Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bớt gây phiền toái cho ta đi

Phiên bản Dịch · 945 chữ

Thiếu tông Thiên Long Hạp nhìn huynh đệ của mình bằng ánh mắt kính nể, cảm thấy đối phương phân tích vô cùng chí lý.

Mình vẫn luôn vô cảm với tình yêu nam nữ, địa vị ở trong tông cũng cực kỳ vững chắc cho nên chưa từng suy xét đến mặt này.

Xem ra ngày sau gặp được thiếu nữ bộ dáng xinh đẹp lại lợi hại, vẫn là nên cư xử điệu thấp chút, để tránh rơi vào kết cục khó coi như Tống Thiên Hữu.

Thiếu tông Thiên Sùng Sơn vừa nói dứt lời.

Quả nhiên, một nam tử vành mắt có chút thâm lập tức bước ra từ phía sau Diêm Pháp đang nổi cơn thịnh nộ.

Nam tử đó cao cao gầy gầy, một thân bố y, bước chân phù phiếm, phối hợp với gương mặt vàng như nến, nhìn qua chính là tên sắc phôi túng dục quá độ!

Chân Tiểu Tiểu của Phi Long Quan yêu kiều như vậy, hèn chi hắn dụng tâm che chở!

Chẳng qua, hắn là ai?

“Là Cữu Tử Mặc! Đệ tứ Kiếm tử Đông Linh! Người của Chiến Thần Điện! Về sau sẽ phụ tá chí tôn!”

“À! Khó trách, khó trách Thiên Hải Cốc ngay cả Thiếu tông còn có thể vô tình vứt bỏ! Đối mặt với Chiến Thần Điện, chỉ là một Chân long Thiếu tông thật đúng là không đáng gì!”

“Tống Thiên Hữu cũng là tìm chết, làm mưa làm gió trong tông môn nhà mình thì thôi đi, hiện tại chính là thời điểm đặc biệt, đại bỉ tuy rằng được tiến hành ở Thiên Hải Cốc nhưng lão đại khắp nơi lúc này đều trừng mắt lên xem đó!”

“Không có biện pháp, hắn xuất thân từ Tống gia Thiên Hải Cốc, nghe nói chức vị Thiếu tông không hề sạch sẽ đâu. Nếu không phải tổ tiên có vị Tống lão quái lập công lớn cho Thiên Hải Cốc, thì chỗ tốt rơi xuống đầu hắn được sao? Tặc tặc, nhìn tính tình này là biết, từ nhỏ đã bị người trong nhà chiều hư rồi.”

Tường đổ mọi người đẩy.

Thấy Diêm Pháp không bênh vực người mình, Cữu Tử Mặc lại xuất hiện giữa đám người, tiếng bàn tán của quần chúng ăn dưa tức khắc càng lúc càng lớn, càng lúc càng không kiêng nể gì, từng trận dũng mãnh tràn vào lỗ tai Tống Thiên Hữu.

Tử Mặc sư điệt à……

Liếc khuôn mặt vẫn tiều tụy như cũ của hắn, liếc ánh mắt hung tợn của hắn, phát hiện hắn đang nhìn chòng chọc tay phải mình, Chân Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, yên lặng giấu giấu con dao phay trong tay ra sau lưng.

Hoá ra, người âm thầm bảo hộ mình là Tiểu Mặc nha!

Giờ phút này khóe mắt hắn như sắp nứt ra rồi, đại khái là sớm rầu thúi ruột, cảm giác thực sự không thể thu xếp được cục diện nữa mới tìm Tông chủ Thiên Hải Cốc ra mặt giải cứu mình trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

“Sư điệt……”

“Ngươi câm miệng!” Thấy Chân Tiểu Tiểu chậm rãi nhích về phía mình, há mồm lại là sư điệt sư điệt, Cữu Tử Mặc thật muốn tát một cái đập nàng bẹp dí dưới đất.

“Tiểu Mặc……”

“Đừng lôi kéo làm quen ta!” Đối phương không cương còn nhu, nghe một tiếng "Tiểu Mặc" Cữu Tử Mặc thiếu chút nữa mềm nhũn răng.

“Là hắn đánh sư huynh ta trước.” Ngữ khí càng ngày càng ủy khuất, trong hốc mắt Chân Tiểu Tiểu đã lấp lánh ánh nước.

Cữu Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi, nhìn nhìn tia máu bên khóe mắt Kỷ Thanh Y, chiến thú của La Uy bị đả thương, rồi nhìn nhìn Tống Thiên Hữu, sống mũi dập nát, trên mặt toàn vết hằn bị dao phay gõ … Tóm lại nhìn kiểu gì cũng cảm thấy vẫn là Thiếu tông Thiên Hải Cốc thảm hại hơn!

“Bớt gây phiền toái cho ta đi!” Hắn siết nắm tay, thấp giọng rống giận bên tai Chân Tiểu Tiểu.

“Thọc ra việc lớn như vậy, lần tới, lần tới ta không bảo vệ được ngươi!”

“Tuyệt đối không có lần sau!” Chân Tiểu Tiểu trưng vẻ mặt chân thành, lập tức giơ ba ngón tay lên thề.

Đa tạ Cữu Tử Mặc trượng nghĩa ra tay, lần tới thời điểm hắn không bảo vệ được thì mình nhất định sẽ ngoan ngoãn để lộ ra ma đao truyền thừa, đổi Liên sư huynh có cánh tay lớn hơn nữa ra bảo hộ.

Ta không tin ngươi……

Nhìn gương mặt thiên chân vô tà kia của Chân Tiểu Tiểu, một luồng gió lạnh thổi qua sườn mặt Cữu Tử Mặc, họa tinh này trả lời nhanh như thế, chắc chắn là không đặt lời dặn dò của mình ở trong lòng.

Chẳng qua, tức giận thì tức giận, đồng thời hắn cũng âm thầm tán thưởng Chân Tiểu Tiểu.

Bạn tốt khó tìm.

Trên đời, đi đâu tìm được một tên ngu ngốc dám ra mặt vì bằng hữu mà không tiếc đắc tội với lão đại như nàng đây?

Nếu nàng không có tâm tính như vậy, ở Phục Hổ Đường mình đã phải nhẫn nhịn chịu nhục, hôm nay Kỷ Thanh Y e rằng đã bị Tống Thiên Hữu móc mắt.

Nếu nàng còn có lần sau, mình … còn cứu!

Để có thể xử lí được họa nàng thọc ra, mình nhất định phải trở thành kiếm khách hạo nhiên nhất trong bốn vị Kiếm tử!

Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng (Dịch) của Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuPhongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.