Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền kiếp cố nhân

Tiểu thuyết gốc · 3199 chữ

Bên ngoài không gian tiềm thức của Trần An Vĩ…

Trần Gia…

Lạc Nam thản nhiên ngồi trên chiếc ghế gỗ được đặt trong căn phòng của Trần Gia, đôi mắt hắc bạch phân minh vẫn luôn nhìn đến nam nhân bất tỉnh trên chiếc giường gần đó.

Sau một hồi giải thích cật lực, cái lưỡi muốn gãy đôi, cuối cùng hắn cũng được chúng nữ thông qua cho tiến vào nơi này. Công nhận các nàng rất lo lắng cho tên đồng đạo này của hắn.

“Tỉnh rồi?” Nhìn thấy khí tức của hắn dần trở nên ổn định, Lạc Nam nhàn nhạt lên tiếng.

Trần An Vĩ mở mắt, trong mắt hằn rõ sự khó tin vì những gì mình đã được nghe, nhưng càng nhiều hơn chính là vui mừng.

Trong lúc hắn đã nghĩ rằng mình đã mất đi một trong các bảo bối của cuộc đời, thì nữ nhân tên Không Nhi kia lại xuất hiện, cho hắn biết một bí mật cực kì động trời.

Lục Thanh Vân, bà cả của hắn, vậy mà lại có thân phận cực kì cao, chính là Thời Không Điện Chủ. Trần An Vĩ không biết Thời Không Điện Chủ là gì, càng không biết Thời Không Điện là thế lực như thế nào, cái hắn quan tâm chính là nàng vẫn còn sống!

Đúng vậy, nàng vẫn còn sống, chỉ là hiện tại đang tạm thời rời xa hắn mà thôi.

Dù thái độ của Không Nhi đối với hắn không mấy có thiện cảm, nhưng có thể nhận ra nàng cực kì yêu quý và tôn trọng Lục Thanh Vân, điều này khiến cho tâm trạng đang điên cuồng của hắn cũng dịu đi phần nào.

Dù Không Nhi có khinh thường hắn, mỉa mai hắn, hay thậm chí ngăn cản hắn không được tìm đến Thời Không Điện, thì việc hắn cần làm chính là mạnh mẽ hơn, tin tưởng một ngày nào đó, hắn sẽ đến Thời Không Điện rước dâu.

Không Nhi có lẽ không biết rằng, mọi việc nàng nói với hắn với mục đích khiến Trần An Vĩ thấy khó mà lui, lại trở thành động lực mạnh mẽ để hắn vực dậy khỏi bờ vực tuyệt vọng.

“Xem ra tâm trạng không tồi nhỉ?” Bên tai lại vang lên giọng nói trầm ổn của nam nhân, chất giọng quen thuộc khiến Trần An Vĩ hoàn hồn.

“Tiền bối!” Trần An Vĩ khẽ gật đầu chào, thái độ tôn trọng, không chút xu nịnh cũng không khiêm tốn.

Lạc Nam thấy hắn có thể vực dậy nhanh như vậy cũng không nói gì hơn, ngược lại còn âm thầm tán thưởng, quả không hồ người mà tên kia nhìn trúng.

“Được rồi, đừng gọi tiền bối, xét theo một khía cạnh nào đó, chúng ta bằng tuổi!” Lạc Nam lại lên tiếng, hắn cũng là người xuyên không, xét theo phương diện nào đó thì Trần An Vĩ và hắn vẫn là bằng tuổi nha.

Trần An Vĩ có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ vấn đề, vì vậy chỉ gật đầu.

“Bình tĩnh lại rồi chứ? Nếu vậy thì đi theo ta!” Lạc Nam nhìn thấy hắn không có vẻ gì là lại nổi điên, không nhanh không chậm nói, thậm chí còn không để hắn kịp trả lời mà đã nắm lấy hắn lôi đi.

Thoắt cái hai người đã biến mất dạng, một lần nữa xuất hiện đã ở trong một vùng không gian huyền ảo nào đó.

“Chúng ta đi đâu đây?” Trần An Vĩ nhìn xung quanh, thắc mắc lên tiếng.

“Đi gặp một người, đảm bảo ngươi sẽ rất hứng thú!” Lạc Nam mỉm cười, lại tiếp tục nắm lấy hắn lôi đi.

Trần An Vĩ cuối cùng cũng chỉ có thể bị động để Lạc Nam lôi kéo, trong lòng cũng có chút hứng thú đối với người mình sắp gặp.

Lạc Nam kéo Trần An Vĩ đi thêm một đoạn, liền nhìn thấy một bộ bàn ghế đá đặt giữa không trung, bên cạnh là một gốc đại thụ cùng một nam tử đang nhàn nhã gảy đàn.

“Đến rồi sao?” Nhận ra có người tiến đến, nam tử liền thu lại tiếng đàn, bước đến bàn đá ngồi xuống, vừa rót trà vừa nhàn nhạt hỏi.

“Người đã đến rồi, tâm cảnh khá tốt đấy!” Lạc Nam cảm thán, thong dong bước đến bên cạnh bàn đá mà ngồi xuống, tiếp nhận ly trà của người bằng hữu, thoải mái nhấp một ngụm.

Khi mới biết chuyện, hắn cứ nghĩ Trần An Vĩ sẽ phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể vực dậy, chẳng ngờ tên này vậy mà lại có thể vực dậy nhanh chóng như vậy.

Dù sao thì hắn cũng hiểu cảm giác đó, bản thân cũng là một kẻ cuồng thê mà.

Lúc này, nam tử mới nhìn đến Trần An Vĩ, mỉm cười lên tiếng “Lâu rồi không gặp, đội trưởng!”

Trần An Vĩ không tin vào tai mình, càng không tin vào mắt mình, mọi thứ diễn ra vô cùng đột ngột, khiến hắn kinh ngạc tới nỗi không biết nên ứng phó với tình huống này như thế nào.

Nam tử nhìn thấy phản ứng của hắn mà bật cười, dường như có ẩn ý mà thốt lên một câu “Đội trưởng đội trinh sát đặc nhiệm, cục tình báo số 1 tỉnh T nước V, chào mừng khải hoàn trở về!”

“Câu nói này…” Trần An Vĩ tròng mắt có rút, dòng kí ức của tiền kiếp lại một lần nữa hiện ra trước mặt hắn.

Ở tiền kiếp, khi hắn gia nhập quân đội, có một người đã luôn sát cánh bên hắn. Suốt từ lúc nhập ngũ tới khi cả hai tử nạn trong một lần thực hiện nhiệm vụ, người đó luôn chiến đấu bên cạnh hắn.

Cứ mỗi lần thực hiện nhiệm vụ trở về, y sẽ là người đầu tiên xuất hiện trong căn phòng chung của cả đội, mỉm cười nói với hắn câu nói giống hệt.

Y cũng là người bạn lớn lên từ thuở cởi chuồng tắm mưa của hắn, thân phận cũng vô cùng kinh khủng.

Tên của hắn chính là…

“Lãnh Tư Dạ!” Nam tử không để hắn kịp suy nghĩ, mỉm cười nói ra danh tính của mình.

Đúng vậy đấy, tác cũng nhảy hố! Mong được ủng hộ nha! :D

“Thật… thật sự là cậu? Chẳng lẽ cậu cũng xuyên không sao?” Trần An Vĩ vì vui mừng quá đỗi mà tới cả xưng hô cũng dùng loạn.

Trong cùng một ngày, hắn không chỉ nhận được tin vui, mà còn là hai tin tức cực kì vui!

Bà cả của hắn vẫn còn sống, bằng hữu kiếp trước của hắn nay lại xuất hiện trong kiếp này, thậm chí kí ức dường như vẫn nguyên vẹn!

“Haha, theo một khía cạnh nào đó thì đúng vậy!” Lãnh Tư Dạ bật cười, mặt khác lại ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Lạc Nam nãy giờ chỉ ngồi một bên cười, hắn cũng đã biết từ trước, vì thế không có gì bất ngờ.

Mà bất ngờ hơn chính là…

“Nguyệt Ảnh, gặp lại phụ thân không vui sao?” Lãnh Tư Dạ bất ngờ mỉm cười nhìn về một phía.

Trần An Vĩ lại một phen bất ngờ, bởi vì tiểu thiên thần nào đó vốn luôn ngồi trên vai hắn lúc này lại chủ động tiến lại gần Lãnh Tư Dạ, gương mặt nhỏ nhắn phồng má bĩu môi, một bộ hờn dỗi.

“Nữ nhi ngoan, phụ thân xin lỗi mà!” Lãnh Tư Dạ bày ra vẻ mặt hối lỗi nhìn Ảnh Nhi, hai tay thậm chí cũng chắp lại rồi.

“Được rồi được rồi, Ảnh Nhi không chấp nhặt người!” Ảnh Nhi hờn dỗi khoanh tay, nhưng khuôn miệng nhỏ nhắn cong lên tươi cười chứng tỏ nàng cực kì vui vẻ vì gặp lại người thân.

Bất quá vẫn phải giận hắn cho biết, ai bảo hắn vẫn luôn dõi theo nàng nhưng lại chưa từng một lần xuất hiện.

“Phải rồi, papa, mami con đâu?” Ảnh Nhi nhớ tới điều gì, nhất thời nãi thanh nãi khí hỏi.

“Mẹ đây!” Chưa để Lãnh Tư Dạ có thể trả lời, Ảnh Nhi đã bị một giọng nói dịu dàng thu hút sự chú ý.

Bên cạnh Lãnh Tư Dạ, một nữ nhân nhỏ nhắn có kích thước nhỉnh hơn một chút so với Ảnh Nhi xuất hiện, gương mặt tuyệt mĩ tràn đầy mẫu tính nhìn về phía nàng.

“Mami!!!” Ảnh Nhi như tiểu nữ hài mà chạy nhanh về phía mẹ mình, hai tay ôm chặt hình bóng quen thuộc, mà mami của nàng cũng dịu dàng ôm lấy nữ nhi, vuốt ve mái tóc của nàng.

Lãnh Tư Dạ ở một bên, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn mẫu nữ hai nàng mà không hề biết Trần An Vĩ ở bên này đã sớm cạn lời.

“Ngay cả Thiên Ngôn cũng xuyên không cùng ngươi?” Mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, Trần An Vĩ khó khăn mở miệng, xưng hô cũng đã thay đổi trở lại.

Giang Thiên Ngôn, một nữ nhân hiền lành dịu dàng, cũng là người mà Lãnh Tư Dạ đã yêu trong kiếp trước, hai người vẫn luôn dính nhau như sam, tình cảm bao năm vẫn không hề thay đổi.

Hiện tại ngay cả Giang Thiên Ngôn cũng xuất hiện ở đây rồi. Trần An Vĩ cuối cùng chỉ biết cảm thán thế giới này đúng là cái gì cũng xảy ra được.

“Ừm, nàng vẫn luôn bên cạnh ta, hiện tại nàng là Hệ Thống của ta, danh xưng Thiên Ngôn Hệ Thống, cũng là mẫu thân ruột của Ảnh Nhi.” Lãnh Tư Dạ mắt vẫn dính lên thê nhi của mình, nhẹ giọng nói tiếp “Biết ngươi sắp xuyên không tới nơi này nên ta đã gửi Ảnh Nhi tới hỗ trợ!”

“Nàng quả thật đã giúp đỡ ta rất nhiều!” Trần An Vĩ mỉm cười, ánh mắt nhu tình nhìn nàng.

Lãnh Tư Dạ thu lại nụ cười, lời nói tràn ngập ý cảnh cáo “Ngươi mà dám để con bé chịu nửa điểm ủy khuất, đừng trách ta không nể tình xưa!”

“Papa xấu!” Ảnh Nhi vùi mặt vào lòng mẫu thân, xấu hổ nói.

Lạc Nam ở bên cạnh khẽ lắc đầu, hóa ra tên này không chỉ là một tên cuồng thê, còn cuồng cả nữ nhi của mình. Điểm này… hình như cũng giống hắn thì phải? Ây… cái này có được gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã không nhỉ?

“Ta sẽ không để ngươi thất vọng!” Trần An Vĩ cũng nghiêm túc gật đầu, lại tiếp túc lên tiếng “Còn có, đa tạ ngươi!”

Ảnh Nhi từng nói Băng Hỏa Luân Hồi Diễm là được chủ nhân trước của Nguyệt Ảnh Hệ Thống gửi đến cho hắn, nhưng xem ra hiện tại chính là phụ thân nàng gửi đến cho hắn nha.

Lãnh Tư Dạ gật nhẹ đầu, nghiêm túc lên tiếng “Hàn thuyên đủ rồi, nghe nói ngươi đã gặp một Hệ Thống khác?”

Nhắc tới chuyện này, Trần An Vĩ sắc mặt ngưng trọng gật đầu.

Mà Lạc Nam cũng vô thức ngồi thẳng lưng, Kim Nhi cũng nghiêm túc xuất hiện trên vai bởi vì việc có nhiều hơn một Hệ Thống xuất hiện cùng một nơi không phải là chuyện tốt lành.

Giang Thiên Ngôn và Ảnh Nhi cũng đồng loạt nghiêm túc, hiển nhiên cũng biết tầm quan trọng của vấn đề.

Hít sâu một hơi sắp xếp từ ngữ, Trần An Vĩ bắt đầu kể lại toàn cảnh cuộc nói chuyện giữa mình, Ảnh Nhi và nữ nhân tên Không Nhi đó.

“Từ một tiểu thư của gia tộc nhỏ bé, biến mất một ngày liền trở thành Thời Không Điện Chủ địa danh đỉnh đỉnh sao?” Lãnh Tư Dạ và Lạc Nam đồng loạt vuốt cằm.

“Hai người biết Thời Không Điện sao?” Trần An Vĩ sao có thể bỏ qua biểu cảm bất thường của hai người.

Lãnh Tư Dạ gật đầu “Tương truyền Thời Không Điện là một thế lực chuyên tu luyện Thời Không Chi Lực, lấy việc xuyên không làm căn cơ tu luyện, công pháp bọn hắn cao thâm vô cùng!”

“Thời Không Điện Chủ lại là người có sở thích lịch kiếp, cứ cách một đoạn thời gian sẽ tự xóa bỏ kí ức mà lịch luyện một lần!”

“Nghe nói trước đó nàng đã tiến hành lịch kiếp, dường như vừa mới trở về!”

Lạc Nam lên tiếng tiếp lời “Tính theo thời gian mà Lãnh Tư Dạ đã nói, Lục Thanh Vân mà ngươi biết, rất có khả năng chỉ là một kiếp sống của vị Thời Không Điện Chủ kia mà thôi!”

“Chỉ là không ngờ, nàng vậy mà lại cũng sở hữu Hệ Thống, lại còn là Xuyên Không Hệ Thống, chuyên phụ trách thực hiện những sự kiện tương tự như vậy!”

Nói đến đây, Lãnh Tư Dạ và Lạc Nam lại đưa mắt nhìn nhau, thoáng lưỡng lự.

“Có chuyện gì sao?” Trần An Vĩ khó hiểu hỏi.

“Trần An Vĩ, hứa với ta, sau khi nghe ta nói, ngươi phải thật sự bình tĩnh!” Lãnh Tư Dạ ngưng trọng lên tiếng.

Trần An Vĩ nhìn biểu cảm của hắn, loáng thoáng đoán ra được một vài chuyện, nhất thời cũng nghiêm trọng gật đầu.

Lãnh Tư Dạ nhất thời im lặng, dường như là để sắp xếp từ ngữ, sau một hồi cũng lên tiếng “Cái gọi là lịch kiếp, thực chất lại chính là xuyên không!”

“Theo lý bình thường, xuyên không giả đều có khả năng ghi nhớ kí ức của kiếp trước, tuy nhiên vẫn có một số trường hợp vì một lý do nào đó mà y không thể nhớ được bất cứ thứ gì. Và hiện tại, có hai người rơi vào tình trạng như vậy!”

Trần An Vĩ nghe vậy, dường như cảm nhận được điều gì, ngưng trọng nói “Ta chính là một người trong số đó đúng không?”

Lạc Nam gật đầu, lại lên tiếng tiếp lời “Người còn lại…”

“Là Thời Không Điện Chủ!” Trần An Vĩ khó khăn nói.

Điều hai người vừa nói có nghĩa là, nếu vị Thời Không Điện Chủ kia thực sự là Lục Thanh Vân mà hắn biết, thì nàng cũng chẳng thể nào nhớ được hắn là ai và những kỉ niệm giữa hai người ra sao.

“Nhưng mà, chẳng phải khi Ảnh Nhi thăng cấp, kí ức của ta cũng dần trở lại hay sao?” Trần An Vĩ dường như vẫn còn ôm hi vọng, lên tiếng nói.

Lãnh Tư Dạ lắc đầu “Chuyện này không thể nói trước, vị Thời Không Điện Chủ kia ưa thích tự thân vận động, lần nào lịch kiếp cũng tự xóa bỏ kí ức, việc có nhớ ra ngươi hay không, chỉ còn trông cậy vào định mệnh mà thôi!”

“Ta nghi ngờ, chính vì sự xóa bỏ kí ức của Thời Không Điện Chủ xảy ra cùng lúc với thời gian ngươi xuyên không đến đây, nên dẫn đến kí ức của ngươi cũng bị ảnh hưởng mà gây ra tình trạng hiện tại.” Lạc Nam lên tiếng.

Trần An Vĩ siết chặt nắm tay, cứ nghĩ đến việc Lục Thanh Vân đã quên đi hắn là trong lòng lại đau đớn vô cùng.

Kể cả khi đó không phải là Lục Thanh Vân mà là bất kì ai trong chúng nữ, thì hắn cũng không muốn tình cảnh tương tự xảy ra. Các nàng đều là vô giá đối với hắn, thiếu một ai cũng không được.

“Làm sao để tới Thời Không Điện?” Hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, Trần An Vĩ lên tiếng.

Lãnh Tư Dạ không bất ngờ vì câu hỏi này, bởi hắn biết tên này một khi đã quyết tâm, sẽ không có thứ gì ngăn cản được.

Khẽ mỉm cười, hắn nhẹ giọng nói “Ngươi thực sự muốn đến Thời Không Điện?”

Trần An Vĩ gật đầu, sự tang thương u buồn trước đó hiện tại liền biến thành quyết tâm và kiên định. Hắn nhất định sẽ trở nên thật mạnh mẽ, đủ thực lực để đứng trước Thời Không Điện, tìm lại nữ nhân của mình.

“Rất tốt!” Lãnh Tư Dạ vỗ tay tán thưởng, lại lên tiếng nói “Nhưng trước khi đến được nơi đó, ngươi cần phải mạnh lên đã, mạnh tới mức Thời Không Điện không kẻ nào dáo nửa điểm ho he bất kì điều gì.”

Trần An Vĩ gật đầu, hắn nhận ra thực lực chính là chìa khóa mấu chốt để hắn có thể đưa Lục Thanh Vân trở về.

“Cứ quyết định như vậy, chúng ta hiện tại sự vụ còn tại thân nên lúc này chỉ có thể từ biệt ngươi!” Lãnh Tư Dạ và Lạc Nam lại lên tiếng “Hy vọng lần sau gặp lại, ngươi sẽ khiến chúng ta bất ngờ!”

Trần An Vĩ gật đầu, mỉm cười nhìn lấy hai người đang dần biến mất.

Mà khi Lạc Nam và Lãnh Tư Dạ biến mất, cũng là lúc hắn nhìn thấy mình vẫn đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là Trần Yên Nhiên và chúng nữ đang lo lắng nhìn hắn.

“Phu quân, chàng tỉnh rồi!” Nhìn thấy hắn mở mắt ngồi dậy, chúng nữ liền vui mừng tiến đến.

Trần An Vĩ ngắm nhìn từng trương dung nhan tuyệt mĩ của chúng nữ, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ lên chứng tỏ các nàng đã khóc rất nhiều, hắn vừa thương xót vừa áy náy “Xin lỗi, là ta không tốt, đã để các nàng thiệt thòi rồi!”

Chúng nữ lắc đầu, nếu đổi lại là các nàng, các nàng cũng sẽ phát điên mà thôi.

Trần An Vĩ mỉm cười, ôm lấy chúng nữ hôn một cái trấn an, sau đó kể ra những chuyện mình đã gặp phải, cũng nói cho chúng nữ biết tình hình của Lục Thanh Vân.

Dĩ nhiên chúng nữ bị sốc không hề nhẹ, chẳng ai có thể ngờ được rằng Lục Thanh Vân mà các nàng quen biết lại do một vị đại năng thần bí nào đó chuyển thế mà thành.

“Phu quân, chàng định sẽ thế nào?” Trần Yên Nhiên sau khi được trấn an liền lên tiếng hỏi.

Trần An Vĩ mỉm cười nói “Đã đến lúc, Nguyệt Ảnh Bảo Cung nên xuất thế rồi…”

------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 180

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.