Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư phụ, người phải làm trư cho chúng ta a!

Phiên bản Dịch · 943 chữ

"Hoàng sư đệ, tông có tông quy, hai đệ tử lần này tuy có chút càn quấy, nhưng tội không đáng chết." Đại trưởng lão Nguyên Phong thở dài.

Tên ngốc là ngốc thật, đan của Chân Tiểu Tiểu cũng có vấn đề, nhưng nếu trưởng bối không đấu đá nhau, làm sao hai đệ tử vô tội mới nhập môn lại bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió?

"Phải chết! Đương nhiên phải chết! Vừa nhập môn đã dám giở trò dối trá. . . Nếu nàng không chết, thanh danh của Thất Diệp Cốc các ngươi đều bị nàng vứt sạch!" Nhất Tự Mi và Lục Chỉ Nhi phía sau Cao Bất Ly nhảy cẫng lên, hận không thể lập tức dí Chân Tiểu Tiểu vào chỗ chết.

Tiềm lực trên đan đạo của nàng này xuất chúng nổi bật, sẽ uy hiếp đến địa vị thiên kiêu chi nữ của Hoàn Hoàn trong các tông môn cấp ba, ngoài ra còn nhiều lần khiến hai người bọn hắn mất mặt, đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất.

Một nha đầu ác độc có Hỏa chân linh tám trượng, bị xử tử dưới lửa giận của sư môn, vậy mới đúng là trời thuận lòng người, vui sướng tràn trề!

Chết tiệt!

Thế mà muốn hại thiên tài Chân Lân Thú Hỏa của ta!

Nghe được lời của sư đồ Liên Sơn Phái, trong mắt Cốc chủ Thất Diệp Cốc đè nén sát khí mãnh liệt, quát lạnh một tiếng!

"Cao đan sư, hôm nay xem náo nhiệt đủ rồi chứ?"

Cổ Nhược Khinh còn chưa dứt lời, mọi người đã cảm giác được một cỗ gió lớn thổi bùng lên, bốn thầy trò của Liên Sơn Phái bị cuốn lấy lập tức mất tăm mất tích cuối chân trời!

Cùng lúc đó, trong phạm vi trăm trượng, tất cả lá cây đều âm thầm rạn nứt.

Cốc chủ. . . thực sự tức giận!

Hồ Nhị trưởng lão và Ngô Tam trưởng lão hung hăng nuốt nước bọt, bọn họ đi theo Cổ Nhược Khinh nhiều năm, đương nhiên biết Cốc chủ càng ít nói, càng không cho phép ngỗ nghịch.

Nhất Tự Mi của Liên Sơn Phái nói không sai, xem ra lúc này đây, Đại trưởng lão Nguyên Phong cũng không bảo vệ được tên ngốc và nha đầu giở trò lừa gạt kia!

"Rõ ràng là các ngươi thua! Mẹ kiếp, đạo tâm Hoàng mũi to không nứt, ngươi trả lại Địa Hoàng Tinh năm trăm năm cho lão phu!"

Vừa mở mắt, phát hiện mình thế nhưng bị quét ra khỏi cửa, Cao Bất Ly tức giận đến nhảy lên nhảy xuống.

Đáng tiếc, Khóa Sơn Đại Trận của Thất Diệp Cốc được xưng là mạnh nhất trong các tông môn cấp ba thuộc Nhạc Hà Tông, cho dù Cao Bất Ly phát tiết lửa giận như thế nào, nó vẫn sừng sững bất động!

"Si hụ! Si hụ! Chó chết!"

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng kêu cứu của đệ tử, quay đầu thì thấy, hoá ra hai người bị bẻ gẫy đầu lưỡi, một cái răng nanh lọt qua khoé miệng rơi xuống, lộ ra miệng đầy máu tươi!

Nháy mắt lông tóc Cao Bất Ly dựng đứng, hơi lạnh chạy từ lòng bàn chân đến từng chân tóc.

Có thể ngang nhiên im hơi lặng tiếng đả thương người trước mặt một tu sĩ Trúc cơ như hắn, chỉ có thể là Cốc chủ Thất Diệp Cốc!

"Si hụ! Si hụ! Đồ nhi bị đánh lén, người phải làm trư cho chúng ta a!"

Hoàn toàn không nghe lọt một chữ, trong lòng Cao Bất Ly tràn đầy thấp thỏm, không biết làm sao mà chọc đến nghịch lân của Cổ Nhược Khinh. Ngày thường hắn với Hoàng mũi to làm bậy, không phải tên kia đều mở một mắt nhắm một mắt à, hôm nay sao dám phá lệ ra tay với đan đồ của mình?

Phanh phanh!

Hai tiếng gãy xương giòn giã vang lên, ngăn lại tiếng kêu gào thảm thiết của Nhất Tự Mi và Lục Chỉ Nhi, cũng thành công thu hồi suy nghĩ trôi xa của Cao Bất Ly.

Cao đan sư khiếp sợ trố mắt nhìn Tử Hoàn đá đầu hai người vào đũng quần, dường như là lần đầu tiên quen biết đệ tử bảo bối này!

"Sư phụ, hiện tại không thể vào Thất Diệp Cốc, hai vị sư huynh đây muốn hại người, Hoàn Hoàn giúp ngươi dạy dỗ!"

Thu gót sen, Tử Hoàn đứng thẳng giữa thung lũng, gió núi thổi bay làn váy tím, nhưng ánh mắt nàng lại mờ mịt.

"Hôm nay đã tối muộn, chúng ta quay về Liên Sơn Phái!"

Trong nháy mắt, trên gò má mịn màng của nàng lộ ra sự uy nghiêm, khiến Cao Bất Ly cũng mơ hồ cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Kết quả là một màn kỳ dị xuất hiện, Cao Bất Ly xưa nay ngang ngược thấp thỏm bước đi, hai bên dẫn theo hai đệ tử chỉ hít vào không thở ra, cẩn thận theo sau một nha đầu choai choai, ngự kiếm trở về Liên Sơn Phái.

Bay trong mây, Tử Hoàn vén lên sợi tóc mai lộn xộn, quay đầu nhìn lại sơn cốc xanh tươi ở phía sau.

"Tiểu Tiểu, hiện tại ta yếu kém, không thể che chở ngươi, vừa rồi Cốc chủ Thất Diệp Cốc ra tay, rõ ràng có ý bảo vệ, ngươi ở đó sẽ phúc lớn hơn họa. Tu luyện thật tốt, tin tưởng, chúng ta rất nhanh có thể gặp lại!"

Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng (Dịch) của Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuPhongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.