Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi đấu muôn nơi

Tiểu thuyết gốc · 3353 chữ

“Đương nhiên là ta!” Trần An Vĩ nghe nữ nhân nói thì phì cười nhìn lấy nàng, cười cười nói “Thế nàng nghĩ là ai?”

“Tiểu Thư, tên này là kẻ đã diệt đi lão Đại và lão Nhị, cho phép lão phu diệt hắn báo thù cho hai vị sư huynh!” Tam Trưởng lão nhìn thấy Trần An Vĩ thì liền tức giận truyền âm nói.

“Ta tự có kế hoạch!” Huyết Hương lại là lắc đầu nói, rồi nhìn lấy tên nam nhân trước mặt, nhẹ giọng nói “Ngươi muốn có nó cũng được, bất quá phải đấu luyện đan với ta!”

“Hửm? Nàng vẫn còn chưa phục?” Trần An Vĩ bất ngờ nhìn nàng, lần trước hắn luyện đan trước mặt nàng, cho ra những viên Đan Dược có dược hiệu cao hơn của Huyết Hương gấp mấy lần, thế nhưng nàng vẫn không phục?

“Hừ, lần trước chỉ là những viên Hồi Nguyên Đan, làm sao có thể đánh giá được!” Huyết Hương không chịu thua nói. Chỉ mới hơn nàng mấy viên Hồi Nguyên Đan đã muốn nàng tâm phục khẩu phục? Nằm mơ!

“Được rồi, được rồi! Nàng muốn thi đấu như thế nào!” Trần An Vĩ tỏ vẻ không sao cả nói. Hắn có thể thắng nàng một lần, thì chắc chắn sẽ thắng nàng thêm lần nữa mà thôi.

Huyết Hương nhìn quanh, chợt nhìn thấy Á Huyền Ngân đang đứng sau lưng hắn thì liền cất tiếng “Nhờ Phó Các Chủ làm chứng cho cuộc thi đấu này, cũng nhờ người ra đề cho bọn ta!”

Á Huyền Ngân nãy giờ chứng kiến mọi chuyện, nghe Huyết Hương nói cũng gật đầu, nhẹ giọng nói “Cô có thể luyện được Đan Dược cao nhất ở đẳng cấp nào?”

“Tông cấp Trung phẩm!” Huyết Hương lên tiếng nói, đây đã là đẳng cấp cao nhất mà nàng có thể luyện chế ở thời điểm hiện tại, trước đó nàng cũng đã thử luyện chế Tông cấp Thượng phẩm Đan Dược, bất quá đã thất bại.

“Không tệ!” Á Huyền Ngân nhẹ gật đầu, sau một lúc suy nghĩ nàng phất tay một cái, hai cuộn Đan Phương nhanh chóng bay đến hai người. “Đây là Tông cấp Trung phẩm Đan Dược – Ngự Viêm Đan.”

“Giúp người phục dụng có thể chống chịu được sức nóng đến từ các loại Dị Hỏa tại các cấp bậc từ Trung phẩm trở xuống. Nếu các ngươi muốn thu lấy Thanh Lực Yêu Hỏa, các ngươi sẽ cần tới nó!”

Trần An Vĩ nhìn thấy Đan Phương của Ngự Viêm Đan, lại nghe Á Huyền Ngân nói sơ qua công dụng của nó, hắn liền thắc mắc “Dị Hỏa cũng có phân đẳng cấp sao?”

“Đương nhiên là có!” Á Huyền Ngân ánh mắt ngờ vực nhìn hắn, theo thông tin nàng nhận được, hắn cũng có một loại Dị Hỏa, nói đúng hơn là một loại Hỗn Độn Thuộc Tính, vậy mà lại không biết chúng có phân chia đẳng cấp sao?

“Dị Hỏa và tất cả các loại Dị Thuộc Tính khác đều phân thành từng đẳng cấp nhỏ như các loại Đan Dược, Linh Thảo các loại từ Hạ phẩm tới Cực phẩm.”

“Hạ phẩm là những loại Dị Thuộc Tính có ít công dụng nhất, sức mạnh cũng không cao, độ khó khi thu phục không lớn, vì vậy lợi ích đạt được cũng ít nhất. Mà ngược lại Cực phẩm là những loại Dị Thuộc Tính có nhiều lợi ích nhất, nhưng cũng là loại nguy hiểm nhất.”

“Thanh Lực Yêu Hỏa này được đánh giá là một loại Dị Hỏa đạt mức Trung phẩm, với công năng thanh lọc thiên địa nguyên khí, bài trừ tạp chất tồn tại trong cơ thể và những loại Đan Dược, hỗ trợ rất lớn cho quá trình đột phá và luyện đan.”

“Vì thế, Ngự Viêm Đan này rất hợp cho tình hình hiện tại của các ngươi!” Á Huyền Ngân giải thích sơ qua một lượt về đẳng cấp của các loại Dị Thuộc Tính cho Trần An Vĩ và đám người nghe.

Rồi nàng tiếp tục nói “Nếu không có vấn đề, thì mau bắt đầu đi!”

Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, cũng không hỏi gì thêm mà nhanh chóng lấy ra một kiện lô đỉnh mang tên Vạn Thú Đỉnh mà hắn vừa mới mua ở Đan Các, đẳng cấp vừa vặn là một kiện Tông cấp Cực phẩm Pháp Bảo.

Với số lượng Đan Dược mà hắn luyện chế ra trong vòng ba năm ở trong Gia Tốc Trận, hắn dư sức có thể mua chiếc đỉnh tốt hơn, nhưng Trần An Vĩ cảm thấy hiện tại đã đủ dùng. Thử thách kia cũng không có hạn chế thời gian, cho nên cứ tạm thời dừng lại tại Tông cấp Cực phẩm đã.

Hắn còn Nguyên Tu và Thể Tu vẫn chưa có thời gian tu luyện, cả Hồn Tu nữa, bất quá Hồn Tu chỉ đành tùy duyên vậy.

Ở phía bên này, Huyết Hương cũng không nhiều lời mà nhanh chóng lấy ra lô đỉnh của mình, chỉ thấy khí tức mà nó tỏa ra nồng đậm Huyết Lực đỏ thẫm, ẩn sâu bên trong nó là một ngọn hỏa diễm đỏ thẫm màu máu đang hừng hực cháy.

Mà vừa hay, nó cũng là một kiện Tông cấp Thương phẩm Pháp Bảo – Huyết Hỏa Đỉnh.

Ngay sau khi lấy ra lô đỉnh và các loại Linh Thảo yêu cầu, Trần An Vĩ cùng Huyết Hương lập tức tập trung tinh thần, bắt đầu vào quá trình luyện đan.

Mà Thanh Lực Thảo không lường trước được biến số bất ngờ, lúc này vẫn còn đang run rẩy vì một tia Băng Hệ Nguyên Lực mà Trần An Vĩ đánh ra khi nãy.

Hiển nhiên nếu chỉ sử dụng Băng Hệ Nguyên Lực bình thường, thì chúng sẽ lập tức bị Dị Hỏa thiêu đốt, nào có chuyện đóng băng được cả Hỏa Hệ Nguyên Lực. Nhưng nếu tia Băng Hệ Nguyên Lực được sử dụng là của Dị Băng ngang cấp trở lên, hoặc thậm chí là Hỗn Độn Thuộc Tính thì mọi chuyện sẽ khác.

Mà đương nhiên, trường hợp này thuộc về vế sau.

Nếu như thời điểm thông thường, Trần An Vĩ không dại mà sử dụng Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, nhưng ở bên trong bí cảnh, không gian đã trở nên méo mó và không còn nguyên vẹn, khiến cho thần thức bị hạn chế đáng kể.

Cho nên hắn có sử dụng Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cũng không phải sợ bị phát hiện bởi những lão quái vật như ở ngoài nữa.

Đây là những thông tin mà Ảnh Nhi đã cung cấp khi hắn vừa bước chân vào bí cảnh này, nàng còn nói kể cả Khí Văn, hắn vẫn có thể sử dụng được bên trong nơi này, nhưng để đảm bảo an toàn cho hắn và mấy nữ, Trần An Vĩ quyết định không sử dụng tới chúng.

Đương nhiên là những loại Khí Văn cơ bản như Tốc Văn, Minh Văn thì vẫn có thể sử dụng bình thường. Trần An Vĩ hắn có thể tới nơi này nhanh như vậy, âu cũng là nhờ có Tốc Văn và Minh Văn hỗ trợ.

Trong lúc Trần An Vĩ và Huyết Hương vùi đầu vào luyện đan, Cổ Tự Thư dường như phát hiện ra điều gì, liền truyền âm cho Á Huyền Ngân.

“Cái gì? Kỳ Hân mất tích?” Á Huyền Ngân nghe nàng truyền âm thì suýt chút không nhịn được bất ngờ mà thốt lên.

“Ta cũng chỉ vừa phát hiện ra, không biết nàng ấy đã đi đâu rồi!” Cổ Tự Thư nhìn nàng nói, giọng điệu có chút áy náy nói. “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Á Huyền Ngân nghe vậy thì lâm vào trầm tư một lúc rồi nói “Kỳ Hân không phải người nông nỗi, thực lực cũng không tầm thường, nếu như bây giờ chưa đuổi tới nơi này…”

“Không lẽ…” Dường như phát hiện ra điều gì, tròng mắt Á Huyền Ngân chợt co rút lại, vội vàng xé không rời đi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng khiến Cổ Tự Thư khi nhận ra thì đã quá muộn. Cuối cùng đành phải ở lại nơi này trừng mắt nhìn nam nhân, ai bảo hắn chọc giận nữ nhân làm gì, để bây giờ Âu Dương Kỳ Hân bỏ đi rồi.

Nếu có thể, nàng cũng muốn góp sức đi tìm Âu Dương Kỳ Hân, nhưng nàng lo sợ tên Tam Trưởng lão kia sẽ nhân lúc nàng và Á Huyền Ngân không ở đây mà giở trò với Trần An Vĩ, vì thế nên đành để Á Huyền Ngân đi tìm một mình.

Ở phía bên này, nhìn thấy bên cạnh tiểu tử này vậy mà lại có nữ nhân đạt Nguyên Tông cảnh hơn nữa dường như hắn còn có quan hệ với Phó Các Chủ Đan Các, Tam Trưởng lão thực sự đang hãi hùng muốn chết.

Lão làm sao có thể tưởng tượng tùy tiện một tiểu tử mà chủ nhân muốn tiêu diệt thôi, lại có thể lòi ra một tên có tầng thân phận cao cấp như thế này.

Trấn tĩnh lại tâm trạng kinh sợ của mình, Tam Trưởng lão nhìn lấy thân ảnh nữ nhân trước mặt, trong lòng từ hỏi “Không biết kế hoạch của nàng là gì?”

Trong lúc Trần An Vĩ và Huyết Hương tỉ thí luyện đan, thì ở phía bên này, Âu Dương Kỳ Hân sau một hồi cảm ứng và bay vô định trong không gian, cuối cùng nàng cũng tới được một nơi.

Chỉ thấy nơi đây là một đống hoang tàn đổ nát với từng dòng Thời Gian và Không Gian Chi Lực liên tục va đập vào nhau tạo thành vô vàn vùng Không Thời Loạn Lưu phá hủy không gian nơi này.

Cũng vì có quá nhiều Không Thời Loạn Lưu, mà việc cảm ứng bằng thần thức tại nơi này bị giảm đáng kể, Âu Dương Kỳ Hân cũng phải dựa vào rất nhiều phương pháp mới có thể tìm được tới nơi này.

Vừa đặt chân tới nơi, một cỗ lực lượng hùng mạnh đã lập tức phủ xuống người nàng, bên tai lại vang lên giọng nói trầm ấm mà uy nghiêm “Tiểu nha đầu thực lực không tệ, bất quá nếu không muốn chết thì mau rời đi!”

Cùng với đó, thiên địa nguyên khí nơi này như có được linh tính, nó nhanh chóng tụ hợp, huyễn hóa thành một thân ảnh Xích Mao Sư, giống hệt như của Thanh Lực Yêu Hỏa tạo thành.

Hiển nhiên, cảm nhận được có người lạ tới nơi này, một cơ chế tự vệ giống như của Thanh Lực Yêu Hỏa đã được kích hoạt, dường như để bảo vệ một thứ gì đó bên trong nơi này.

Nhưng đó không phải là điều Âu Dương Kỳ Hân để ý tới, nàng tìm tới nơi này vì cảm nhận được tia khí tức yếu ớt của phụ mẫu, nàng không hề quan tâm nơi này có gì.

“Tiểu nữ chỉ muốn tìm lại phụ mẫu, không hề có chủ ý tới thứ tiền bối đang đặt ở bên trong!” Dù sao cũng là nữ nhân thông minh, nàng liền hiểu ra lý do tôn Xích Mao Sư này hiện ra là gì.

Tôn Xích Mao Sư nghe vậy, chỉ lặng lẽ quan sát nữ nhân trước mặt, cảm nhận được khí tức quen thuộc của Luyện Đan Sư, hắn cười nói “Nha đầu muốn vào cũng được, bất quá hiện tại chưa phải lúc!”

“Tại sao?” Âu Dương Kỳ Hân hốt hoảng nói, nàng cảm nhận được khí tức của phụ mẫu đang càng ngày càng yếu đi, nếu chậm trễ, nàng có thể sẽ không bao giờ gặp được hai người họ.

“Đừng lo lắng, bổn tọa biết nha đầu ngươi nói thật, chính vì thế đã giúp ngươi bảo vệ phụ mẫu, trong một thời gian tới bọn họ sẽ không sao!” Tôn Xích Mao Sư mỉm cười hiền từ nhìn Âu Dương Kỳ Hân.

Hắn có thể cảm nhận được khát vọng và tình cảm của nàng từ trong đôi mắt ấy, vì thế mới không phát động thế công. Bằng không đổi lại là người khác, sẽ không dễ dàng như vậy.

Âu Dương Kỳ Hân nghe lời nói của Xích Mao Sư, thì tâm trạng căng thẳng cũng dần được buông lỏng.

Bất chợt lúc này, trong không gian liên tục xuất hiện những vết nứt, cho thấy đang có rất nhiều người xé rách không gian muốn tới khu vực này.

Quả nhiên, không lâu sau, từng đoàn từng đoàn người từ trong lỗ hổng không gian kia mà bước ra, ánh mắt tràn đầy sự đề phòng nhìn nhau.

“Tới! Truyền thừa của hắn sẽ thuộc về Thiếu chủ của chúng ta!” Một đám người thân mặc xám tro y phục cất tiếng cười nói, cả đám vây quanh một vị thiếu niên chỉ tầm mười sáu tuổi đang đứng ở giữa, gương mặt tràn ngập vẻ kiêu ngạo của tuổi thiếu niên.”

Mà Âu Dương Kỳ Hân khi nhìn thấy đám người này, tròng mắt lập tức hiện lên vô tận sát khí, bất quá nàng rất nhanh đã giấu nó đi, bởi nàng biết hiện tại vẫn chưa phải lúc thật sự trở mặt với bọn chúng.

Bọn chúng không ai khác chính là Dược gia, Nhất phẩm gia tộc mà gia tộc nàng phải phụ thuộc. Cũng vì tên Thiếu Chủ kia, mà phụ mẫu nàng mới ra nông nỗi này.

Thực ra nàng có thể nhờ Á Huyền Ngân diệt đi Dược gia và cả Âu Dương gia, dù sao thì tỷ ấy vẫn là một cường giả Nguyên Tôn cảnh. Nhưng như thế thì sao? Nàng đã trả được thù, nhưng tâm trạng chắc chắn không vui vẻ.

Nàng muốn tự tay mình bắt những kẻ đã khiến nàng và phụ mẫu lâm vào cảnh khốn khó phải trả giá.

“Quốc Vương, đây là vị trí chứa đựng truyền thừa của vị Luyện Đan Sư Yêu Tộc kia!” Ở một vị trí khác, một lão giả toàn thân mặc hoàng kim sắc áo bào, mái tóc hoa râm, diện mục hiền từ đang nhẹ cúi người nói với vị nam tử trung niên trước mặt.

“Trẫm đã biết!” Kim Hoàng nhẹ gật đầu, hướng về phía nữ nhi sau lưng mình nói “Liên Nhi, con là vị Luyện Đan Sư ưu tú nhất của Kim Linh Hoàng Triều chúng ta. Đi đi, đây là cơ hội của con!”

Dứt lời, nữ nhân liền cúi người hành lễ. Chỉ thấy nàng thân mặc cung trang hoàng kim chói lóa, thân thể thon thả với đường cong mê người cùng đôi gò bông đào tròn lẳng vểnh cao và đôi gò mông dụ nhân khiến nàng càng thêm quyến rũ.

Nàng chính là Kim Huyền Liên, bẩm sinh đã có thiên phú trong việc luyện đan, Đan Dược nàng luyện chế ra khiến các vị Luyện Đan Sư kì cựu trong Kim Linh Hoàng Triều cũng phải thán phục.

Đáng tiếc, số phận trêu ngươi. Nàng sở hữu tài năng thiên bẩm của một vị Luyện Đan Sư thì lại mất đi giọng nói vốn có.

Kim Hoàng và trên dưới Kim Linh Hoàng Triều đã ra sức đi tìm đủ loại Đan Phương điều chế loại Đan Dược có thể giúp nàng có lại giọng nói, nhưng tất cả đều vô dụng.

Kim Ngọc Liên cũng biết tình trạng của mình, nhưng nàng không lấy đó làm muộn phiền, mà ngược lại còn tự mình động viên phụ thân cùng các trưởng bối, khiến bọn hắn cũng an tâm phần nào.

“Không có giọng nói vẫn còn có thể truyền âm mà không phải sao? Vì sao phải buồn?” Là câu nói mà Kim Ngọc Liên lúc nào cũng nói với mọi người.

Mà các thế lực khác có mặt tại ơi này cũng đồng dạng cử ra một người mà bọn hắn cho là ưu tú nhất để tiến vào bên trong nơi này.

Nhìn thấy từng thế lực đều có người bước lên, một giọng nói lạnh lùng cao ngạo khác lại vang lên “Đám nhân loại đáng chết kia, truyền thừa của Yêu Tộc không phải thứ các ngươi có thể lấy!”

Câu nói khiến đám người đồng loại nhìn về một phía, chỉ thấy tại nơi vừa phát ra tiếng nói kia, chính là một đám người à hay nói đúng hơn chỉ là một nam tử trung niên và một đám yêu thú đứng với nhau.

Mà vị nam tử trung niên kia cũng không hoàn toàn là người khi sau lưng hắn là đôi cánh vàng rực cùng bộ bờm hừng hực lửa trên đầu. Hắn không ai khác chính là vị Xích Mao Đại Bằng Sư mà Trần An Vĩ và mấy nữ nhìn thấy ở cửa bí cảnh.

Còn đám yêu thú sau lưng cũng không đồng dạng là những tôn Xích Mao Đại Bằng Sư, bất quá vẫn chưa thể hóa hình thành nhân loại vì chưa đạt tới Lục Giai.

“Truyền thừa của Yêu Tộc thì đã sao? Xuất hiện trên đại bàn của bọn ta chính là của bọn ta!” Đám người tức giận nhìn lấy vị Xích Mao Đại Bằng Sư đã hóa hình kia nói.

Dù Nhân Tộc và Yêu Tộc vốn không ưa nhau, nhưng chẳng ai từ chối một cái truyền thừa của cường giả cả. Vì thế lúc này ai nấy đều hận không thể lao vào bên trong cướp đoạt truyền thừa.

“Các ngươi…” Vị Xích Mao Đại Bằng Sư kia còn đang đinh nói gì đó, thì lại nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của một tôn Xích Mao Đại Bằng Sư xinh đẹp đứng sau lưng, thì liền im bặt.

Chỉ thấy nó toàn thân trắng muốt, từ đôi cánh tới bộ bờm trên đầu đều màu trắng như tuyết, bộ lông mượt mà khiến đám Xích Mao Đại Bằng Sư bên cạnh không nhịn được cứ liếc mắt sang nhìn.

“Nữ nhi yêu dấu, phụ thân không nói nữa!” Nam tử trung niên bắt gặp ánh mắt của tôn Xích Mao Đại Bằng Sư trắng muốt kia thì chột dạ mà cười cười nhìn nàng.

Đám người thấy vậy cũng không để ý tới đám Xích Mao Đại Bằng Sư này, nếu không phải vì đang ở trong bí cảnh, lại ở trước mặt tàn hồn của vị Luyện Đan Sư kiêm Nguyên Tôn cảnh kia, thì cả đám khẳng định đã lao vào tiêu diệt bằng sạch đám Yêu Tộc kia rồi.

Nhìn thấy từng vị thiếu niên thiếu nữ thiên tài tách khỏi thế lực của mình mà bước lên, tàn hồn Xích Mao Sư phất tay một cái, nói “Muốn đạt truyền thừa, phải thông qua 3 thử thách của bổn tọa!”

“Trước mặt các ngươi là từng loại Đan Dược mà bổn tọa đã lựa chọn dựa theo thiên phú từng người. Trong vòng 5 tuần hương, nếu các ngươi có thể luyện chế được, xem như thông qua cửa đầu tiên, có được tư cách bước vào bên trong!”

“Nếu không luyện chế được, tất nhiên sẽ có hình phạt!”

“Còn bây giờ, bắt đầu đi!”

------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 579

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.