Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rào cản thời không

Tiểu thuyết gốc · 3205 chữ

Dường như cảm nhận được có người tiến đến gần, giai nhân chậm rãi quay người, nhìn thấy hắn cũng không quá bất ngờ, chỉ nhàn nhạt lên tiếng “Đi lâu như vậy, rốt cuộc trở về?”

Trần An Vĩ cười gật đầu, tiến lại gần, vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay ngọc, nhẹ giọng hỏi “Nàng vẫn luôn chờ ta sao?”

Triệu Linh Lung có chút mất tự nhiên rút tay lại, không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại lạnh giọng “Thê tử mất tích, ngươi còn có hứng thú trêu ghẹo nữ nhân khác?”

Trần An Vĩ mặt dày kéo tay nàng, thuận thế ôm lấy nàng vào lòng, thủ thỉ “Vân Nhi chắc chắn cũng sẽ ủng hộ ta và bạn thân của nàng thành đôi!”

“Biết ta với nàng là bạn thân, ngươi còn làm vậy?” Triệu Linh Lung vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, giọng nói lúc này đã có phần tức giận.

Tên này chắc chắn không phải nam nhân mà nàng từng biết, nam nhân đó chắc chắn sẽ không nói ra những lời vô sỉ như vậy, hắn đối với Tiểu Vân đều là một lòng một dạ. Nào giống như tên này, thê tử mất tích mà vẫn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được.

Nàng thật chẳng hiểu Tiểu Vân lúc đó bị cái gì mà yêu phải tên nam nhân vô lương tâm như vậy?

Trần An Vĩ biết nàng tức giận nên lúc này cũng không tiếp tục đùa giỡn, nhẹ giọng nói “Nỗi lo của nàng, ta có thể hiểu. Vân Nhi hiện tại được một thế lực cực kì mạnh mẽ tương cứu, chỉ trách hiện tại thực lực của ta quá yếu, chưa thể đi tìm nàng ấy về!”

Hắn cũng không nói dối, Lục Thanh Vân hiện tại đã trở về là Thời Không Điện Chủ – người đứng đầu Thời Không Điện, thực lực hiện tại của hắn không thể nào tìm tới Thời Không Điện được.

Không nói tới việc có thể tiến vào Thời Không Điện hay không, chỉ riêng việc tìm thấy nó đã là một vấn đề lớn trong lúc này.

Triệu Linh Lung nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có một chút bất lực, một chút áy náy, một chút đau lòng nhưng lại nhiều hơn là an tâm, bản thân cũng có chút đồng cảm.

Bất quá nhận ra hắn vẫn đang ôm mình, nàng lạnh giọng nói “Đó là lý do để ngươi tìm tới ta?”

Trần An Vĩ trầm mặc không trả lời, thực ra trong lòng đang nghĩ không biết có nên nói cho nàng biết về bí mật này.

Hắn vẫn chưa biết hậu quả khi Triệu Linh Lung biết hắn là người xuyên không, vì vậy hiện tại chỉ biết im lặng.

Bất quá, chuyện này quá khó nghĩ, nếu hắn không nói, vậy thì biểu hiện trước giờ của hắn đối với nàng nên giải thích như thế nào? Vừa gặp đã yêu? Nhất kiến chung tình?

Làm ơn! Lời nói ra đến bản thân còn không tin nổi, làm sao có thể khiến nàng tin tưởng?

Nhưng nếu hắn nói ra, hậu quả là gì không ai biết.

Đương lúc Trần An Vĩ khó nghĩ, thanh âm Hệ Thống một lần nữa lại vang lên “Tinh! Phát động nhiệm vụ Mục Tiêu cấp bậc Huyền Thoại: Trải Nghiệm Thời Không!”

“Nội dung nhiệm vụ: Yêu cầu ký chủ nói rõ mọi chuyện với Triệu Linh Lung, thuyết phục nàng tin tưởng, sau đó vượt qua rào cản thời không là hoàn thành nhiệm vụ!”

“Phần thưởng: 300 vạn Nguyệt Ảnh Tệ, 1 Cực Phẩm Gói Quà ngẫu nhiên. Thất bại: Triệu Linh Lung bị xóa bỏ sự tồn tại.”

Hít!

Trần An Vĩ sắc mặt thoáng cái trở nên ngưng trọng, không ngờ trừng phạt mà nhiệm vụ lần này mang tới lại vô cùng kinh khủng, bất quá vì sao phần thưởng lại có vẻ ít như thế? Quá ít so với một nhiệm vụ cấp bậc Huyền Thoại.

Nhận ra sự thắc mắc của Trần An Vĩ, Ảnh Nhi mỉm cười nói “Yêu cầu của nhiệm vụ cũng không quá khó, phần thưởng như vậy cũng rất không tồi!”

Trần An Vĩ nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, chung quy nhiệm vụ cũng không bắt ép hắn làm gì nguy hiểm, chỉ là thuyết phục Triệu Linh Lung mà thôi, bản thân nàng cũng là xuyên không giả, chắc hẳn sẽ không cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường.

Nghĩ vậy, hắn liền bắt đầu suy nghĩ lời nói mà không hề biết rằng, tiểu thiên thần sau lưng đang vô cùng kích động siết chặt nắm tay nhỏ, dường như phần thưởng kia không chỉ dành cho một mình hắn.

Triệu Linh Lung thấy hắn không trả lời, nhất thời tức giận, hai tay không biết lấy sức ở đâu, đẩy mạnh hắn một cái, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng lên tiếng “Nói cho rõ ràng đi!”

Từ lần nhìn thấy sợi dây chuyền kia ở chỗ hắn, nàng đã hoài nghi.

Biểu hiện của tên này cứ như thể đã quen biết nàng từ nhiều năm trước, trong ánh mắt tràn ngập áy náy cùng tiếc nuối, pha lẫn vào đó là một chút nhu tình và chiếm hữu, khiến nàng có chút không quen nhưng cũng không tới nỗi bài xích.

Sau lần đó, nàng đã vận dụng thế lực của mình, âm thầm điều tra sự xuất hiện của sợi dây chuyền.

Đúng như suy nghĩ của nàng, thế lực của nàng không tìm ra bất kì thông tin gì về sợi dây chuyền kia, cứ như thế nó tự nhiên xuất hiện. Hoặc là theo suy nghĩ của nàng, nó vốn không thuộc về thế giới này mà là một sản phẩm của công nghệ hiện đại.

Một thứ như vậy lại xuất hiện ở nơi không có chút công nghệ nào như thế giới này, lại ở trong tay một nam nhân có biểu hiện thâm tình như vậy, Triệu Linh Lung không thể không suy nghĩ tới một khả năng.

Một khả năng khiến nàng có chút hồi hộp!

Hắn… cũng là xuyên không giả!

Nhìn cảnh này, Trần An Vĩ có chút buồn cười, bộ dạng của nàng lúc này như một vị chủ mẫu gia tộc, mà hắn lại như một tên nam nhân sợ vợ, đứng không được ngồi cũng không xong.

“Ta biết sai rồi, nương tử tha mạng a!” Biểu hiện của nàng làm hắn không nhịn được lên tiếng, bộ mặt vô tội nhưng lời nói ra thì lại vô cùng gây hiểu lầm.

“Câm miệng, ngươi còn nói thêm lời nào, ta…” Triệu Linh Lung tức giận, muốn mắng chửi nhưng lời chưa kịp ra tới miệng đã bị lời nói tiếp theo của hắn chặn lại.

“Ngày 16 tháng 12 năm 2001, Lãnh Gia, lần đầu gặp mặt lúc mười tuổi, nàng tặng ta một viên kẹo, đánh dấu tình bạn của chúng ta.”

“Ngày 4 tháng 9 năm 2003, hai năm làm bạn, cùng Tư Dạ và Tiểu Vân trở thành Tứ Quỷ Vương của Hà Thành, quậy phá đến không ai chịu nổi, trưởng bối trong gia tộc nhiều lần tách chúng ta ra, bất quá đều vô dụng.”

“Ngày 5 tháng 10 năm 2009, sáu năm sau, nàng tận lực giúp ta và Tiểu Vân thành đôi, chôn chặt tình cảm của bản thân dưới đáy lòng.”

“Ngày 25 tháng 11 năm 2012, sân bay Hà Thành, lần từ biệt duy nhất và cũng là cuối cùng của bốn người, nàng trở về gia tộc, cuối cùng biệt tích!”

“Trước khi đi, ta còn nhớ… nàng nhìn ta, nhỏ giọng nói…” Nói tới đây, Trần An Vĩ có hơi run giọng, nhưng vẫn là nói tiếp.

“Dừng lại!!!” Triệu Linh Lung toàn thân run rẩy, nhìn nam nhân trước mặt mà đầu óc trống rỗng, lắp bắp nói “Ngươi… ngươi đừng nói nữa…”

Tại sao hắn biết những chuyện này? Đây đều là những sự kiện đã diễn ra trong kiếp trước của nàng, vì sao hắn lại rõ ràng như vậy? Không những có thể kể tường tận, cảm xúc lại không phải là giả!

Rốt cuộc, hắn là ai? Thực sự sẽ là nam nhân đó sao? Nhưng hắn lúc đó vốn không để ý tới nàng, làm sao sẽ phát hiện ra những chuyện này? Làm sao… làm sao có thể biết lúc đó nàng đã nói gì?

Triệu Linh Lung lẩm bẩm, không để ý rằng trên khóe mắt của mình lúc này đã chảy xuống hai dòng lệ nóng hổi.

“Linh Lung, nuối tiếc của kiếp trước, kiếp này hãy để ta bù đắp cho nàng, có được không?” Trần An Vĩ không cho phép nàng trốn tránh, trực tiếp tiến lại gần, kéo nàng ôm vào lòng.

Triệu Linh Lung không tin vào tai mình, càng không tin vào những thứ trước mặt cho dù nó quá mức chân thực.

Nam nhân nàng vẫn luôn yêu, nam nhân mà kiếp sống đó nàng đã tận lực mai mối cho bạn thân của mình, nam nhân mà đến lúc vĩnh biệt vẫn không thể biết tình cảm của nàng… lúc này lại đang đứng trước mặt nàng, nhẹ giọng nói muốn bù đắp cho nàng…

Chuyện này… thực sự là thật sao?

Trần An Vĩ biết tính cách của Triệu Linh Lung khá bảo thủ, cho dù hiện tại tin tưởng lời nói của hắn, quan hệ giữa hai người cũng chưa chắc sẽ tốt lên, bởi nàng tuyệt sẽ không làm ra chuyện tranh giành phu quân của người khác.

“Kiếp trước, quan niệm khác biệt, loại chuyện này có thể sẽ không được chào đón, nhưng kiếp này đã hoàn toàn khác, tất cả chỉ dựa vào thực lực. Nàng không cần sợ bị người khác dị nghị!” Trần An Vĩ nhẹ giọng lên tiếng.

Triệu Linh Lung không chút quan tâm tới dòng lệ trên mặt, sau một hồi tiêu hóa hết lượng thông tin vừa rồi, nàng đẩy nhẹ hắn ra, ngước mặt hỏi “Chuyện ngươi nói là thật?”

“Thật!” Trần An Vĩ biết nàng không chú ý tới câu nói vừa rồi, bất quá vẫn vui vẻ gật đầu, dù là chuyện nào thì cũng là thật cả.

Nhẹ đưa tay lau đi vệt nước mắt đọng lại trên gương mặt tuyệt mĩ của nàng, Trần An Vĩ cười trêu “Linh Lung cười lên nào, khóc sẽ xấu lắm đó!”

Nói rồi còn dùng lực lượng của mình huyễn hóa ra hai cái tai mèo trên đầu, bày ra bộ dạng khiến tên tác giả nào đó vừa nghĩ tới cũng phải buồn nôn.

Bất quá, hình ảnh đó trong mắt Triệu Linh Lung lại khiến nàng bật cười, đánh nhẹ lên ngực hắn một cái.

Những tưởng mọi chuyện đã xong, nào ngờ nàng lại lạnh giọng “Cho dù là thật, cũng không phải lý do ngươi nên trêu hoa ghẹo nguyệt!”

“Ta không trêu hoa ghẹo nguyệt, ta chỉ trêu nàng!” Trần An Vĩ cười, không chút để ý gảy lên cánh mũi quỳnh của giai nhân.

Triệu Linh Lung hung hăng cắn lên ngón tay hắn, nhìn thấy dấu răng hằn sâu lên ngón tay hắn sau đó mới thỏa mãn thở nhẹ ra một hơi, nói “Ngươi năm đó sẽ không tham lam như vậy!”

Nhớ tới hắn thê đàn thiếp đống, Triệu Linh Lung có chút bất mãn, nhưng nghĩ tới lời nói của hắn, rốt cuộc lại không biết phản ứng như thế nào.

Trần An Vĩ gật đầu, năm đó đúng là hắn sẽ không như vậy, nhưng hiện tại sống thêm một kiếp, suy nghĩ đã khác, mọi nuối tiếc và chấp niệm của kiếp trước, nếu có thể hắn đều muốn thực hiện hết.

“Tham lam nhưng không vô tình a!” Khẽ siết chặt vòng tay của mình, thân thể hai người càng dính vào nhau, Trần An Vĩ nhỏ giọng trêu chọc giai nhân trong lòng.

“Buông… buông ta ra…” Triệu Linh Lung bị hơi thở nóng rực của hắn làm cho run rẩy, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên theo, gương mặt đỏ hồng đầy ngượng ngùng, tay nhỏ đẩy hắn nhung vô pháp thoát ra.

Trần An Vĩ phì cười, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, chỉ là bế nàng lên theo kiểu công chúa, tùy tiện kiếm một cái ghế rồi ngồi xuống.

“Á!” Triệu Linh Lung thấy hắn đột ngột đổi tư thế, nhìn thấy mình đã ngồi trên đùi nam nhân, nghĩ rằng hắn lại muốn làm gì đó đen tối, nhất thời hoảng hốt kêu lên.

“Hắc hắc, nghĩ gì đó?” Trần An Vĩ sao có thể không nhận ra suy nghĩ của nàng, nhẹ gẩy cánh mũi quỳnh trêu chọc.

“Hứ, ai biết, ta mới không nghĩ đen tối!” Triệu Linh Lung bị hắn trêu chọc liền thẹn quá hóa giận, buột miệng nói, dứt lời mới phát hiện mình lỡ lời, gương mặt càng lúc càng đỏ.

Trần An Vĩ bật cười, nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc nàng.

Nhìn thấy hắn im lặng, Triệu Linh Lung có chút ngẩn người, hiện tại vẫn chưa thể tin được nam nhân trước mặt mình và nam nhân ở kiếp sống trước là cùng một người.

Khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt nam nhân, nhận ra ánh mắt thâm tình của hắn đang nhìn mình, Triệu Linh Lung lại ngẩn người, động tác cũng khựng lại một chút.

Ánh mắt thâm tình này, kiếp trước vẫn chỉ dừng lại trên người Tiểu Vân, một chút cũng không nhìn nàng, mà đến hiện tại, hắn lại đang dùng nó để nhìn nàng.

Nàng cũng là xuyên không giả, đối với loại chuyện Trần An Vĩ nói cũng tin tưởng hơn một nửa. Nhưng là, chính vì như vậy mới khiến nàng rối bời. Triệu Linh Lung không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, có chút tủi thân, có chút ghen tỵ, cũng có chút vui sướng.

Một lát sau, nàng mới nhỏ giọng lên tiếng “Đối với ai ngươi cũng nhìn bằng ánh mắt đó sao?”

“Đúng vậy! Đối với nữ nhân của mình, ta luôn là như vậy!” Trần An Vĩ thản nhiên thừa nhận.

“Ai là nữ nhân của ngươi?” Triệu Linh Lung không chịu được ánh mắt thâm tinh này của hắn, vội vã đứng lên, trên tay xuất hiện một khỏa ngọc bội.

“Hôm nay đến đây vốn muốn biết tin tức về Tiểu Vân, cũng muốn xem thử tình hình của ngươi, hiện tại còn như đã đạt được!” Triệu Linh Lung thoáng cái đã khôi phục thần sắc bình thường, khỏa ngọc bội trên tay bị bóp nát, một tòa Truyền Tống Trận hiện ra dưới chân, bảo phủ lấy nàng vào bên trong.

Trước khi thân ảnh hoàn toàn biến mất, ánh mắt nàng lại nhìn đến hắn, ngập ngừng nói “Chuyện ngươi nói… chờ sau khi Tiểu Vân trở lại sẽ nói tiếp!”

Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu, như vậy biểu thị nàng đã tin tưởng hắn rồi!

Tích tắc… tích tắc…

Đúng lúc này, một thanh âm bất chợt truyền đến tai Trần An Vĩ, ngay khi hắn kịp phản ứng đã phát hiện bản thân lúc này đang đứng trong một vùng không gian… à không phải gọi là một vùng thời gian kì lạ.

Một vùng thời gian nhưng lại có thể đứng được? Nghe thế nào cũng thấy kì lạ đúng không?

Nhưng lúc này, Trần An Vĩ không quan tâm nhiều như vậy, bởi hắn nhìn thấy tất cả mọi chuyện trong quá khứ tới tương lai của mình như một thước phim được tua nhanh xuất hiện trước mặt hắn.

Mọi thứ diễn ra khá êm đềm, hắn nhìn thấy toàn bộ quá trình hắn sinh ra và lớn lên, trưởng thành rồi chết đi ở kiếp trước, mọi chuyện diễn ra hoàn toàn giống với ký ức của hắn.

Cho tới kiếp này, cũng là một thước phim bình yên như vậy.

Bình yên tới nỗi, hắn cảm thấy việc bản thân đang đứng trên vùng thời gian kì lạ này cũng không tới nỗi là xấu, chỉ là không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

“Đây chính là việc vượt qua rào cản thời không mà nhiệm vụ đã đề cập sao?” Trần An Vĩ không nhịn được tò mò, liền hướng Ảnh Nhi hỏi.

Hắn có chút không quen, bởi những việc mà nhiệm vụ cấp bậc Huyền Thoại muốn hắn làm thường sẽ không quá bình yên như vậy.

Ảnh Nhi không chần chừ liền gật đầu, bất quá không nói gì thêm.

Đang lúc nghĩ rằng “Cứ thế này mà vượt qua cũng không tồi!”, Trần An Vĩ lại nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ khiến hắn phải chú tâm nhìn.

“Đây chẳng phải là lúc ta tiếp nhận Vô Thượng tầng ba sao?” Trần An Vĩ lẩm bẩm, ánh mắt gắt gao nhìn lấy một thân ảnh bất chợt xuất hiện bên cạnh mình.

Lúc đó bởi vì đang kinh qua khảo nghiệm của Vô Thượng, hai mắt hắn đã nhắm nghiền, cơ thể bị phá hủy chỉ còn lại mỗi cái đầu lơ lửng giữa Nguyên Hải Tâm nên không nhận ra bên cạnh mình còn xuất hiện một nữ nhân.

Chuyện này thực sự kì lạ, bởi vì hắn vốn đang ở trong Không Gian Hệ Thống, Vô Thượng khảo nghiệm hắn cũng chỉ ở trong này, vậy làm sao nữ nhân kia lại có thể tiến vào?

Trần An Vĩ tạm thời không biết, cũng không thể suy nghĩ thêm, bởi vì hắn lúc này, lại nhìn thấy gương mặt của nàng…

Trước khi hắn có thể thốt ra lời kinh ngạc, dòng thời gian dưới chân hắn đột nhiên tăng mạnh tốc độ, khung cảnh trước mặt hắn biến mất như chưa hề tồn tại.

Trần An Vĩ lại như có gì đó xui khiến, hắn mãnh liệt quay người, dùng tốc độ nhanh nhất đạp lên dòng thời gian, muốn quay trở lại vị trí của đoạn khung cảnh kia.

“Không thể! Đi ngược rào cản thời không là trái với thiên đạo, sẽ bị phản phệ nặng nề!” Ảnh Nhi vội vàng nhắc nhở nhưng đã quá muộn.

Rắc!

Thời gian như vỡ vụn dưới chân Trần An Vĩ, cơ thể như bị hút vào dòng thời gian, tình thế ngàn cân treo sợi tóc...

------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.