Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưỡng long song sinh - hái muội hoa

Tiểu thuyết gốc · 3226 chữ

Cùng lúc đó, ở trên tầng cao nhất của Đình Viện Thụ, có hai vị tuyệt sắc giai nhân sở hữu dung nhan giống nhau như đúc đang sánh vai mà đứng, ánh mắt các nàng nhìn về hướng xa xăm, dường như trong lòng đang có tâm sự gì đó.

Các nàng đều mặc cung trang màu xanh nhạt, nhưng để ý kĩ sẽ nhìn thấy hoa văn được thêu trên y phục lại hơi khác biệt một chút, đồng thời cũng thể hiện tính cách và khí chất đặc trưng của hai nữ.

Giờ phút này, hai nữ chỉ lẳng lặng đứng bên nhau, tuy ánh mắt nhìn xa xăm nhưng vẫn không thể phai nhạt đi vẻ đẹp rung động lòng người của các nàng, một vẻ đẹp đậm khí chất hoàng tộc.

Mà nói ra thì, thân phận của các nàng tuy không dính dáng tới hoàng thất, nhưng cũng đã từng là người đứng đầu một đại chủng tộc, chấp chưởng một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố, là nữ thần của không ít nam nhân.

Hai nàng không ai khác chính là song long tỷ muội Long Nhược Thủy – Bạch Băng Thanh.

Tỷ tỷ Long Nhược Thủy toàn thân mang y phục có hoa văn uốn lượn mềm mại như dòng nước êm ả, đúng như cái tên Nhược Thủy của nàng. Muội muội Bạch Băng Thanh lại thích hoa văn cứng rắn, sắc bén của những khối băng lạnh giá, nên y phục của nàng cũng sở hữu những hoa văn tương tự.

Hai nữ vừa xuất quan trị thương và ổn định khí tức sau một trận chiến dài đằng đẵng.

Do thời gian dài ở trong trạng thái linh hồn, khi được đúc lại cơ thể đã phải chiến đấu liên tục dẫn đến cơ thể và linh hồn có phần không kịp thích ứng, Bạch Băng Thanh lại bị phong ấn Huyết Mạch từ khi được Bạch Gia lão tổ trợ giúp, nên việc bế quan này là cần thiết.

“Tỷ tỷ… những năm qua thật khổ cực cho ngươi…” Bạch Băng Thanh sau khi xuất quan đã khôi phục phần nào kí ức, biết được tỷ tỷ mình đã trải qua nhiều khổ cực, nhất thời khóe mắt đỏ ửng.

Long Nhược Thủy ôm lấy muội muội của mình, nhẹ giọng an ủi “Không sao mà, đối với ta mà nói, gặp được chàng và tìm được muội đã là điều may mắn nhất!”

“Nhắc tới nam nhân kia…” Bạch Băng Thanh có chút thất thần.

Nhớ tới lần đầu nàng gặp hắn, nàng và nữ nhi đang trong tình thế vô cùng nguy cấp, Bạch Gia còn đang truy sát phía sau lưng, nữ nhi liều mình đưa nàng ở dạng linh hồn cùng chạy trốn.

Hắn lúc đó chỉ mới là tu sĩ Nguyên Vương cảnh, dù vô tình gặp các nàng trong tình trạng hấp hối cũng không giở trò đồi bại, sau đó còn bị Bạch Gia nhắm vào, nhưng hắn không bỏ chạy mà ở lại trợ giúp các nàng, đem các nàng an toàn rời đi.

Không chỉ có vậy, Bán Nhân Khôi các nàng đang nghiên cứu cách chế tạo cũng là do hắn giao cho, dù hắn luôn miệng nói đó chỉ là cuộc giao dịch, nhưng nàng làm sao không biết trong chuyện này nàng và nữ nhi mới là người có lợi?

Tiếp theo sau đó là hai sự kiện khiến nàng thực sự biết ơn nam nhân này.

Hắn tận tâm tìm kiếm Linh Thảo chữa trị cho nữ nhi của nàng, giúp nàng tìm lại tỷ tỷ và kí ức đã mất, đúc lại thân thể cho nàng bất chấp những điều đó vốn không phải chuyện của hắn.

Long Nhược Thủy tinh ý phát hiện ra ánh mắt thất thần và tương tư của tiểu muội nhà mình, nhoẻn miệng cười khẽ “Muốn gả cho hắn rồi đúng không?”

Bạch Băng Thanh bị tỷ tỷ nói vậy liền đỏ mặt, lúng túng quay đi chỗ khác. Đúng như câu nói của cố nhân, hắn giúp nàng nhiều như vậy, hiện tại quả thực nàng cũng muốn ở bên cạnh hắn, dù cho không phải là nữ nhân của hắn thì nàng cũng đã mãn nguyện.

“Vậy còn con, Phi Linh?” Long Nhược Thủy lại nhìn đến một thiếu nữ đang hăng say luyện chế khôi lỗi gần đó, mặc dù ngoài mặt rất hăng say nhưng nàng làm sao có thể không phát hiện thiếu nữ đang “hóng chuyện”?

Bộp… xoảng… keng…

“Ta… ta… ta…” Bất chợt bị gọi đến tên, Bạch Phi Linh hốt hoảng tới nỗi làm rơi các loại nguyên liệu chế tạo khôi lỗi, hai vành tai vô thức ửng đỏ, khóe môi lắp bắp không nói nên lời.

“Nói mẫu thân nghe, con đối với hắn có cảm giác gì?” Bạch Băng Thanh kéo tay nữ nhi của mình, như tâm tình mà thỏ thẻ.

“Ta… thật ra thì…” Bạch Phi Linh đỏ bừng mặt, nàng làm sao có thể nói ra điều đó trước mặt mẫu thân và đại di đây?

Cũng giống với Băng Phù Dung, nàng cũng biết mẫu thân của mình có tình cảm với nam nhân kia, nhưng khác với nàng ấy lựa chọn cách chúc phúc cho mẫu thân, Bạch Phi Linh lại muốn…

“Thật ra thì… ta không muốn xa hai người, nên là… nếu mẫu thân và đại di muốn gả cho hắn… thì… thì… ta cũng muốn theo…” Bạch Phi Linh xấu hổ ôm mặt.

Biểu hiện đáng yêu này của nàng khiến Long Nhược Thủy phì cười, mà Bạch Băng Thanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Các nàng cứ tưởng nha đầu này sẽ xấu hổ vì chuyện tình cảm, chẳng ngờ nàng vậy mà lại mắc cỡ vì muốn cùng hai người gả cho tên đó.

“Nha đầu ngốc, hạnh phúc cả đời của con, gượng ép theo bọn ta làm gì? Nếu con thực sự không muốn, chúng ta sẽ không ép con!” Bạch Băng Thanh xoa đầu nữ nhỉ của mình, dịu dàng nói.

Bạch Phi Linh lắc đầu, gương mặt từ xấu hổ lập tức chuyển thành kiên định mà lắc đầu “Con tin nam nhân mà mẫu thân và đại di lựa chọn chắc chắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng!”

“Có nghe thấy chưa, nam nhân đáng ghét kia?” Long Nhược Thủy mỉm cười, hướng về một vùng không gian gần đó lên tiếng.

Bạch Băng Thanh và Bạch Phi Linh toàn thân chấn động, sắc mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, ánh mắt có chút u oán nhìn về phía Long Nhược Thủy, không ngờ nàng lại thông đồng với nam nhân kia.

Hai nữ đang định quay lưng bỏ đi thì lại phát hiện vòng eo nhỏ nhắn của mình đã bị tên nào đó ôm lấy.

“Thật xin lỗi, ta cứ mải lo nghĩ các nàng sẽ cảm thấy đường đột nên vẫn chưa có cơ hội thổ lộ với các nàng. Hiện tại đã biết tình cảm các nàng dành cho ta, ta cảm thấy bản thân thật may mắn!”

Nghe bên tai vang lên giọng nói trầm ấm dịu dàng của nam nhân, hai nữ vô thức khựng lại một nhịp.

Câu nói của hắn làm các nàng vô thức ngẩn người. May mắn ư?

Chẳng phải các nàng mới là người may mắn sao? Gặp được nam nhân kia, được hắn giúp đỡ mới là điều may mắn hay sao?

Còn hắn, ngoài việc phải lao đầu vào nguy hiểm để cứu các nàng, tiêu tốn tài nguyên cho hai người xa lạ, chẳng phải hắn mất nhiều hơn được hay sao?

“Hì hì, được nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của các nàng là điều may mắn nhất đời ta!” Trần An Vĩ mỉm cười, cưng chiều hôn lên mái tóc óng mượt của hai nữ, dịu dàng nói.

Hắn nhận ra một điều rằng, từ khi xuất đạo tới nay, bất kể khi nào tiếp nhận khảo nghiệm cấp độ cao, hắn cũng đều sẽ nhìn thấy những hình ảnh liên quan tới chúng nữ.

May mắn một chút thì là nhìn thấy cảnh chúng nữ hi sinh thân mình để cứu hắn, thê thảm hơn một chút là bất lực nhìn chúng nữ bị hủy hoại, đau đớn nhất chính là tự tay mình tàn sát các nàng.

Từng điều từng điều như những nhát dao chí mạng xé nát tâm cảnh của hắn.

Những khi vượt qua chúng nó, hắn lại cảm thấy việc được nhìn thấy chúng nữ mỉm cười với mình là điều may mắn. Mà vì vậy khiến cho lý tưởng của hắn càng thêm kiên định.

Bạch Băng Thanh và Bạch Phi Linh trong lòng cảm động, hai mắt long lanh ngập nước nhìn hắn.

Mà Long Nhược Thủy ở bên cạnh cũng xúc động không kém.

“Hôn thiếp!” Nàng chủ động ôm cổ hắn, dâng hiến môi thơm cho nam nhân trong lòng.

Trần An Vĩ đương nhiên làm sao có thể từ chối đóa hoa kiều diễm này.

Mẫu nữ Bạch Băng Thanh và Bạch Phi Linh đưa mắt nhìn nhau, một nam nhân có thể nói ra lời như vậy, các nàng còn mong đợi điều gì mà không tiến tới?

Bùm!

Bất chợt lúc này, một tiếng nổ như bỏng ngô rang vang lên khiến tam nữ giật mình, nhìn lại đã thấy y phục của ba người đã biến mất, để lộ ra ngọc thể trần trụi của các nàng.

“Á… ngươi lưu manh…” Bạch Phi Linh vẫn là thiếu nữ, lần đầu trần trụi trước mặt nam nhân, lại trong tình thế bất ngờ như vậy liền ngượng ngùng thốt lên, hai tay theo bản năng che đi bộ vị mẫn cảm trên người, vội hóa thành một đạo hàn khí bay đi mất.

Long Nhược Thủy vẫn còn bị nam nhân chiếm lấy đôi môi, hơn nữa bản thân đã xác định sẽ cho nam nhân này, vì thế động tác càng táo bạo hơn, tay ngọc đã vươn xuống vuốt ve lấy thanh côn thịt từ bao giờ.

Bạch Băng Thanh cắn cắn môi nhìn đôi nam nữ vẫn đang ôm hôn, cuối cùng thở nhẹ một hơi, tay ngọc cũng vươn xuống vuốt ve tiểu huynh đệ của hắn, hờn dỗi nói “Cho ngươi chỉ vì tỷ tỷ chứ không phải vì ta có tình cảm với ngươi đâu!”

Nhìn biểu hiện như thiếu nữ ngạo kiều của nàng, Trần An Vĩ không nhịn được phủ xuống đôi môi, tận tình nhấm mút mật ngọt bên trong.

“Ư… nhanh quá…” Cảm nhận được cái lưỡi hư hỏng của hắn đang khuẩy đảo bên trong khoang miệng nhỏ của mình, Bạch Băng Thanh khẽ nỉ non.

Trần An Vĩ cũng không gấp gáp, dùng lưỡi của mình nhẹ nhàng bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng mà nhấm mút, hai bàn tay hư hỏng nhẹ vuốt ve tấm lưng trần của hai nữ, như dạo chơi trên cơ thể các nàng mà bắt lấy từng bộ vị mẫn cảm của các nàng.

“Ưm… Tiểu Vĩ… thiếp ngứa…” Long Nhược Thủy cảm thấy hạ thân càng lúc càng trống rỗng, nhất thời rên rỉ nỉ non.

“A… thiếp cũng…” Bạch Băng Thanh bị hắn trêu chọc u cốc, bên trên còn bị hắn cắn mút đôi gò bông đào, miệng nhỏ liền rên rỉ.

Tiếng rên nỉ non của hai nữ khiến Trần An Vĩ không nhịn được nữa, liền ôm lấy hai nữ đặt lên giường nệm, ngắm nhìn hai cỗ ngọc thể do chính mình đúc nặn mà khẽ nuốt nước bọt.

“Đẹp không, chàng làm đó!” Long Nhược Thủy cười trêu, ánh mắt đầy mị ý nhìn hắn như khiêu gợi.

Bạch Băng Thanh có chút không được tự nhiên khi bị nam nhân nhìn chằm chằm, tay ngọc vô thức che đi hai bộ vị mẫn cảm đã ướt đẫm vì sự trêu chọc của hắn.

Trần An Vĩ hô hấp trở nên dồn dập, không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại dùng hành động chứng minh.

Đôi môi tìm tới đôi môi của tỷ tỷ Long Nhược Thủy dịu dàng ngấu nghiến, hôn dần xuống cần cổ trắng nõn, xuống xương quai xanh gợi cảm rồi tiến về đôi gò bông đào căng tràn sức sống mà cắn mút.

Đôi tay hư hỏng cũng không nhàn rỗi, hắn vươn sang bên cạnh, bắt lấy đôi gò bông đào của muội muội Bạch Băng Thanh mà xoa nắn, thỉnh thoảng lại trêu chọc hạt đào hồng nhuận trên đỉnh đồi, khiến nàng chỉ còn biết rên rỉ theo bản năng.

Ngấu nghiến đôi môi mềm mại của Long Nhược Thủy mãi cho tới khi nàng thở hổn hển, nỉ non kháng nghị, Trần An Vĩ mới chuyển sang nhấm mút đôi môi của Bạch Băng Thanh.

Trái ngược với đôi môi hồng nhuận của tỷ tỷ, Bạch Băng Thanh lại sở hữu đôi môi kiều diễm không son mà tự đỏ, cùng với gương mặt ửng đỏ vì xuân tình của nàng hợp thành một tổ hợp khiến Trần An Vĩ chỉ muốn đắm chìm mãi mãi.

“Ưm… thiếp ngứa quá… bên dưới trống quá… á…” Bạch Băng Thanh bị hắn chiếm giữ đôi môi, chỉ có thể rên rỉ trong họng, nhưng giữa chừng lại bị một cảm giác kích thích bất chợt khiến cho lời nói bị đứt quãng.

Hóa ra Long Nhược Thủy đã trườn xuống phía dưới, dùng đôi môi hồng nhuận của mình hôn lên u cốc mềm mại của muội muội, một tay còn chủ động vuốt ve hạt lê ẩn trong thảm cỏ rậm, tận lực giúp muội muội động tình, tay kia cũng không để nam nhân nhà mình thiệt thòi, vẫn luôn vuốt ve tiểu huynh đệ của hắn.

“Tỷ tỷ…” Bạch Băng Thanh khẽ gọi, trong lòng cảm động không thôi, tỷ tỷ là đang muốn nàng nhanh chóng tiến tới với hắn đây mà.

“Bảo bối, ta muốn quá…” Trần An Vĩ không nhịn được nữa, tiểu huynh đệ đã đặt trước cửa nhục động mà ma sát, thánh thủy từ u cốc tràn ra như chất bôi trơn, càng khiến động tác của hắn thêm phần dễ dàng.

“Ưm… đừng… ngươi nên… cho tỷ tỷ…” Bạch Băng Thanh dù đã sớm động tình, nhưng nghĩ tới tỷ tỷ chịu nhiều thiệt thòi, nàng nỉ non lên tiếng.

Trần An Vĩ cười “Nàng đừng lo, hôm nay các nàng ai cũng đừng hòng thoát!”

Dứt lời, tiểu huynh đệ đã chen chúc mà tiến vào, cảm giác chật ních truyền tới khiến Trần An Vĩ khẽ rùng mình thở nhẹ một hơi.

“Ư… to quá…” Bạch Băng Thanh cắn nhẹ đôi môi mọng, hai tay ôm chặt lấy cổ của nam nhân, cảm giác trướng đầy và đau đớn truyền đến khắp cơ thể khiến nàng khiến nàng có chút không chịu nổi.

Trần An Vĩ thương tiếc hôn lên môi nàng, đôi gò bông đào được đôi tay hư hỏng xoa nắn thành muôn hình vạn trạng, tận lực giúp Bạch Băng Thanh xua tan đau đớn.

“Vào tiếp đi chàng…” Cảm giác đau đớn vơi đi, Bạch Băng Thanh liền ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Trần An Vĩ được cho phép liền dùng sức, tiểu huynh đệ tiếp tục chen chúc mà vào, cảm giác chật khít đến từ sự co bóp liên tục của nhục động khiến hắn không nhịn được thở mạnh một hơi.

“Bảo bối, nàng khít quá!” Nhẹ giọng lên tiếng, Trần An Vĩ vẫn tiếp tục công việc của mình.

Bạch Băng Thanh cắn môi, theo từng chút hắn tiến vào, nàng lại ôm hắn chặt hơn, cảm giác trướng đầy lúc này bị thay thế bởi ham muốn nguyên thủy, nàng muốn hòa vào làm một với nam nhân này.

“Ư… vào hết luôn đi chàng, thiếp muốn cảm nhận nó!” Bạch Băng Thanh nỉ non lên tiếng, eo thon uốn éo như mời gọi.

Trần An Vĩ yêu thương hôn lên môi nàng, dịu dàng nhấm nháp khoang miệng nhỏ, phía dưới cũng dần tăng tốc độ.

Cảm nhận được tiểu huynh đệ đã chạm lớp màng mỏng quý giá của người con gái, Trần An Vĩ dùng sức đẩy mạnh.

Ót!

Một tiếng va chạm da thịt đầy ái muội vang lên, máu đào rỉ ra từ u cốc cho thấy nàng đã thuộc về hắn.

“Ư…” Bạch Băng Thanh nhíu chặt chân mày, cảm giác đau đớn vì lần đầu phá thân khiến nàng nhịn không nổi mà ôm chặt hắn, nơi khóe mắt dần chảy ra hai hàng thanh lệ.

Trần An Vĩ thương tiếc hôn lên khóe mắt nàng, giúp nàng lau đi nước mắt, sau đó lại cúi xuống hôn lên cần cổ trắng nõn như thiên nga, hôn xuống xương quai xanh quyến rũ, rồi lại hôn lên đỉnh đồi, tận lực giúp Bạch Băng Thanh cảm thấy thoải mái.

“Ưm… đừng mà…” Bạch Băng Thanh rên rỉ, cơ thể càng lúc càng trở nên rạo rực theo từng cái hôn của hắn, cảm giác đau đớn cũng nhờ đó mà vơi đi, dục vọng một lần nữa xâm chiếm, cảm giác trống rỗng lại dâng trào, hạ thân bắt đầu uốn éo mời gọi.

Trần An Vĩ bị hành động nhỏ của nàng làm cho vui thích, hạ thân cũng dần chuyển động.

Bạch! Bạch! Bạch!

“Ưm… sướng… thoải mái quá…” Bạch Băng Thanh cắn môi nỉ non, chỉ mới cảm nhận được khoái cảm từ những cú nhấp nhẹ nhàng của nam nhân, nàng đã thấy linh hồn mình như muốn xuất khiếu, đầu óc dần trở nên trống rỗng.

“Ta sẽ làm nàng sướng hơn!” Trần An Vĩ thấy giai nhân rên rỉ, cảm giác chiếm hữu nhất thời dâng lên, hạ thân tiếp tục gia tăng tốc độ.

Phạch! Phạch! Phạch!!!

“Ư… chết… chết thiếp… nhẹ thôi… á…” Bạch Băng Thanh oằn mình rên rỉ, khoái cảm mạnh mẽ cứ liên tục truyền tới khiến nàng cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên đại dương.

Hắn như một đại dương rộng lớn liên tục vỗ những cơn sóng dập dềnh mãnh liệt về phía nàng, như muốn kéo nàng hòa quyền vào làm một với hắn, mà nàng lại không chút kháng cự, cũng không muốn kháng cự mà hòa theo nhịp của hắn.

Trong vô thức, Bạch Băng Thanh chợt nhớ lại những gì mà mình đã cùng với nam nhân này trải qua.

Cảm xúc dâng trào, nàng hôn lên đôi môi hắn, dịu dàng nỉ non “Thiếp yêu chàng, nam nhân của thiếp!”

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 240

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.