Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp người trong mơ

Tiểu thuyết gốc · 3263 chữ

“Ưm… khó chịu…”

Bên trong bình ngọc, Trần An Vĩ vừa bị hút vào nơi đây liền nghe thấy một tiếng rên rỉ vừa êm tai vừa dụ nhân khiến tiểu huynh đệ vốn đang kháng nghị lại càng được thể khó chịu hơn.

“Chết tiệt!” Khẽ chửi bậy một tiếng, trong lòng thầm nghĩ nếu thoát ra khỏi nơi này, việc đầu tiên hắn làm chính là đánh cái mông của nữ nhân kia, nàng bị dạy hư rồi!

“A… sướng…” Lúc này đây, thanh âm rên rỉ của nữ nhân lại một lần nữa vang lên thu hút sự chú ý của Trần An Vĩ.

Hắn như vô thức bước theo phương hướng phát ra tiếng nỉ non, dựa theo chút lý trí cuối cùng của mình liền nhìn thấy một thân ảnh yêu kiều ẩn mình trong làn khói hồng nhuận.

Dù không nhìn rõ đây là ai nhưng Trần An Vĩ có thể khẳng định đây là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Ẩn mình trong làn khói mờ, nàng không hề hay biết chiếc bình ngọc lúc này đã hút thêm một người khác vào bên trong, mà người này còn là một nam nhân. Càng không biết nam nhân này cũng trúng phải Dâm Yên Quỷ Bộ.

Nói là cũng, bởi vì làn khói hồng nhuận bên trong chiếc bình ngọc này chính là làn khói do Dâm Yên Quỷ Bộ tạo ra.

Mục đích thì không cần phải nói, chính là khiến cho nữ nhân ở bên trong luôn trong tình trạng dục hỏa công tâm, vô pháp thi triển nguyên thuật để phá tan bình ngọc mà thoát ra ngoài.

Và nữ nhân đó, không ai khác chính là Thánh Vũ Lâu Chủ – Vũ Giai Ý.

Trước đó, bất chấp việc nàng nhiều lần rên rỉ van cầu Từ Vân Nhã hãy giết chết mình, nàng ấy vẫn lấy tư thế một người ngoài cuộc, dùng uy áp của bản thân phong ấn tu vi của nàng rồi thu vào bình ngọc.

Vì bị phong ấn tu vi, Sắc Nô Ấn càng phản ứng mãnh liệt khiến dục hỏa trong người nàng đã đạt tới mức không thể kháng cự, cộng thêm Dâm Yên Quỷ Bộ của lão già kia để lại trong bình ngọc, Vũ Giai Ý toàn thân ngứa ngáy, lý trí dần bị dục hỏa nhấn chìm.

Ngọc thủ vô thức vươn ra xoa nắn lấy bầu ngực vừa tay, đôi đùi thon khép chặt nhẹ di chuyển, dùng nó giảm bớt khó chịu nơi u cốc.

Bộ y phục ba tư trắng muốt vì hành động của nàng mà trở nên xộc xệch, không biết vì mồ hôi hay thánh thủy mà ướt đẫm.

Chợt một cảm giác nóng hổi ập đến, Vũ Giai Ý giật mình muốn vùng dậy nhưng khoái cảm ập tới khiến toàn thân mềm nhũn, vô lực trừng mắt nhìn lấy nam nhân vừa xuất hiện.

“Ưm… đừng… sướng…” Đôi gò bông đào chợt bị hắn bắt lấy, đôi tay cứng rắn ấm áp liên tục nhào nặn chúng nó thành muôn hình vạn trạng, khoái cảm mới lạ ập tới khiến nàng đầu óc trống rỗng, miệng nhỏ nỉ non.

Tên nam nhân này còn độc ác tới nỗi không cho phép nàng rên, đôi môi hồng nhuận mềm mại vừa phát ra tiếng đã bị hắn chiếm đoạt.

Ban đầu còn dịu dàng và ôn nhu, lúc sau đã mãnh liệt và bá đạo tới mức nàng không chịu nổi rên lên một tiếng.

Hắn dường như ý thức được bản thân vừa làm nàng khó chịu, động tác lúc này cũng chậm lại, nhẹ nhàng nhấm mút đôi môi của nàng khiến Vũ Giai Ý toàn thân tê dại, hai tay không biết đặt đâu cho phải, chỉ có thể bị động đặt trước ngực hắn, yếu ớt kháng cự.

Những tưởng hắn sẽ buông tha cho nàng, nhưng không, ngay khi nàng tưởng rằng hắn đã thỏa mãn, nào ngờ cái lưỡi tinh quái của hắn đã nhân lúc nàng thở dốc mà tiến vào bên trong.

Cái lưỡi của hắn như tiểu xà, khám phá mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng nhỏ của nàng, đoạt lấy từng giọt cam lộ ngọt ngào, trả lại cho nàng từng giọt thủy dịch nồng đậm khí tức nam nhân.

Cuối cùng, nó lại nhắm tới chiếc lưỡi đinh hương đang lẩn tránh của nàng.

Nhưng vì không gian bên trong khoang miệng quá nhỏ, chiếc lưỡi đinh hương của nàng trốn tránh được một lúc thì liền bị cái lưỡi của hắn quấn quýt, vô pháp tách rời.

“Ưm… khó thở…” Mãi cho tới khi nàng nỉ non một tiếng, tên nam nhân này mới tạm thời tha cho nàng.

Rời khỏi đôi môi nàng khi chúng nó đã sưng đỏ, hắn lại tiếp tục đánh chiếm những nơi khác.

Vũ Giai Ý không biết hắn đã để lại bao nhiêu dấu vết trên người nàng, nhưng chúng nó quá bắt mắt khiến nàng dù đang động tình nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

Từ cần cổ thiên nga tới lỗ rốn nhỏ xinh, từ nhũ hoa hồng nhuận tới vòng eo trơn nhẵn, từng dấu vết đỏ chói nổi bật trên nền da trắng muốt trên ngọc thể mềm mại.

“A… ngươi làm gì…” Chợt cảm nhận phía dưới hạ thân truyền đến cảm giác trướng đầy, Vũ Giai Ý yếu ớt vùng vẫy, thanh hung khí nóng hổi kia của hắn đã tiến vào bên trong u cốc của nàng.

Bất quá vì nhục động của nàng quá chật chội, tiểu huynh đệ của hắn chỉ có thể nhích từng chút một, dù vậy nhưng xúc cảm lạ lẫm khiến nàng mê mẩn, u cốc liên tục co bóp như đòi hỏi.

Vũ Giai Ý không phải người duy nhất cảm thấy mê mẩn khi khoái cảm ập tới.

Trần An Vĩ vốn muốn chống lại Dâm Yên Quỷ Bộ, nhưng khi nhìn thấy nàng vì dục hỏa mà tự thỏa mãn, định lực của hắn lập tức trở về con số không.

Bản năng nguyên thủy bị đánh thức khiến hắn như một con dã thú lao vào nàng, mãi cho tới khi cảm nhận được Vũ Giai Ý vùng vẫy vô lực, ánh mắt vừa ủy khuất vừa quật cường nhìn hắn, trong mắt còn lóng lánh lệ quang khiến Trần An Vĩ lập tức bừng tỉnh.

Minh Văn vội vàng kích hoạt, Trần An Vĩ muốn đem tiểu huynh đệ rút ra nhưng Vũ Giai Ý đã nhanh hơn một bước, đôi đùi thon kẹp chặt vòng eo, không cho hắn di chuyển dù chỉ một chút.

“Khó chịu quá…” Vũ Giai Ý lúc này hoàn toàn lên cơn động tình, hạ thân nhẹ uốn éo khiêu gợi.

“A…” Xúc cảm thoải mái ập tới khiến Trần An Vĩ không nhịn được rên nhẹ một hơi, tiểu huynh đệ như được bao phủ trong tầng tầng lớp lớp thịt mềm bao chặt mặc dù chỉ mới tiến vào đôi chút.

“Cho ta…” Vũ Giai Ý vẫn vô thức uốn éo, miệng nhỏ rên rỉ như mời gọi.

Lúc này đây, dù Trần An Vĩ có kích hoạt Minh Văn nhưng lý trí cuối cùng vẫn bị nhấn chìm, hắn như con hoang thú được giải phóng xiềng xích, tiểu huynh đệ một đường đâm thẳng.

Ót!

Một tiếng va chạm da thịt đầy ái muội vang lên, máu đào trinh nguyên chảy dài từ u cốc xuống giường nệm, lần đầu quý giá của nàng đã dành cho nam nhân này.

“A… ưm…” Vũ Giai Ý nhíu mày, cảm giác đau đớn vì thất thân xen lẫn khoái cảm từ thanh hung khí cứng nóng kia khiến nàng vừa đau vừa sướng, miệng nhỏ muốn nỉ non nhưng lại bị nam nhân chiếm đoạt đôi môi.

Hắn dường như đang cố chống lại tác dụng của Dâm Yên Quỷ Bộ, hạ thân vẫn giữ im bất chấp việc thanh hung khí dưới kia đang liên tục kháng nghị.

Đôi gò bông đào căng tràn nhựa sống lại tiếp tục bị nam nhân xoa nắn, thỉnh thoảng còn xoa lấy hai bên nhũ hoa hồng nhuận, sau đó lại tiến xuống vuốt ve vòng eo trơn nhẵn và đôi đùi trắng muốt của nàng.

Theo mỗi động tác của hắn, Vũ Giai Ý vậy mà lại cảm thấy thoải mái hơn, cảm giác đau đớn dần biến mất.

Bị hành động của hắn làm cho rung động, nàng lại chủ động uốn éo vòng eo, mời gọi hắn tiếp tục xâm nhập.

Bạch! Bạch! Bạch!!!

“Ưm… thích…” Vũ Giai Ý lần đầu nếm thử cảm giác ân ái, khoái cảm liên tục ập tới khiến nàng như muốn xuất khiếu, miệng nhỏ vô thức rên rỉ.

Trần An Vĩ cũng là thoải mái không kém, nhục động của nàng chật chội không chịu nổi, tiểu huynh đệ buộc phải chuyển động chậm rãi nếu muốn tiến vào sâu hơn.

Nhưng chỉ với như vậy đã đem đến khoái cảm không thể miêu tả cho cả hai.

Chỉ sau vài chục đợt ra vào của nam nhân, Vũ Giai Ý toàn thân run rẩy, một dòng thánh thủy từ tận cùng hoa tâm bắt đầu phóng xuất ra ngoài.

Thần trí chưa kịp thanh tỉnh, nàng liền bị nam nhân đè ép dưới thân, hắn vừa chiếm đoạt đôi môi trên ngăn không cho nàng nỉ non, vừa ra vào bên trong đôi môi dưới, khoái cảm liên tục truyền tới khiến nàng chỉ có thể ư ử trong họng.

Phạch! Phạch! Phạch!!!

Vẫn là tư thế trước đó, nhưng lần này Trần An Vĩ đã có thể tăng tốc độ, vừa hôn nàng vừa ra vào bên trong giai nhân, tận hưởng khoái cảm mà nơi thần thánh kia mang lại.

“Ưm… chậm lại… ta không chịu nổi…” Vũ Giai Ý ư ử mấy tiếng, rốt cuộc không nhịn được nữa mà rên rỉ.

Trần An Vĩ như hiểu ý mà thả chậm tốc độ, một lần rút ra tới gần hết rồi lại một lần đâm vào tới lúc cán.

“Ưm… như vầy… a… thích hơn…” Vũ Giai Ý hai tay ôm lấy nam nhân, đôi đùi thon vẫn kẹp chặt ở vòng eo của hắn, như hận không thể mãi mãi hòa vào làm một với hắn.

Đôi mắt long lanh của nàng nhìn nam nhân, vô tình chạm phải ánh mắt đầy dục vọng nhưng cũng đầy thương xót của hắn mà xuân tâm thiếu nữ liên tục xao động.

Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt đó, những kí ức từ những ngày đầu tu luyện cứ ùa về.

Lúc đó, nàng chỉ là một phàm nhân không nơi nương tựa, không sở hữu bất cứ thứ gì ngoài một gương mặt tuyệt mĩ như họa và một ngọc thể mĩ miều như tạo tạc.

Nàng từng rất hận cơ thể này, vì chính nó mà nàng ngày ngày phải chạy trốn khỏi những kẻ tự xưng là tu sĩ thèm muốn nàng.

Nhưng rồi một ngày nọ, nàng gặp được một nam nhân, chính hắn là người giúp nàng có thể tu luyện, cũng chính hắn là người từng nói “Nữ nhân là vật báu của trời, nàng đừng hận cơ thể và gương mặt này, bởi chúng chỉ muốn chủ nhân vui vẻ mà thôi!”

Nam nhân đó không chỉ thay nàng giải quyết mọi rắc rối, còn giúp nàng tu luyện, từ Nguyên Thuật cho tới Nhạc Thuật, hầu như mọi thủ đoạn của nàng đều là do hắn chỉ điểm.

Hình ảnh của hắn cứ ngày càng cao dần trong lòng nàng, cao tới nỗi nàng vô thức coi hắn là người thân mà không phải là một nam nhân như trước kia.

Cứ nghĩ rằng, mọi chuyện vẫn sẽ tiếp diễn mãi mãi, nhưng không, nam nhân đó lại đột nhiên biến mất khi nàng đột phá Tinh Giả Cảnh. Từ đó tới nay, nàng dùng đủ mọi cách nhưng vẫn vô pháp tìm ra tung tích của hắn.

Thế rồi nàng nghĩ ra một cách.

Vận dụng kỹ năng của mình, nàng thành lập Thánh Vũ Lâu, chiêu mộ nữ tử khắp nơi, từng bước trở thành thế lực tình báo lớn nhất Thái Dương Vũ Trụ, hi vọng một ngày nào đó có thể tìm được tin tức của nam nhân đã từng giúp nàng.

Chỉ tiếc rằng, vẫn chưa kịp tìm ra thì nàng lại bị tính kế.

“Á…” Mải suy nghĩ, khoái cảm ập tới khiến nàng không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

Hóa ra trong lúc nàng suy nghĩ, tên nam nhân kia vẫn luôn ra vào bên dưới hạ thân, lúc này sau hàng trăm đợt vận động liên tục từ chậm rãi tới mạnh bạo, thanh hung khí kia rốt cuộc bắn ra từng đợt.

“Khí tức này… là của hắn?” Vũ Giai Ý không có tâm tình tận hưởng khoái cảm, bởi vì nàng cảm nhận được khí tức quen thuộc sau khi tên này bắn từng đợt sinh mệnh vào bên trong nàng.

Đừng hiểu lầm, trước kia nàng xem hắn như trưởng bối, kính trọng không dám có chút khinh nhờn, mà hắn chỉ xem nàng như hậu bối cần chỉ dạy, mặc dù xưng hô vẫn là “ta – nàng” nhưng giữa hai người lại không hề có tình cảm.

Nàng cảm nhận được khí tức quen thuộc là bởi vì trước kia khi chiến đấu, nam nhân đó từng sử dụng huyết mạch của bản thân, điều này khiến nàng liên tưởng tới một khả năng.

Là gì thì nàng không thể suy nghĩ được nữa, bởi vì tên nam nhân khốn kiếp này vẫn tiếp tục ra vào, khoái cảm mỗi lúc một dồn dập khiến đầu óc nàng dần trống rỗng.

Đôi môi và nhũ hoa một lần nữa bị chiếm đoạt, ba bộ phận mẫn cảm đều bị trùng kích khiến Vũ Giai Ý chỉ còn biết quăng những suy nghĩ trước đó ra sau gáy.

Phạch! Phạch! Phạch!!!

Bên trong chiếc bình ngọc lại vang lên những thanh âm va chạm da thịt đầy ái muội, Vũ Giai Ý không biết mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, nhưng khi tên nam nhân kia xuất vào bên trong nàng lần thứ chín, nàng càng chắc chắn khí tức mình cảm nhận được không hề sai.

Dâm Yên Quỷ Bộ cũng tản đi hết, Sắc Nô Ấn cũng bị hóa giải, Trần An Vĩ thần trí cũng trở nên thanh tỉnh, nhìn thấy từng dấu vết đỏ chót trên ngọc thể giai nhân và u cốc sưng đỏ của nàng, hắn thương xót ngả người xuống vừa ôm lấy nàng vừa vuốt ve tấm lưng trần giúp giai nhân tận hưởng dư vị cao trào.

Cùng lúc đó, các loại Thiên Địa Dị Vật cũng từ từ tiến ra, bắt đầu chữa trị cho nàng.

“Ưm…” Vũ Giai Ý thoải mái rên nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn hắn có chút phức tạp.

“Ta nghe đây!” Trần An Vĩ nhận ra nàng có tâm sự, chủ động lên tiếng.

Vũ Giai Ý để mặc nam nhân vuốt ve ngọc thể của mình, sự chú ý của nàng lúc này đã dồn hết vào khí tức của hắn.

“Ngươi là gì của hắn?” Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng nàng cũng lên tiếng.

“Hắn nào?” Trần An Vĩ không để tâm lắm, một mực giúp nàng lau đi mồ hồi trên người.

“Là ta đường đột!” Vũ Giai Ý nhận ra hắn không hiểu, liền lên tiếng hỏi lại “Bổn lâu chủ nên hỏi phải là Hỗn Thế Nguyên Long này của ngươi từ đâu ra?”

Trần An Vĩ hơi kinh ngạc nhìn nàng, bất quá nghĩ rằng do nàng là cường giả Tinh Thánh Cảnh nên không có gì lạ, liền trả lời “Do một vị bằng hữu của ta trao cho!”

Cũng không sai nhỉ?

Hỗn Thế Nguyên Long Tâm cũng được tên kia giấu dưới lòng Cửu Long Tuyền, huyết mạch Hỗn Thế Nguyên Long cũng là Ảnh Nhi – nữ nhi của hắn đem tới.

Chung quy lại có thể nói đều là tên kia giao cho hắn nhỉ?

“Hắn đang ở đâu?” Vũ Giai Ý giọng điệu có chút gấp gáp hỏi.

“Chuyện này…” Trần An Vĩ lắc đầu, hắn cũng không biết tên kia đang ở đâu nha.

“Được rồi, ta không biết có chuyện gì nhưng tính sau đi, nằm trong lòng ta mà nhắc tới nam nhân khác là không được!” Trần An Vĩ bá đạo đè ép lên cơ thể nàng, tiểu huynh đệ nhấp mạnh một cái như trừng phạt.

“Á… đừng… ta còn mệt…” Vũ Giai Ý hoảng sợ, dù bị dục hỏa công tâm nhưng cảm giác vừa mệt vừa sướng sau khi bị tên này giày vò là thật, nàng thực sự sẽ bị hắn làm cho sướng chết.

Trần An Vĩ dĩ nhiên không tính làm thật, nhưng vì biểu hiện của giai nhân quá mức dễ thương nên không nhịn được mà hôn lên môi nàng một cái, thủ thỉ “Ngủ đi, sau khi tỉnh giấc ta sẽ nghĩ cách khôi phục tu vi cho nàng!”

“Không sợ bổn lâu chủ giết ngươi?” Vũ Giai Ý hung hăng trừng mắt, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý đe dọa nào.

“Nếu muốn, nàng đã trực tiếp thực hiện rồi!” Trần An Vĩ mỉm cười.

Vũ Giai Ý không thể không thừa nhận ở điểm này hắn nói đúng, bởi vì lúc này, tu vi của nàng đã khôi phục.

“Nếu ngươi làm được, bổn lâu chủ ít nhất sẽ không hận ngươi!” Vũ Giai Ý yêu kiều hừ một tiếng.

“Ta thà tự mình đưa đầu tới cho nàng chém còn hơn để nàng phải hận ta, như thế chỉ thiệt thòi cho nàng!” Trần An Vĩ vẫn mỉm cười, giọng nói dường như có ma lực khiến Vũ Giai Ý nghe mà ngẩn người.

“Ngươi…” Hồi lâu sau nàng vẫn chưa tìm được giọng nói của mình, lời muốn nói cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ.

Lời nói của hắn tuy có vẻ là vô tình, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự tôn trọng và trân trọng nữ nhân tới cực điểm, dường như đối với nam nhân này, nữ nhân đáng được trân trọng.

Điểm này… thật giống người đó…

“Ngủ đi, chờ khi nàng khôi phục tu vi, ta sẽ để nàng thoải mái xử lý!” Trần An Vĩ vòng tay khẽ siết, vừa vỗ về vừa thủ thỉ.

Vũ Giai Ý như bị lời nói của hắn ảnh hưởng, đôi mắt dần nhắm lại, đắm chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của nam nhân.

Cố nhân thường nói “ngày nghĩ gì, đêm mơ đó”, và hiện tại nàng cũng vậy, giấc ngủ này, nàng đã mơ một giấc mơ…

------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.