Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện hóa huyết mạch

Tiểu thuyết gốc · 3296 chữ

Ba năm thời gian thực đã trôi qua…

Bên trong Bát Diện Thạch lúc này, chúng nữ vẫn đang quây quần xung quanh quả cầu sở hữu thập thải vảy lân đặt trên đỉnh Đình Viện Thụ, vẻ mặt bắt đầu có chút lo lắng.

Mặc dù nói các nàng có Tâm Ý Tương Liên, có thể cảm nhận được tình hình của Trần An Vĩ thông qua nó, nhưng đã qua ba năm thời gian rồi, hắn vẫn luôn ở bên trong quả cầu kì lạ này mà không có chút động tĩnh gì, các nàng làm sao có thể yên tâm được?

Rắc!

Bất chợt lúc này, một tiếng nứt vỡ vang lên khiến chúng nữ lập tức chú ý.

Chỉ thấy trên bề mặt nhẵn nhụi của quả cầu kì bí, từng lớp thập thải vảy lân đột nhiên bị nứt ra, để lộ ra một bóng hình quen thuộc mà cac nàng đang hằng mong ngóng.

“Phu quân!” Chúng nữ vội bay đến quây quần bên cạnh nam nhân nhà mình, từng đôi mắt phượng long lanh nước nhìn hắn, sự âu lo liền được thay thế bằng nhẹ nhõm và vui mừng.

Trần An Vĩ ôm lấy từng vị kiều thê, hôn lên đôi môi tuyệt mĩ của các nàng, nhẹ nhàng an ủi cảm xúc lo lắng ẩn sâu trong ánh mắt ấy.

“Phu quân, cơ thể chàng thay đổi rồi?” Sau phút ân ái ngắn ngủi, chúng nữ lại bắt đầu quan sát tình hình cơ thể hắn, nhất thời thắc mắc hỏi.

Trần An Vĩ mỉm cười “Các nàng thấy sao?”

“Hưm…” Chúng nữ vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ.

“Bộ thập thải vảy lân này mang lại cảm giác vừa đẹp vừa cứng cáp, lượng Nguyên Lực Thuộc Tính ẩn trên nó còn khiến người ta cảm giác được nguy hiểm. Trong chiến đấu có thể vừa công vừa thủ, rất lợi hại!” Mấy nữ Long Tộc vuốt ve bộ vảy lân tương tự như vảy lân của mình, nhẹ giọng lên tiếng.

“Uy áp của chàng tỏa ra hiện tại sẽ khiến không ít giống loài Yêu Tộc phải e sợ, cũng là một con bài mạnh mẽ!” Mấy nữ sở hữu huyết mạch Yêu Tộc hít sâu một hơi, lên tiếng.

“Ngoài ra, cặp long giác nhìn qua trong suốt và vô hại nhưng thực ra lại là thứ nguy hiểm nhất!” Hồn Tử Huyên với trực giác và sự mẫn cảm của một Hồn Tu, sau khi quan sát hết cơ thể hắn một lượt, vẻ mặt ngưng trọng nói.

Chúng nữ nghe vậy mới chú ý tới cặp long giác trên đầu hắn.

Không chú ý thì thôi, một khi chú ý, các nàng không thể phủ nhận rằng chúng nó tiềm ẩn một mối nguy hại mà không phải ai cũng dễ dàng phát giác được, chỉ e rằng kẻ địch sẽ bỏ qua chúng ngay từ lần đầu tiên đụng độ.

“Lợi hại chứ?” Trần An Vĩ cười cười nhìn chúng nữ.

“Luyện hóa huyết mạch Hỗn Thế Nguyên Long đem lại cho chàng những thứ này sao?” Chúng nữ lúc này mới chợt nhớ ra, trước đó hắn từng lấy ra một bình huyết mạch cực kì mạnh mẽ.

Trần An Vĩ khẽ lắc đầu, lên tiếng “Đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi, thực lực của ta hiện tại còn chưa đủ để hoàn toàn luyện hóa hết huyết mạch này!”

Những thứ hiện tại mà hắn đang sở hữu đều là một chút biểu hiện bề ngoài khi luyện hóa huyết mạch mà thôi.

Lực lượng còn lại của Lãnh Tư Dạ và toàn bộ lực lượng bên trong huyết mạch Hỗn Thế Nguyên Long vẫn cần hắn từ từ khai phá và hấp thu, tới lúc đó không chỉ mỗi cặp long giác này nguy hiểm thôi đâu.

Chúng nữ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, các nàng cũng có người được hắn giao cho luyện hóa huyết mạch cường đại nên đương nhiên hiểu rằng lực lượng bên trong chúng nó sẽ cuồng bạo như thế nào.

Mà càng cuồng bạo chứng tỏ huyết mạch đó càng mạnh mẽ, đổi lại quá trình luyện hóa sẽ càng lâu dài. Ngược lại, nếu quá trình luyện hóa đó chỉ tốn vài ba năm thời gian, thì dù vẻ bề ngoài có hào nhoáng thế nào cũng chỉ là cái mã mà thôi.

Huyết mạch Hỗn Thế Nguyên Long của hắn được sư phụ Ảnh Nhi phong ấn hai tầng lực lượng chứng tỏ nó rất mạnh mẽ, vượt xa những gì mà các nàng có thể hiểu biết, vì thế nên hắn luyện hóa lâu hơn một chút so với bình thường cũng là chuyện có thể hiểu.

“Hắc hắc…”

Bất chợt lúc này, chúng nữ lại nghe tiếng cười gian xảo của tên đáng ghét nào đó, nhất thời rùng mình.

“Các vị kiều thê, ba năm không gặp tựa thiên thu, vi phu thực sự rất nhớ các nàng!” Trần An Vĩ mặt không đổi sắc nói, nhưng đôi tay hư hỏng không biết đã lần mò tới chỗ nào rồi.

“Hưm… đáng ghét…” Chúng nữ ỡm ờ một tiếng trước khi bị nam nhân đồng loạt thiêu rụi y phục và dich chuyển xuống Ôn Hồn Tuyền, cùng nhau tắm uyên ương.

Một trận phiên vân phúc vũ cùng với các vị kiều thê, Trần An Vĩ lúc này mới thần thanh khí sảng rời khỏi Bát Diện Thạch.

Trải qua ba năm thời gian, không gian trên An Nam Tinh Cầu tuy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng số lượng hư không loạn lưu và những vết rách không gian đã ít đi so với trước đó.

Dưới sự đi đầu của Nguyệt Ảnh Bảo Cung, sự hỗ trợ của Vạn Bảo Hội và Đan Các, cùng sự đồng lòng của toàn thể Nhân Yêu trên tinh cầu, mọi thứ dần trở về quỹ đạo vốn có của nó.

Số lượng Nguyên Tôn cảnh đỉnh phong ngày càng nhiều, nhân lực của chiến trường tuyến trên cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tuy nhiên, có một điều khiến ai cũng phải đau đầu đó chính là đẳng cấp của tinh cầu đã thụt giảm quá lâu, khiến cho bất kì ai tu luyện đến cảnh giới Nguyên Tôn Đỉnh Phong cũng chỉ có thể lựa chọn giữa việc rời khỏi tinh cầu hoặc cam nguyện áp chế tu vi mãi mãi không đột phá để ở lại tinh cầu.

Điều này không chỉ ảnh hưởng tới tu luyện của nhiều người, mà còn ảnh hưởng tới cả tinh cầu.

Thử nghĩ mà xem, nếu như tinh cầu của ngươi cho phép ngươi đột phá tới Nguyên Thánh cảnh hoặc cao hơn trước khi ép ngươi phi thăng lên vũ trụ, lúc đó thực lực cao cường hơn, ngươi sẽ đỡ ngộp thở ở môi trường mới.

Mà tinh cầu khi có chất lượng tu sĩ cao hơn cũng có sức chiến đấu cao hơn, tu sĩ bên trong tinh cầu vẫn có khả năng chiến đấu chống lại giặc ngoại xâm chờ cứu viện, tinh cầu nhờ đó ít bị hủy hoại hơn.

Tứ Đại Hộ Tinh cũng biết điều này, nên trong quá khứ đã có không ít lần bọn hắn thử tìm cách khôi phục lại đẳng cấp cho tinh cầu, ví dụ như dùng lực lượng của các vị cường giả Nguyên Thánh đỉnh phong cảnh, rồi thì kết hợp cả Thiên Địa Dị Vật và Trận Pháp, các loại…

Nhưng dù bọn hắn có làm cách nào đi nữa thì tinh cầu vẫn không thể thăng cấp, hay nói đúng hơn là dường như lực lượng của bọn hắn chưa đủ để tinh cầu có thể khôi phục.

Lâu dần, bọn hắn mới phát hiện ra có một cách.

Chỉ cần có người có thể được tinh cầu lựa chọn, giới linh chấp thuận người đó trở thành chủ nhân của mình, thì tinh cầu sẽ tự khắc thăng cấp dần theo thực lực của hắn.

Nhưng giới linh của An Nam Tinh Cầu nói riêng và các tinh cầu khác nói chung vốn rất kiêu ngạo, chúng không dễ dàng chấp thuận một nhân loại trở thành chủ nhân của mình.

Nhất là trong trường hợp An Nam Tinh Cầu vì trận chiến giữa mười vị Long Tộc cường giả năm xưa mà bị suy yếu, đẳng cấp thụt lùi nghiêm trọng, nó không ghi hận với tu sĩ là may mắn rồi.

Tứ Đại Hộ Tinh không vì vậy mà bỏ cuộc, bọn hắn vẫn liên tục tìm cách khôi phục tinh cầu, đem nó trở về thời kì toàn thịnh.

Nỗ lực của bọn hắn dường như đã được tinh cầu công nhận, nên vào một ngày nọ, toàn thể sinh linh chấn động khi nhìn thấy giữa bầu trời lơ lửng một dòng chữ hội tụ bởi mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính.

“Đế Vương Chi Đạo hàng lâm, chúng sinh nhất mực ủng hộ, An Nam chào đón tân kỉ nguyên!”

Đây như một lời tiên đoán rằng, tinh cầu sẽ xuất hiện một vị yêu nghiệt bước trên Đế Vương Chi Đạo, được toàn thể sinh linh ủng hộ. Dưới sự dẫn dắt của hắn, An Nam Tinh Cầu sẽ có bước đột phá lớn.

Dựa theo đó, Đế Vương Khai Sinh Lễ được Tứ Đại Hộ Tinh khởi xướng, chỉ cần có người trở thành Đế Vương thì Tứ Đại Hộ Tinh tự khắc sẽ có cách phò tá hắn trở thành chủ nhân thực sự của tinh cầu.

Tuy nhiên, với yêu cầu khắt khe của lời tiên đoán, tính tới thời điểm hiện tại, Đế Vương Khai Sinh Lễ chỉ mới được tổ chức mười ba lần.

Chỉ tiếc rằng, trong số mười ba nhân tuyển phù hợp với yêu cầu của lời tiên đoán, mười hai người vì không vượt qua khảo nghiệm mà thân tử đạo tiêu.

Vị cường giả còn lại, cũng là người vốn được đặt hi vọng sẽ trở thành Tân Đế Vương, tạo tiền đề trở thành chủ nhân của tinh cầu, lại đột nhiên biến mất ngay trong lúc tiến hành khảo nghiệm.

Không ai biết hắn đã xảy ra chuyện gì, không ai biết hắn đã đi đâu, cứ như thể hắn bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Cũng vì thế mà Đế Vương Khai Sinh Lễ lần đó bị huy bỏ trong sự bất mãn và không cam lòng của nhiều người.

Cứ ngỡ sẽ không có ai phù hợp với lời tiên đoán nữa thì Trần An Vĩ lại xuất hiện.

Nhìn thấy sự tín nhiệm của mọi người và tiềm lực của hắn, Tứ Đại Hộ Tinh một lần nữa cử hành Đế Vương Khai Sinh Lễ. Nếu hắn có thể vượt qua khảo nghiệm của tinh cầu, không những có thể trở thành Đế Vương với quyền uy vô thượng, mà còn có thể trở thành nhân tuyển cho vị trí chú nhân tinh cầu.

Nào ngờ, hắn lại một mực không chấp nhận.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ nhất chính là giới linh của An Nam Tinh Cầu vậy mà chủ động giáng xuống Đế Vương Lôi.

Đây là sự kiện chưa từng xảy ra trong lịch sử cử hành Đế Vương Khai Sinh Lễ cho tới nay.

Điều này dấy lên một niềm tin rằng Trần An Vĩ thực sự đã được tinh cầu lựa chọn trở thành chủ nhân của nó, hiện tại không chỉ toàn thể Nhân Yêu trên tinh cầu mà ngay cả Tứ Đại Hộ Tinh cũng đang mong chờ quyết định cuối cùng của giới linh.

Một ngày này, tu sĩ từ khắp nơi trên Hành Thiên Đại Lục lũ lượt đổ về trung tâm đại lục, nơi tọa lạc một trong năm học viện cao quý bậc nhất tinh cầu – Hành Thiên Học Viện.

Chiến tranh đã trôi qua, mọi nhịp sống trên tinh cầu dần trở về quỹ đạo vốn có của nó, và Hành Thiên Học Viện hiện tại cũng không ngoại lệ.

Cứ vào đoạn thời gian này, Hành Thiên Học Viện lại tổ chức chiêu sinh, chỉ cần có mặt trên Hành Thiên Đại Lục lúc này đều có thể tham gia ứng tuyển, nếu vượt qua khảo hạch của học viện sẽ được tuyển chọn và phân lớp.

Nhìn lượng tu sĩ tụ tập bên dưới đông đúc như kiến cỏ, Trần An Vĩ khẽ cảm thán.

Bọn hắn có người là thiên tài của các thế lực lâu đời trên đại lục, có người lại là tán tu, cũng có người là thiên kiêu từ các thế lực mới nổi, cũng có người lại là thiên kiêu ở đại lục khác, vô tình hành tẩu qua nên cũng tham gia dự thi.

Nhưng nhìn chung, chất lượng của tu sĩ hiện tại rất khá, đa phần đều đã tiến vào Nguyên Hoàng cảnh.

“Ai?” Bất chợt lúc này, một tiếng quát trầm đục vang lên, một thân ảnh già nua xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt thoáng một tia bất ngờ.

“Tham kiến tiền bối!” Trần An Vĩ cũng là bất ngờ không kém, vị trước mặt hắn có danh xưng Hành Thiên Đại Lão, là người cai quản bảo khố của Hành Thiên Học Viện, trước đó khi hắn đến đây đã được tiền bối kích hoạt Dịch Không Trận truyền tống tới Lãnh Hàn Đại Lục.

Nghe nói, tiền bối không thích xuất hiện trước đám đông, vậy mà hiện tại hắn lại có thể thấy người ở đây, thật là khiến người ta bất ngờ.

“Hóa ra là ngươi!” Hành Thiên Đại Lão lên tiếng “Không ngờ mới không bao lâu, ngươi đã tạo ra thanh danh hiển hách như vậy!”

“Tiền bối quá lời rồi!” Trần An Vĩ cười cười.

“Được rồi, nếu là ngươi thì đi đi!” Hành Thiên Đại Lão nhìn tiểu tử trước mặt thêm một lần, có chút ý tứ mà buông xuống một câu.

“Đi đâu cơ?” Trần An Vĩ bất giác hỏi.

“Haha, đi đâu chẳng phải trong lòng ngươi tự rõ sao?” Hành Thiên Đại Lão cười lớn rồi thân ảnh biến mất.

Trần An Vĩ khóe môi giật giật, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lão đầu này biết đọc tâm thuật?

Khẽ lắc đầu, thân ảnh hắn cũng hóa thành một đạo lôi đình mà phóng đi.

Vi vu… vi vu…

Bên trong Hành Thiên Học Viện, một tiếng sáo du dương vang vọng khắp không gian, nó như tiếng trống trợ trận cho binh lính, kích thích chiến ý trong cơ thể, có công dụng hỗ trợ tu luyện.

Học viên của học viện nhờ có tiếng sáo này mà thực lực tăng lên nhanh chóng, tâm cảnh và căn cơ cũng được củng cố không ngừng, khiến ai nấy cũng đều vô cùng vui vẻ.

Nhưng bọn hắn đâu biết rằng, ẩn sâu trong tiếng sáo du dương thánh thót kia, là một sự cô đơn hiu quạnh đến khó tả, dường như chủ nhân của nó có tâm sự khó nói, hoặc chăng là một nỗi nhớ người thương da diết.

Vi vu… vi vu…

Tiếng sáo một lần nữa cất lên, hiệu ứng trước đó một lần nữa được kích hoạt.

“Nữ nhân này…” Trần An Vĩ đứng trước Viện Trưởng Phòng, nghe được tiếng sao ẩn chứa một bầu tâm sự kia, thoáng thở dài.

Cũng đã một thời gian không gặp nàng, hắn lại bận xử lý nhiều công việc nên trong thời gian qua đã không dành thời gian cho nàng, hiện tại nghe tiếng sáo này bản thân liền cảm thấy áy náy.

Hoàng Quân Dao thì còn tốt, nàng dù sao cũng ở trong Bát Diện Thạch với hắn, tuy rằng chưa thực sự xác định mối quan hệ nhưng hai người cũng thân thiết hơn không ít.

Còn Nhạc Yên Ngọc phải xử lý sự vụ trong học viện, sớm phải rời đi, Trần An Vĩ hắn cũng bận nên hai người chẳng thể gặp nhau.

Nhưng không sao, hiện tại hắn liền có thể gặp nàng.

Thiên Địa Dạ Hành triển khai, cơ thể thoáng chốc đã vượt qua Trận Pháp mà vào bên trong.

Vẫn một hình ảnh quen thuộc, hình bóng giai nhân tựa lưng vào đại thụ, miệng nhỏ thuần thục thổi sáo, đôi mắt tuyệt mĩ tuy nhắm lại nhưng Trần An Vĩ vẫn có thể cảm nhận được nỗi nhớ bên trong đó.

Nhẹ cất bước lại gần, ôm lấy ngọc thể mềm mại của nàng vào lòng, hắn nhẹ giọng gọi “Bảo bối, ủy khuất nàng rồi!”

Nhạc Yên Ngọc toàn thân thoáng run rẩy, bất quá đôi mắt vẫn nhắm, tiếng sáo vẫn vi vu không dứt.

Trần An Vĩ cũng không phá hỏng cảm xúc của nàng, ngược lại lấy ra chiếc đàn của mình, vừa ôm giai nhân trong lòng, vừa gảy đàn.

Tích tịch tình tang…

Vi vu…

Tiếng đàn và tiếng sáo cùng lúc vang lên, hai âm điệu tưởng chừng như không hề ăn nhập với nhau hiện tại lại vô cùng hòa hợp, một khúc nhạc chất chứa nỗi nhớ và tình yêu nam nữ được cất lên, đem lại hiệu quả mạnh mẽ hơn trước gấp nhiều lần.

Nhạc Yên Ngọc bị nam nhân kéo vào tiếng đàn của mình, tiếng sáo vì thế cũng bị ảnh hưởng.

Ban đầu tiếng sáo còn ương bướng dỗi hờn, luôn muốn lấn át tiếng đàn, dần dần lại trở nên nhu thuận dịu dàng nương theo nó, giống như cách một nữ tử ôn nhu ngoan ngoãn bên cạnh lang quân của mình.

Đến cuối cùng, một khúc Thiên Địa Hữu Tình Nhân được hai người hòa tấu một cách hoàn mĩ đến nỗi hoàn toàn không có gì để diễn tả bằng lời.

Nhạc Yên Ngọc lúc này mới mở ra đôi mắt phượng, ánh mắt long lanh tràn đầy nhu tình nhìn nam nhân mình hằng mong nhớ, miệng nhỏ khẽ gọi “Tiểu Vĩ…”

“Ta đây!” Trần An Vĩ đáp, nhẹ vuốt ve mái tóc đen bóng ẩn chứa vài lọn tóc màu hoàng kim của nàng.

Nhạc Yên Ngọc thoáng do dự, sau đó không biết lấy can đảm ở đâu, đôi môi mọng áp lên đôi môi thô ráp của hắn, dịu dàng dâng hiến.

Trần An Vĩ cười nhẹ, cũng đáp lại tình cảm của giai nhân.

Vốn hắn định để nàng từ từ thích ứng, nào ngờ Nhạc Yên Ngọc vậy mà chủ động bắt lấy tay hắn, đặt lên địa phương tròn trịa kia, giọng nói có chút ngượng ngùng “Yêu thiếp!”

Trần An Vĩ làm sao có thể từ chối tình cảm này, khẽ động ý niệm, y phục hai người lập tức bị thiêu rụi

Cảnh xuân hiện rõ trước mắt, đóa hoa Hành Thiên Viện Trưởng ngày hôm nay chính thức có chủ.

-----------

Tuần trước tác bận quá, xin lỗi anh em, năm cuối đại học hơn nhiều việc :D

Tuần này sẽ cố gắng post truyện thường xuyên hơn!

-----------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.