng thời gian có chút gấp, tốt nhất là tỉnh trước lúc đại bỉ đan thú bắt đầu, nếu bỏ lỡ thí luyện, ngày sau hai người sợ là bị ép tách ra.

Bởi vì trong trận đấu đan thú người thí luyện lên tới vạn, song chỉ lấy mười người dẫn đầu, năm người vào Đông Điện, năm người vào Linh Môn!

Cho nên đến khi chính thức thi đấu, Tiểu Chúc Chúc nhất định phải duy trì thanh tỉnh.

Lạnh.

Khoảnh khắc trứng Băng Điệp xuất hiện, nhiệt độ quanh lều vải bất chợt hạ thấp! Trong không khí thậm chí còn ẩn ẩn kết thành sương hoa và tuyết mịn.

Con ngươi Tiểu Chúc Chúc lập tức phóng to, tầm mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay Chân Tiểu Tiểu.

Viên châu màu trắng từ từ chuyển động trên đầu ngón tay nàng, nâng đỡ ảo ảnh của một con Băng Tức Phượng Điệp.

Như mộng.

Như ảo.

Hàn lực bàng bạc kia khiến toàn thân hắn vô cùng thoải mái, tế bào khắp cơ thể đều đang điên cuồng kêu gào.

Rất thích.

Ánh mắt tiếp đó dời sang gương mặt tươi cười của Chân Tiểu Tiểu, hàng mi thật dài mơ hồ treo điểm điểm sương trắng, má lúm đồng tiền tươi tắn trên má là sự ngọt ngào say lòng người nhất trên đời này.

Xong đời!

Bệnh càng thêm nghiêm trọng!

Lập tức tên ngốc duỗi tay phải, ra sức đè chặt lên ngực trái mình, cảm thấy nếu không làm thế, thì trái tim sắp nhảy ra lồng ngực mất thôi.

Giây phút hiện tại… Hắn có một xúc động.

Làm sao bây giờ?

Không được nha!

Tiểu Tiểu đã dạy ta, nam nữ là thủ thủ bất thân!

Ừm, không sao hết, chỉ là thủ thủ bất thân, chưa nói mặt mặt bất thân mà!

Ánh mắt càng lúc càng trầm, ổn định hô hấp, vươn tay trái nhanh chóng vòng ra sau gáy Chân Tiểu Tiểu, trong tiếng kinh hô của nàng nhẹ nhàng kéo nàng lại gần mình, một nụ hôn khe khẽ mang theo tình cảm sâu kín dứt khoát dừng trên hàng mi run rẩy của nàng.

Đại khái sẽ bị … tát một cái đi?

Hì hì, vậy cũng chẳng sao, dù gì đều là một cái tát, không bằng……

Nghĩ đến đây, môi dùng sức hơn một chút!

Bang!

Một bàn tay hung hăng bay tới từ không trung, dung nhan tuấn mỹ tức khắc sưng vù một nửa!

“Tiểu Chúc Chúc! Nam nữ thụ thụ bất thân … Ai dạy ngươi tật xấu này? Một khi vui vẻ liền … liền phát rồ!”

Chân Tiểu Tiểu giương bàn tay hồng rực, tức giận thở hồng hộc! Làm sao lại cứ ù ù cạc cạc mà bị chiếm tiện nghi rồi?

Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng (Dịch) của Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuPhongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.