Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá hủy cô ta!

Phiên bản Dịch · 1817 chữ

Đám nhỏ khi thấy cô ta đi tới thì đều chạy ùa về phía đó.

-Chị Shiva(Hi Ngõa)! chú tướng quân tặng em đồ chơi này!

-Chị Shiva, em có bò khô này, cho chị một miếng...

Cô gái tên Shiva thân thiết sờ sờ đầu bọn nhỏ, biểu thị sự cảm ơn, sau đó bảo bọn nhỏ ra chỗ khác chơi.

Cô đi tới trước mặt Bạch Hân Nghiên, cười cười gật đầu, nói bằng tiếng Trung tương đối chuẩn:

-Xin chào, hẳn cô là cảnh sát Bạch, tôi là Shiva, trước đây đã nhiều lần được nghe Lô tướng quân nhắc tới cô. Quả thực cô rất xinh đẹp.

-Shiva...

Bạch Hân Nghiên nghe tên có chút nghi hoặc, không phải người nước Hạ? Nhưng cô cũng không tò mò hỏi nhiều, cười nói:

-Cô cũng rất đẹp, Shiva à!

Lô Bân thức thời giới thiệu:

-Hân Nghiên, Shiva là con lai của nước Hạ và Ấn Độ, hiện cô đang làm ở cô nhi viện này, được cũng gần năm năm rồi.

-Khó trách, quả thực đây là lần đầu tiên tôi nghe được cái tên như vậy.

Bạch Hân Nhiên gật đầu nói.

Shiva gật đầu cười nói:

-Khi vừa tới tôi chỉ làm công kiếm chút học phí, chỉ là Lô tướng quân yêu mến khiến tôi cảm động, tôi cũng rất thích đám nhỏ ở đây cho nên ở lại chăm sóc bọn chúng.

Bạch Hân Nghiên sững sờ nói:

-Ở đây chỉ có mình cô quản lý sao?

-Ha Ha, Shiva rất có năng lực. Trước kia anh định mời hai người giúp đỡ cô ấy nhưng cô ấy bảo không cần, dù sao những đứa trẻ lớn một chút sau khi tan học có thể trở về giúp cô ấy nhiều việc, ngược lại nhiều người e đám trẻ sợ người lạ.

Lô Bân nói.

Bạch Hân Nghiên giật mình, có chút chần chừ hỏi:

-Lô tướng quân, chẳng lẽ cô nhi viện này do mình anh thành lập?

Lô Bân vẻ mặt cảm khái, thở dài nói:

-Hân Nghiên, em không biết rồi, khi còn bé cha anh thường ở biên giới chỉ huy bộ đội tác chiến, mẹ anh thì làm công tác hậu cần, anh gần như trưởng thành một mình trong gia tộc.

Khi đó anh cảm thấy một đứa bé không có cha mẹ ở bên là một sự dày vò... Cho nên sau này anh thành lập một cô nhi viện để chăm sóc những đứa bé không cha không mẹ.

Shiva nói chen vào:

-Trẻ con ở đây phần lớn là những cô nhi quân đội nhặt về ở các vùng chiến loạn, Lô tướng quân để lính của anh ấy đưa tới đây cho tôi chăm sóc, tạo điều kiện cho chúng tới trường học tập.

Mỗi tháng Lô tướng quân đều tới đây chơi với bọn nhỏ vài ngày, trừ phi là lúc chấp hành quân vụ mới không tới. Anh ấy là một người tốt.

Bạch hân Nghiên liên tục gật đầu, trong lòng có thể đoán được hẳn là Shiva biết Lô Bân đang theo đuổi mình cho nên mới nói tốt cho anh ta. Nhưng làm việc thiện như vậy được tán dương cũng là đương nhiên.

-Hân Nghiên, vào trong ngồi chút đi, anh giới thiệu em cho bọn nhỏ biết. Bình thường chúng thiếu tình thương, hi vọng nếu có rảnh rỗi thì sau này em có thể tới đây chơi với bọn nhỏ.

Lô Bân đưa tay mời.

Bạch Hân Nghiên nhìn những đứa nhó dùng ánh mắt vô tội nhìn mình cùng không khỏi mềm lòng. Bản thân cô cũng thiếu vắng tình cha, cũng thường xuyên cảm thấy bi thương, đau khổ. Những đứa nhỏ này không cha không mẹ thì thê lương như nào chứ.

Nghĩ tới đây cô cũng không từ chối, đi vào nhà cùng Lô Bân và Shiva.

Đi vào một căn phòng lớn trong nhà, đám trẻ của cô nhi viện lên tiếng chào hỏi, khi chúng biết cô là cảnh sát đều hưng phấn hỏi vấn đề bắt kẻ xấu.

Bạch Hân Nghiên bị một đám trẻ vây quanh, nghe đủ loại vấn đề cổ quái kỳ lạ cũng chân thành nói chuyện phiếm cùng chúng.

Shiva và Lô Bân đứng ở cửa gian phòng, hai mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy phức tạp.

Chờ gần một giờ, đã đến giữa trưa, Shiva bảo bọn nhỏ đi ăn cơm, Lô Bân và Bạch Hân Nghiên thì hỗ trợ xới cơm và lấy đồ ăn cho chúng.

Không thể không nói Lô Bân tốn không ít tiền cho việc này, đồ ăn của bọn trẻ khá phong phú, hiển nhiên là quan tâm tới vấn đề dinh dưỡng.

Đương nhiên Lô Bân cũng không phải người thiếu tiền, chỉ có điều dùng làm việc thiện như vậy quả thực khiến Bạch Hân Nghiên phải rửa mắt nhìn lại.

Ba người chia đồ ăn cho đám trẻ xong, đến một lương đình đơn giản để ăn cơm.

-Cô Bạch, tôi thấy cô cũng có vẻ thích đám trẻ, nếu về sau rảnh rỗi thì ghé qua đây, bọn nhỏ sẽ rất cao hứng.

Shiva mỉm cười nói.

Lô Bân liền đáp:

-Chỉ có điều đây là vùng sâu vùng xa, giao thông khá không thuận tiện, nếu em tiện đường thì hãy tới, không cần để tâm đâu.

Bạch Hân Nghiên lắc đầu nói:

-Không sao, em sẽ tới đây. Đúng lúc em có một người bạn làm giáo viên ở tiểu học Thanh Sơn, về sau em có thể cùng cô ấy tới đây.

Người cô nói đương nhiên là Thiên Diện, hiện giờ khai giảng. Thiên Diện dạy toán ở tiêu học. Bạch Hân Nghiên cảm thấy cần để Thiên Diện tới đây nhìn, có mấy lần Lâm Phi đã nhắc nhở nên để Thiên Diện tiếp xúc nhiều với những nơi nhiều cảm xúc, có lẽ cũng tiện để cô ấy giúp bọn trẻ học bổ túc.

-Hả? Thật vậy sao, vậy chúng tôi rất hoan nghênh. - Shiva cười gật đầu, ánh mắt nhìn Lô Bân nói:

-Cô Bạch, tôi cảm thấy Lô tướng quân là một người đàn ông tốt, vì sao cô không suy nghĩ lại một lần.

Trên mặt Lô Bân cũng hiện lên biểu lộ mong chờ, nói:

-Hân Nghiên, anh mang em tới nơi này không phải để em cảm thấy những việc anh làm rất ghê gớm. Anh chi hi vọng em có thể nhìn thấy một phương diện khác của con người anh. cho dù bây giờ em không thể chấp nhận anh, nhưng có thể đón nhận sự theo đuổi của anh được không, đừng từ bỏ anh như vậy.

Bạch Hân Nghiên sớm đã chuẩn bị tâm lý, nói xin lỗi:

-Lô tướng quân, tôi biết anh là người tốt, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì thì giữa em và anh đều khó có khả năng, trong lòng tôi đã có người khác.

- Thật sao...

Sắc mặt Lô Bân tái nhợt, nhưng dường như cũng đã chuẩn bị, chỉ im lặng gật đầu.

Sắc mặt Shiva cũng trầm xuống, chỉ là khóe môi nhếch lên một nụ cười rất nhạt, coi như có thể hiểu được.

Sau khi dùng cơm, Bạch Hân Nghiên quvết định không về đi làm, thứ nhất là không tiện ngồi cùng xe với Lô Bân, thứ hai cũng coi như tiện đường đi thăm Thiên Diện đang dạy học.

Cô cùng mọi người trong nhà đều giống nhau, rất tò mò Thiên Diện dạy học như nào, vì vậy muốn tới nhìn.

Lô Bân thấy Bạch Hân Nghiên không cần mình đưa về, muốn tự mình thuê xe cũng không cưỡng cầu nữa, dường như đã bỏ cuộc, điều này khiến cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì có phần mềm gọi xe, Bạch Hân Nghiên cũng không cần lo không gọi được xe ở nơi vắng vẻ này, chỉ đợi tầm 10 phút đã đuợc ngồi lên taxi, tạm biệt Lô Bân và Shiva.

Chờ taxi rời khỏi, khuôn mặt Shiva đứng trước cửa cô nhi viện hiện lên một nụ cười quyến rũ, hoàn toàn khác vẻ thanh thuần khi trước.

-Honey, hình như mỹ nhân lần này anh theo đuổi hoàn toàn không đê ý tới anh. Lần này còn thật sự quyết tâm từ chối anh nữa.

Lô Bân vẻ mặt lạnh băng, trầm giọng nói:

-Thà rằng làm tiểu thiếp kẻ khác cũng không muôn đón nhận anh, cô ta không hiểu rốt cục bản thân mình đã ra một quyết định ngu xuẩn đến mức nào.

-Ha ha... Tổn thương lòng tự trọng sao?

Shiva nhõng nhẽo cười nói.

Trong mắt Lô Bân hiện lên vẻ khao khát, liếm liếm bờ môi khô:

-Không nghĩ cô ta lại yêu tên Lâm Phi kia sâu đậm như vậy, do anh tính sai. Chỉ có điều cô ta không trốn thoát được lòng bàn tay anh.

-Cô ta có tu luyện nội công, coi như không tồi, người thường khó mà đối phó được cô ta, nhưng cũng chỉ là xét ở người thường mà thôi.

Shiva nói xong, quay người đặt hai tay lên ngực Lô Bân, dịu dàng vuốt ve cơ thể đối phương:

-Sao hả, Honey, có muốn em giúp anh không?

-Đương nhiên cần em giúp đỡ, thừa dịp trước khi cô ta trở vê, chớ để Lâm Phi biết được, bằng không chúng ta cũng không chịu nổi.

Lô Bân nghiêm mặt nói.

-Đó là đương nhiên, cô ta sao có thể là đối thủ của em chứ.

Shiva có phần u oán nói:

-Chi là khi nghĩ việc tự tay đưa những người phụ nữ khác lên giường của anh, em liền mất hứng... Anh phải là người đàn ông của em!

Lô Bân cười quỷ dị, đưa tay ôm chầm lấy hông Shiva, bàn tay lớn đặt lên mông, nhéo một cái.

- An tâm đi, em quá lo rồi. Tiện nhân kia trước mặt anh tỏ vẻ ngọc nữ trong trắng, nhưng trước mặt Lâm Phi lại không hề thấy thẹn, thân mật vuốt ve ngay trước mặt anh...

Sao anh có thể thích đồ đê tiện như cô ta được, anh chỉ muốn chiếm lấy thân thể cô ta, phá hủy sự dối trá cùng cao ngạo đó, khiến cô ta thương tích đầy mình, để cô ta biết cái giá khi từ chối anh! Bảo bối Shiva mới là người phụ nữ duy nhất của anh.

Trong đôi mắt Shiva hiện lên vẻ yêu thương nồng đậm, đưa miệng hôn đôi phương một cái.

- Lại dỗ ngon dỗ ngọt... Ai bảo em bị anh hạ độc, không thể kìm chế được. Được rồi, hôm nay để anh nếm thử trước, anh chờ đó...

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 355

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.