Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân ái

Tiểu thuyết gốc · 3218 chữ

“Ưm… tha… tha cho thiếp… sướng chết mất…”

Bên trong Bát Diện Thạch liên tục vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân và tiếng va chạm da thịt đầy ái muội khiến cho khung cảnh càng thêm xuân sắc.

Trần An Vĩ nhẹ nhàng rút tiểu huynh đệ trong người Lục Thanh Huyền, chậm rãi tiến tới bên cạnh Chu Thanh Di ngồi gần đó.

Nàng vốn là Xà Tộc, dục tính rất mạnh, nhìn chủ nhân và các chủ mẫu ân ái, nàng đã sớm động tình, thậm chí trong lúc hắn ân ái còn dùng đuôi rắn kích thích hắn.

Ngắm nhìn cỗ ngọc thể trắng nõn của thiếu nữ, đôi gò bông đào mới nhú căng tràn sức sống, vòng eo mảnh khảnh mịn màng cùng u cốc ướt át rỉ đầy thánh thủy lấp ló bên dưới lớp thảm có hai màu đỏ xanh vô cùng đặc biệt, Trần An Vĩ không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

“Chủ nhân… hạ thân thiếp trống rỗng quá…” Chu Thanh Di thấy hắn tiến lại gần, không nhịn được yêu kiều rên rỉ, ngọc thể trần trụi như tiểu xà mà sáp lại gần hắn.

“Ngoan, sẽ cho nàng hết!” Trần An Vĩ dịu dàng chiếm đoạt đôi môi non mọng của nàng, bàn tay hư hỏng đã tìm tới đôi gò bông đào mà xoa nắn, tiểu huynh đệ đặt giữa u cốc mà chậm rãi ma sát.

“Ưm… thiếp muốn…” Chu Thanh Di không cảm thấy đủ, cũng không biết lấy sức lực từ đâu mà đẩy hắn, đảo khách thành chủ, thoáng cái đã thành tư thế nữ trên nam dưới.

“A… nó lớn quá…” Ướm thử thanh hung khí cứng rắn nóng hổi như thép nung của hắn vào u cốc của mình, Chu Thanh Di từ từ ngồi xuống, cảm giác trướng đầy và đau đớn như bị xé toạc truyền đến khiến nàng khẽ nhăn mày, nhưng rất nhanh đã bị dục vọng lấn át.

Trần An Vĩ thương tiếc xoa nắn đôi gò bông đào của nàng, tận lực giúp nàng cảm thấy thoải mái.

Chu Thanh Di vẫn tiếp tục công việc của mình, tiểu huynh đệ của hắn đã chạm vào lớp màng quý giá của nàng, rồi mạnh mẽ xuyên thủng nó, máu đào chậm rãi rỉ ra, truyền đến cảm giác đau đớn nhưng cũng sung sướng khó tả.

“Ưm… cái đó của chủ nhân… vào hết rồi…” U cốc mềm mại của Chu Thanh Di cuối cùng cũng nuốt trọn tiểu huynh đệ của hắn, cảm giác đau đớn đã bị thay thế hoàn toàn.

“Ư… đây rồi … a… chính là cảm giác này…” Thoáng điều chỉnh tư thế, nàng nhẹ nâng mông lên, rồi lại ngồi xuống, mỗi lần như vậy đều truyền đến cảm giác thư sướng đến run rẩy.

Trần An Vĩ cũng sướng muốn điên rồi, ôm lấy Chu Thanh Di, đảo khách thành chủ, bắt đầu nhấp.

Bạch! Bạch! Bạch!!!

“Chủ nhân… chủ nhân… chủ nhân…” Chu Thanh Di đắm chìm trong khoái cảm, trong đầu không nghĩ được gì, chỉ còn biết liên tục gọi chủ nhân.

“Gọi phu quân!” Trần An Vĩ bá đạo ra lệnh, phía dưới vẫn liên tục ra vào bên trong nhục động.

“Ưm… phu quân… Thanh Di yêu người…” Chu Thanh Di ôm chặt hắn, vừa hôn vừa thủ thỉ.

Trần An Vĩ được giai nhân bày tỏ, như uống phải thuốc kích thích, động tác càng mãnh liệt hơn.

“Ưm… thiếp ra rồi…” Không biết trôi qua bao lâu sau, một tiếng rên cao vút vang lên, Chu Thanh Di rùng mình, u cốc phun ra từng đợt âm tinh.

Trần An Vĩ cũng không kiềm nén, gồng mình thúc mạnh từng cú cuối cùng, bắn từng đợt sinh mệnh nóng hổi vào tận cùng hoa tâm của Chu Thanh Di, thần thanh khí sảng.

Cùng lúc đó, Dị Hỏa – Hồng Liên Diệt Hồn Hỏa và Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cũng được Trần An Vĩ thông qua Dị Năng – Tâm Ý Tương Liên mà chia sẻ với nàng.

Như vậy, cả năm người các nàng đều sở hữu Hồng Liên Diệt Hồn Hỏa mà không có bất cứ ai chịu thiệt.

Nhìn chúng nữ thở hổn hển vì sung sướng, Trần An Vĩ mỉm cười, dịu dàng hôn lên trán các nàng một cái, rồi lại hướng tới một nơi khác trong Bát Diện Thạch mà đi tới.

Ở một góc của Linh Thảo Điền, một vị tuyệt sắc giai nhân thẫn thờ ngồi bên cạnh đám Linh Thảo cấp thấp, tay ngọc trong vô thức mà vặt muốn trụi hết lá của chúng nó, miệng nhỏ liên tục lẩm bẩm.

“Nam nhân xấu… đồ đáng ghét… bỉ ổi… vô liêm sỉ…” Theo từng cái lá bị vặt, nàng lại lẩm bẩm từng câu mắng chửi.

Trần An Vĩ đứng sau lưng nàng mà xém chút không nhịn được cười, Tuyết Ca bề ngoài lạnh lùng nhưng khi yêu vào liền thể hiện ra một bộ mặt hờn dỗi đáng yêu như vậy nha.

Tuyết Ca vẫn còn muốn bứt thêm vài cái lá nữa thì lại cảm nhận được vòng eo của mình bị ai đó ôm lấy.

“Ngươi… ngươi làm sao không mặc y phục!” Vừa quay đầu nhìn lại, thân thể cường tráng đầy múi cơ của nam nhân đã đập vào mắt nàng, phía dưới còn có thanh hung khí cự đại đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu khiến nàng đỏ mặt tía tai mà quay đi, hai tay nhỏ liên tục cử động muốn đẩy hắn ra.

Trần An Vĩ dễ dàng bắt lấy hai tay nàng, đặt lên tim mình, chân thành nói “Bảo bối, nàng không hiểu tâm ý của ta sao?”

Tuyết Ca nghe hắn nói mà giật mình, hắn đang nói gì, chẳng phải hắn chỉ muốn báo đáp nàng thôi sao?

Biết nàng còn đang mơ hồ, Trần An Vĩ lại nói tiếp “Ta đã nghe chúng nữ kể lại rồi, nàng không màng cực khổ mà luôn túc trực bên cạnh chăm sóc ta trong suốt thời gian qua, tâm trạng ngày nào cũng như lửa đốt, thỉnh thoảng còn liên tục cầu nguyện mong ta sớm ngày tỉnh lại.”

“Bảo bối, nàng biết không? Thực ra ta rất khó yêu người khác nhưng lại rất tham lam, bất kì nữ nhân nào cũng muốn giữ bên cạnh, đặc biệt là những nữ nhân cam tâm tình nguyện vì ta.”

“Ngay từ thời khắc biết nàng vì ta mà hi sinh nhiều như vậy, ta đã quyết định, cả đời này ta sẽ trân trọng nàng!”

Tuyết Ca nghe lời nói của hắn, một cảm giác ấm lòng bất chợt lan tràn khắp nội tâm, hai hàng thanh lệ vô thức tuôn rơi.

“Gả cho ta nhé?” Trần An Vĩ dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của nàng, ôn nhủ thủ thỉ.

Tuyết Ca hạnh phúc như vỡ òa, vừa khóc vừa gật đầu, nàng cứ tưởng hắn không muốn có quan hệ gì với nàng, hiện tại thì không phải rồi!

Trần An Vĩ tìm đến đôi môi của giai nhân, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn, ôn nhu mân mê hai cánh môi của nàng, không vội tiến công như trước, ngược lại càng thêm trân trọng nữ nhân đã chăm sóc mình.

Khiến hắn kinh ngạc chính là Tuyết Ca vậy mà chủ động vươn ra đầu lưỡi, như mời gọi hắn thưởng thức.

Trần An Vĩ làm sao có thể từ chối, đầu lưỡi hư hỏng vươn ra, bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng mà mút lấy, sau đó lại thám hiểm bên trong khoang miệng nhỏ nhắn của nàng, rồi lại bắt lấy lưỡi nàng mà quấn quýt.

“Yêu thiếp!” Tuyết Ca chủ động hơn hắn nghĩ, tay ngọc đã lần xuống vuốt ve tiểu huynh đệ của hắn, một tay khác kéo lấy tay hắn đặt lên đôi gò bông đào tròn lẳng đầy khiêu gợi.

Trần An Vĩ động lấy ý niệm, y phục trên thân nàng đã bị thiêu rụi, để lộ ra cỗ ngọc thể cân đối đến hoàn hảo, đôi gò bông đào vừa vặn cùng hai nhũ hoa hồng nhuận, phía dưới một chút là vùng bụng trơn mịn được tô điểm một cái lỗ rốn nhỏ xinh nằm trên thảm cỏ xanh lục thơm ngát mùi dược liệu được cắt tỉa gọn gàng, đủ che đi hạt lê nhỏ nhắn và cửa động ướt át.

“Nàng đẹp quá!” Trần An Vĩ ngắm nhìn ngọc thể trước mặt, dịu dàng lên tiếng.

“Ưm… đừng… bẩn lắm…” Chưa kịp trả lời, Tuyết Ca đã cảm thấy phía dưới hạ thân bị hắn liếm láp, nàng vội vàng khép chặt chân thon.

“Ngoan, ta muốn ăn nó!” Trần An Vĩ nhẹ giọng dụ dỗ, hai tay vuốt ve đùi thon, từ từ tách nó ra hai bên, để lộ u cốc thần thánh của giai nhân, từng giọt thánh thủy rỉ ra như mời gọi.

“Ưm… ngứa quá… bên dưới thiếp trống rỗng quá…” Tuyết Ca oằn oại rên rỉ, một tay vô thức xoa nắn bầu sữa, một tay ấn chặt đầu hắn.

Trần An Vĩ tận tình thưởng thức u cốc mềm mịn, sau khi cảm nhận được nó đã sẵn sàng, hắn lại trườn lên chiếm lấy đôi môi kiều diễm của giai nhân, truyền âm thủ thỉ “Bảo bối, ta muốn nàng!”

Tuyết Ca thoáng run lên, ánh mắt long lanh nhìn hắn, bẽn lẽn gật đầu.

Trần An Vĩ được cho phép liền gầm nhẹ một tiếng, tiểu huynh đệ đặt thẳng hướng cửa mình, nhẹ nhàng tiến vào.

“Bảo bối, nàng khít quá!” Cảm giác chật ních truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi, dùng lực thêm một chút.

“Ư…” Tuyết Ca cắn chặt môi, ngăn cản cảm giác đau đớn vì lần đầu phá thân, không để nam nhân bị mất hứng.

Trần An Vĩ thương tiếc hôn lên môi nàng, hai tay xoa nắn bầu ngực căng tràn, phân tán sự chú ý của giai nhân, phía dưới vẫn tiếp tục tiến vào.

Ót!

“Ưm… vào hết rồi…” Tuyết Ca yêu kiều nỉ non, tiểu huynh đệ của hắn đã tiến vào bên trong nàng, đau đớn lẫn sung sướng đan xen khiến nàng lâng lâng.

Trần An Vĩ cũng không vội di chuyển mà tiếp tục giúp nàng xua tan cảm giác đau đớn.

“Động đi chàng!” Sau khi cảm giác đau đớn trôi đi, Tuyết Ca liền cảm thấy trống rỗng, hạ thể bắt đầu uốn éo như mời gọi.

Trần An Vĩ được giai nhân cho phép, hạ thân nhẹ nhàng ra vào.

Bạch… bạch… bạch…

“Ưm… sướng chết…” Bên dưới truyền đến cảm giác sung sướng thoải mái, Tuyết Ca không nhịn được liền rên rỉ.

Trần An Vĩ vẫn liên tục ra vào dưới hạ thân nàng, đôi gò bông đào của giai nhân liên tục bị hắn xoa nắn tới muôn hình vạn trạng, nhũ hoa ướt đẫm đầy kích thích.

Bạch! Bạch! Bạch!!!

“Ư… Tiểu Vĩ… sướng… thiếp sướng quá…” Hắn tăng tốc bất chợt khiến nàng không kịp thích ứng, cảm giác thư sướng lâng lâng khiến nàng như muốn xuất khiếu, linh hồn phiêu nhiên.

Trần An Vĩ cắn cắn nhũ hoa của nàng, trêu chọc hỏi “Sướng không bảo bối? Sướng không?”

Mỗi lần hỏi là mỗi lần thúc mạnh khiến Tuyết Ca sướng muốn phát điên.

“Ưm… sướng… sướng lắm…” Đến khi hết chịu nổi, nàng mới lên tiếng.

Trần An Vĩ bật cười, hạ thân lại tiếp tục ra vào.

Không biết qua bao lâu sau, hắn dồn sức thúc mạnh từng cú chốt hạ, bắn thẳng từng dòng dương tinh nóng hổi vào tận cùng cơ thể giai nhân.

Tuyết Ca toàn thân co giật, u cốc phun ra từng dòng thánh thủy, hòa quyện cùng dương tinh tạo thành một hỗn hợp trắng đục nhầy nhụa.

Tâm Ý Tương Liên một lần nữa được kích hoạt, Niết Bàn Sinh Mộc Thủy từ cơ thể Tuyết Ca như bị thứ gì đó thu hút mà tiến vào cơ thể Trần An Vĩ, ngược lại, Dưỡng Mệnh Hồ Thủy và Phục Mệnh Thiên Mộc cùng lúc thông qua nơi tư mật mà tiến vào cơ thể Tuyết Ca, đem tu vi của nàng nhanh chóng đề thăng.

Mà theo đó, tu vi của Trần An Vĩ cũng đề thăng lên, Hồng Liên Diệt Hồn Hỏa giúp hắn đột phá Nguyên Tôn Tam Tinh, Niết Bàn Sinh Mộc Thủy cường đại hơn gia tăng tu vi của hắn lên đến Nguyên Tôn Thất Tinh.

Trần An Vĩ thần thanh khí sảng rút tiểu huynh đệ ra khỏi người nàng, dịu dàng bế nàng theo kiểu công chúa, trở về đình viện cao nhất trên đình viện thụ, đặt nằm cạnh chúng nữ đang say giấc.

Chờ khi Tuyết Ca tỉnh lại, hắn sẽ cùng nàng lựa chọn đình viện của riêng nàng.

“Mẫu thân… hắn và người có phải đã…” Tại một vùng núi băng tràn tuyết phủ, Băng Phù Dung ánh mắt đầy phức tạp nhìn mẫu thân của mình đang ngồi trước mặt, ngập ngừng hỏi.

“Ta…” Băng Thục Khuê cắn môi, nàng biết ngày nay sớm muộn gì cũng tới, nhưng không nghĩ tới nữ nhi lại biết sớm tới vậy.

“Được rồi!” Băng Phù Dung hít sâu một hơi, phản ứng của mẫu thân đã cho nàng câu trả lời, nàng mỉm cười mà trong lòng chua xót.

Nàng biết nhiều năm qua mẫu thân đã luôn cực khổ vì nàng và toàn thể Băng Phượng Giới, hiện tại nhìn thấy nàng ấy gặp được nam nhân yêu mến, nàng cũng rất vui mừng. Chỉ là… trong lòng vẫn có chút ảm đạm.

“Nếu hắn thực sự yêu thương người, vậy người cứ đến với hắn, không cần để ý tới ta!” Băng Phù Dung mỉm cười nói.

Băng Thục Khuê không biết nên phản ứng thế nào, nhìn phản ứng của nữ nhi làm sao có thể không biết nàng đang vô cùng đau lòng.

“Cái gì mà không cần để ý đến nàng?” Bất chợt lúc này, giọng nói trầm ấm dịu dàng của nam nhân vang lên, cùng lúc đó, hai nữ đã cảm thấy vòng eo mình bị siết chặt, đến khi định thần lại đã thấy mình được nam nhân ôm gọn trong lòng.

“Ngươi… nam nhân của mẫu thân, vẫn mong ngươi tự trọng!” Băng Phù Dung vội vàng đẩy hắn ra.

“Nàng nói thế không thấy đau lòng sao?” Trần An Vĩ khẽ nhíu máy, càng không có ý định buông tha nàng.

Băng Phù Dung thoáng khựng lại một chút, trong lòng chua xót, sao nàng có thể không đau lòng? Nhưng mà vì hạnh phúc của mẫu thân, nàng hi sinh một chút thì có sao?

“Nàng không đau lòng nhưng ta thì đau lắm!” Chợt nghe bên tai vang lên giọng nói ủy khuất của nam nhân khiến nàng giật mình, nội tâm thoáng rung động.

“Ngươi nói gì vậy?” Băng Phù Dung ngoảnh mặt đi, không nhìn hắn, nàng vậy mà lại rung động trước lời nói đó của hắn, hắn hiện tại là nam nhân của mẫu thân rồi, nàng tuyệt không được có suy nghĩ quá phận.

“Ta không đành lòng nhìn nữ nhân đau lòng, nhất là những nữ nhân đã từng vì ta mà rơi lệ!” Trần An Vĩ bắt lấy cằm nhỏ, quay mặt nàng đối mặt với hắn, dùng ánh mắt và giọng điệu chân thành nhất nói.

Băng Phù Dung thoáng ngẩn người, nhưng lát sau đã bình tĩnh nói “Như thế thì đã sao? Ngươi đã là nam nhân của mẫu thân, chẳng lẽ còn muốn đánh chủ ý lên ta?”

“Thì đã sao? Có luật lệ nào cấm ta không được yêu cả mẫu lẫn nữ sao?” Trần An Vĩ nói.

“Ngươi… ngươi vô…” Băng Phù Dung còn chưa kịp nói hết câu, đôi môi mọng đã bị nam nhân chiếm đoạt, mắt phượng trợn tròn nhìn hắn, nhất thời không kịp phản ứng.

“Tự vấn lòng mình, nàng chắc chắn nàng không rung động với ta sao?” Trần An Vĩ dịu dàng nhấm mút đôi môi mọng của giai nhân, một mặt lại truyền âm nói.

Băng Phù Dung còn định vùng vẫy, nghe lời nói của hắn liền khựng lại một nhịp, nàng đúng là đã rung động với nam nhân này, hơn nữa nàng có thể chắc chắn nàng yêu hắn không thua kém gì các nữ nhân của hắn, nhưng mà trên thế gian này làm gì có chuyện nữ nhi lại cùng mẫu thân hầu chung một chồng?

“Ưm… đừng… mẫu thân sẽ buồn…” Chợt cảm thấy đôi môi bị cạy ra, khoang miệng nhỏ nhắn đột nhiên bị chiếm đoạt, Băng Phù Dung toàn thân mềm nhũn, muốn phản kháng nhưng lại phát hiện ra toàn thân như bị rút cạn sức lực, chỉ còn biết tựa vào lồng ngực nam nhân mà thở hổn hển.

“Ta đã từng nói, ta tuy phong lưu nhưng không vô tình, hai nàng đã vì ta mà hi sinh nhiều như vậy, làm sao ta có thể ủy khuất các nàng?” Trần An Vĩ chân thành nói “Nàng chỉ cần quan tâm bản thân có yêu ta hay không, mọi chuyện cứ để ta lo!”

Băng Phù Dung nội tâm rung động, ánh mắt nhìn nam nhân sâu thêm một chút, cuối cùng thở nhẹ một hơi, mỉm cười nói “Phải chăng kiếp trước là ta nợ ngươi?”

“Không, là ta nợ mẫu nữ các nàng!” Trần An Vĩ mỉm cười, nhắm lấy đôi môi mọng nước của nàng mà hôn xuống.

Băng Thục Khuê đưa mắt nhìn một màn này, mỉm cười hạnh phúc, kết quả viên mãn nhất mà nàng mong muốn chính là có thể cùng nữ nhi cùng gả cho nam nhân này, hiện tại xem như đã hoàn thành rồi.

Y phục bất chợt bị chấn nát, ngọc thể lại bị một cỗ ngọc thể mềm mại khác ôm lấy, kèm theo đó là thanh âm mềm nhũn của nữ nhi “Mẫu thân, ta muốn cùng ngươi gả cho hắn!”

Băng Thục Khuê xoa đầu nữ nhi, ánh mắt như khiêu khích liếc nhìn về phía hắn, trong mắt ẩn ẩn một tia mị ý.

Trần An Vĩ nuốt nước bọt trước khung cảnh mĩ lệ này, tiểu huynh đệ dưới hạ thân lập tức ngẩng cao đầu, như dã thú mà lao vào đôi mẫu nữ Băng Phượng Tộc, xuân sắc ngập tràn…

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 369

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.