Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi chỉ là thức ăn cho gà?

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Edit: Chim Cánh Cụt

Beta: Tịch Ngố

---

"Đinh!"

"Xin chào, thẻ ngân hàng liên bang có số cuối 9876 đã nhận được hai trăm nghìn đồng."

Kèm thông báo của ngân hàng là tin nhắn ngắn.

Hứa Trường Sinh cầm điện thoại di động lên, là tin nhắn chuyển khoản của Mãnh Tử.

Rất nhanh, đối phương gửi đến một tin nhắn video.

Sau khi mở ra, giọng nói sang sảng của Mãnh Tử vang lên:

"Ha ha.... lão Hứa, cánh tay robot này của mày đã lập công, hôm nay tao đã giúp đội an ninh của thành phố Bối bắt một tên tội phạm truy nã, tiền thưởng được nhiều hơn một trăm ngàn!"

"Có điều bây giờ tao phải đến Cục An Ninh, tối nay không qua được, ngày mai tao đi tìm mày, tao tìm cho mày một khách hàng lớn!"

"Hai trăm ngàn này mày cầm trước đi, mày đừng từ chối, anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, huống chi một tháng của Lục Lục cũng tốn không ít tiền, còn dư sáu trăm ngàn mày trừ tiền hoa hồng của tao đi!"

"Được rồi, anh Mãnh đây phải đi nhận huân chương khen thưởng đây!"

Tắt điện thoại, Hứa Trường Sinh nhìn hai trăm ngàn trong tài khoản, không khỏi sửng sốt một chút.

Do dự một lát, anh gửi một tin nhắn cho Mãnh Tử: "Chú ý an toàn."

Nói thật, cảm giác được người khác quan tâm.... thích thật.

Hứa Trường Sinh nhìn hai trăm nghìn tiền mặt trong tài khoản, thở phào nhẹ nhõm, ít nhất ngày mai đã đủ chi phí chữa bệnh cho Lục Lục rồi.

Nói thật, ở bất kỳ thế giới nào, tiền đều có năng lực rất mạnh.

Tiền là dũng khí của con người!

Hứa Trường Sinh ngồi tại chỗ, sau khi do dự một lát, vẫn quyết định đi xem chợ buôn bán bộ phận giả ở khu F2.

Trừ tiền thuốc men cho Hứa Lục Lục, trong tay Hứa Trường Sinh còn hơn trăm nghìn làm tiền vốn.

Nhưng là.... chắc có thể mua được một ít thứ thích hợp nhỉ?

Thu dọn đồ đạc, đứng dậy!

Sau khi ra ngoài, Hứa Trường Sinh đến một khu vực không có giám sát thay bộ quần áo của cha khi còn sống.

Sau đó cũng thay đổi khuôn mặt và màu da rất nhiều.

Tuy rằng không được ưa nhìn, nhưng là nhìn một cái sẽ khiến mọi người cảm thấy người này rất hung dữ, rất xấu xa!

Sau đó thêm một vết sẹo!

Hứa Trường Sinh rất hài lòng.

Từ khu E13 đến khu F2 không tính là gần.

Hứa Trường Sinh đón taxi ở ven đường rất lâu, nhưng.... không ai quan tâm đến anh.

Nếu không thì người ta vừa nhìn thoáng qua một cái, sau đó một cước đạp ga bỏ chạy.

Điều này làm Hứa Trường Sinh không nói nên lời!

May mắn thay, trên đường có ôtô không người lái, tuy rằng Hứa Trường Sinh có chút lo lắng, nhưng vẫn thành thật leo lên xe.

Đây là lần đầu tiên anh đến khu F, đến khu F rồi Hứa Trường Sinh mới phát hiện, ở đây khác rất xa so với trong tưởng tượng của mình!

Vừa tới khu F đã thấy xe oto bỏ hoang chất đống thành núi.

Rác thải đô thị chất thành núi ở khắp nơi.

Nơi này giống như một trung tâm thu mua rác thải, đồ phế liệu hơn!

Tuy nhiên, xe đi qua những núi rác này, dọc theo con đường cái chạy đi hồi lâu.

Lúc này mới đến khu F2!

Sau khi Hứa Trường Sinh xuống xe, bị ánh sáng mạnh chiếu đến không thể mở mắt được.

Mùi đặc thù của kim loại rỉ sét tràn ngập khoan mũi.

Khi đèn pha dời đi, rốt cuộc Hứa Trường Sinh cũng thấy cảnh cổng khu F2.

Cả cánh cổng được làm bằng kim loại nấu chảy, dày dặn mà mộc mạc.

Ngẩng đầu lên, khắp nơi đều là đèn pha và đài cao, chiếu sáng cả mặt đất.

Cổng không có bất kỳ lực lượng an ninh nào.

Sau khi đi qua, mới phát hiện, hóa ra ở đây có một cái bồng lai khác.

Nơi nơi đều là những tòa nhà kim loại mang phong cách kiến trúc hoang dã.

Quảng trường ngoài trời, một sân khấu được dựng bởi những chiếc ôtô bỏ đi không trang trí gì, những ca sĩ nhạc rock đang hát, những chiếc guitar điện đang bắt đầu phát sáng , đèn neon ở khắp mọi nơi, bên dưới là đám đông đang cầm bình rượu nhảy nhót.

Hứa Trường Sinh xuyên qua đám người, bỗng phát hiện ra nơi này không tệ hại như anh nghĩ.

Không có nhà cao tầng như trong thành phố.

Sạp hàng bán bộ phận giả san sát nhau như quầy hàng ăn uống trong thành phố vậy.

Từng người cải tiến đi qua lại trong đám người.

Mười phần anh dũng!

Tựa như đây không phải là nơi tụ tập của loài người vậy.

Nhìn mọi người... Hứa Trường Sinh sờ sờ mặt mình, mới phát hiện bản thân mình ngu ngốc biết bao nhiêu.

Bộ dạng hung dữ có lợi ích gì?

Vết sẹo có ý nghĩa gì?

Người ta được vũ trang đến tận răng, còn sợ bộ dạng hung ác của anh à? !

Hứa Trường Sinh vô tình đụng vào một người phụ nữ.

Kết quả đối phương thấy mình, không chỉ không sợ, ngược lại còn cười lên: "Bộ dạng xấu xí thì có cái gì mà kiêu ngạo chứ?"

"Nhìn vết sẹo nhỏ của ngươi, tin hay không, bà đây cởi ra dọa ngươi sợ chết khiếp!"

Hứa Trường Sinh vội lấy tay che đi vết sẹo giả trên mặt mình.

Chị đại mạnh mẽ cởi áo ngoài ra, quả nhiên, có một vết sẹo lớn tầm nửa thước làm Hứa Trường Sinh trợn tròn mắt.

Tính sai rồi!

Ở nơi nhìn như hỗn loạn này, thật ra thì mọi người đều ngầm tuân thủ một quy tắc nào đó.

Người máy cao hai mét, người đàn ông có cánh tay gắn đao Đường Lang oan ức bị bà chủ quán chửi ầm lên mà không dám hé răng.

Hai người vạm vỡ cãi nhau đến đỏ mắt, bỗng nhiên lùi ra xa một mét, ngay khi Hứa Trường Sinh nghĩ họ sắp đánh nhau, lại bắt đầu... dường như bà thím tấn công bằng ma pháp, đối phương lần lượt chào hỏi mười tám đời tổ tông của nhau, đến thời điểm quyết liệt nhất, thì.... Phun nước miếng!

Cuối cùng người thu trận vì miệng khô lưỡi khô.

Mắng không lại đối phương, nên tức khóc!

Người đàn ông dũng mãnh rơi lệ trong truyền thuyết đây sao!

Hứa Trường Sinh nhìn mà trợn tròn mắt.

Chẳng phải nơi này ngoài vòng pháp luật à?

Tại sao lại như vậy?

Lúc này, một ông lão hơn sáu mươi tuổi chủ cửa tiệm nhìn ra Hứa Trường Sinh đang hiếu kì.

Nhất thời cười: "Chàng trai trẻ, lần đầu đến nơi này sao?"

Hứa Trường Sinh đờ đẫn gật đầu: "Vâng."

Ông lão lớn tiếng cười: "Trước kia cũng không phải là như vậy."

"F2 là trung tâm xử lý rác thải của thành phố, lúc ấy ở nơi này đều là tội phạm chạy trốn tán loạn, về sau dần dần hình thành chợ đen."

"Tuy nhiên năm năm trước, một tổ chức tên là tổ chức Tường Vi tiếp quản nơi này, đến nỗi nơi này trở thành thị trường giao dịch bộ phận giả."

"Nhưng cũng đặt ra quy củ, bước vào cổng khu F2, phải tuân theo quy củ."

"Dù sao không ít người đến đây đều là kẻ cuồng đồ ngoài vòng pháp luật, ban đầu không ai tuân thủ, nhưng tổ chức Tường Vi phái ra một đám người, họ đều là người cải tiến cấp cao, cứng rắn diệt sạch đám cứng đầu kia."

"Về sau, trở thành cảnh tương như ngày hôm nay."

"Nếu không, tôi đã sáu mươi tuổi, lại gầy yếu, cũng không dám ở đây bán đồ, đúng không?"

Sau khi nói xong, ông chủ rất tốt bụng, mặt mày hiền hậu nói: "Đúng rồi, nhìn xem cậu cần gì, nơi này đều có, tôi ở nơi này, không gạt già lừa trẻ!"

Hứa Trường Sinh gật đầu, cúi đầu bắt đầu xem xét một vài cánh tay robot.

Mà phía sau, bỗng có một người đàn ông cải tiến cường tràng nói với ông chủ: " Lão già, có thứ thì tốt, lấy ra cho ông đây nhìn chút coi!"

Ông chủ vỗ bàn một cái, lộ ra vẻ hung ác khác hẳn vừa nãy, sau đó trực tiếp móc khẩu Gatling màu xanh xanh lá sẫm dưới bàn ra: "Đứa nào tự xưng ông đây hả?! Có muốn xem cái gì là Gatling bốc ra ánh sáng xanh không? !"

Nhất thời, người đàn ông cường tráng trợn tròn mắt.

Anh ta có trâu bò đến đâu cũng không dám chống lại Gatling đâu!

Hứa Trường Sinh cũng ngơ ra, ông chủ, đây là lão già sáu mươi tuổi gầy yếu trong miệng ông đó hả? !

Ông đùa tôi à?

Vào giờ phút này, Hứa Trường Sinh cảm giác, mình quá ngốc, quá ngây thơ rồi!

Ở đây không có một ai dễ đụng vào, tôi chỉ là thức ăn cho gà mà thôi? !

.........

Bạn đang đọc Vị Bác Sĩ Này Rất Nguy Hiểm (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tienvodaytui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.