Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị bác sĩ này rất nguy hiểm

Phiên bản Dịch · 1722 chữ

Edit: Gấu Mèo Biến Thái

Beta: Bạch Hy

----

Sĩ có thể bị giết, không thể bị làm nhục!

Chẳng lẽ tên mập này có sở thích gì đặc biệt!

Không thể tha được!

Phải chết!

Nhưng lúc này!

Ống nghiệm đựng thuốc chứa đầy hi vọng của Hứa Trường Sinh lập tức bị đối phương dễ dàng tránh được, va vào vách tường.

m thanh thủy tinh vỡ vụn vang lên.

Ngay sau đó, nước thuốc bắn ra bốn phía!

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh!

Ánh mắt Hứa Trường Sinh nhìn chằm chằm vào nước thuốc, bỗng nhiên có một cảm giác.

Mình có thể khống chế!

Đúng vậy!

Anh đúng là có kỹ năng khống chế!

Hứa Trường Sinh nghiến răng!

Tại giữa khi linh hồn giảm bớt cùng với việc bị tên mập chà đạp, tạo ra lựa chọn!

Anh cảm giác, ánh mắt của tên mập này là lạ.

Nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp sau khi bị bắt.

Anh quyết định sử dụng linh hồn thiên phú của mình: khống chế!

Trong chớp mắt!

Nước thuốc trong ống nghiệm vỡ vụn trên vách tường văng tung tóe khắp nơi!

Mắt Hứa Trường Sinh nhìn chăm chú, bỗng nhiên ở giữa dòng nước thuốc kia giống như có lực hút!

Rõ ràng Hứa Trường Sinh không có cách trực tiếp tiêm vào trong mạch máu đối phương!

Nếu không thể tiêm vào, vậy ngại gì không thực hiện qua đường miệng chứ?

Trong nhiều trường hợp, các loại thuốc cứu nguy này cũng không thể không dùng miệng.

Cần tiêm vào tĩnh mạch, bởi vì sau khi uống thì phải thông qua đường dạ dày, từ niêm mạc khoang miệng đi vào máu, tác dụng chậm!

Hơn nữa, nếu dùng lượng lớn, rất dễ dàng xảy ra phản ứng trúng độc nghiêm trọng toàn thân!

Cũng chính là tác dụng phụ của thuốc độc này!

Nhưng mà, Hứa Trường Sinh sợ tác dụng phụ độc hại cùng với phản ứng xấu sao?

Nếu không phải điều kiện có hạn, thuốc không đủ, anh còn định thiết kế cho đối phương một món "Phản ứng mẫn cảm" đấy!

Đảm bảo gã trúng thuốc là chết!

Đáng tiếc, ở đây chỉ có như vậy.

Để không làm cho những người khác chú ý, Hứa Trường Sinh trực tiếp điều khiển các loại thuốc dày tương đối đặc kia, trực tiếp dẫn chúng chảy vào trong miệng của đối phương, sau đó đến yết hầu, thực quản, dạ dày!

Sau một loạt thao tác này, Hứa Trường Sinh phát hiện, thì ra… khống chế còn có thể sử dụng như vậy?

【 Đinh! Cường độ linh hồn -1!】

Hứa Trường Sinh đau khắp người!

Sao lại giảm 1 rồi?

Thiệt chết mất!

Hứa Trường Sinh hạ quyết tâm, trong chút nữa nếu không nếu lấy được chút lợi ích gì từ người tên mập này, tuyệt đối không bỏ qua.

Mà lúc này!

Tỉnh Sơ Tuyết cũng nhìn thấy ống thủy tinh va vào tường với một điểm sức mạnh của Hứa Trường Sinh, kìm không được mà sa sầm mặt!

Người này bị thương ở đâu à?

Rõ ràng là giả ngây thơ!

Mà Dương Phúc Chí cũng sửng sốt một chút, không nghĩ thứ này sau khi đập vào tường thế mà lại bắn vào miệng?

Gã đập vào miệng vài cái, vẫn cảm thấy... tê dại, có chút khó chịu.

Yết hầu như có một lớp màng, vô cùng khó chịu (đừng hỏi vì sao ta biết!)

Luc này, gã quyết định xử lý tên nhóc này trước rồi nói sau!

Vật cản đường!

Nhưng Tỉnh Sơ Tuyết rất nhanh phát hiện ra ý đồ của đối phương.

Ngay khi Dương Phúc Chí chạy tới nơi, Tỉnh Sơ Tuyết chạy đến.

Tuy rằng không thể gây ra nhiều thương tổn!

Nhưng dây dưa giữ chân đối phương để cho Hứa Trường Sinh chạy trốn thì không thành vấn đề!

"Anh đi mau!" Tỉnh Sơ Tuyết nói xong dùng đại kiếm chặn đường Dương Phúc Chí.

Hứa Trường Sinh thấy thế, lần này đã có kinh nghiệm!

Anh trực tiếp ném "Dược phẩm số một" trong tay đi!

Hứa Trường Sinh cứ ném bừa!

Trên tường!

Trên trần nhà!

trên mặt Dương Phúc Chí!

Trên thanh dao bọ ngựa của Ngô Lôi...

Dù sao chỉ cần là địa phương có thể bắn ngược lại, anh dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Rất nhanh!

Dược phẩm số một trước mắt tản ra hoàn toàn.

Tên mập chết tiệt này đã uống nhiều vậy, sao còn không xảy ra chuyện gì?

Xem ra... Là nồng độ không đủ!

Hứa Trường Sinh quyết định chú ý,

Sau này trở về, nhất định phải chuyên tâm nghiên cứu, tăng thêm nồng độ thuốc, tốt nhất là thích hợp hấp thụ qua da, niêm mạc dạ dày.

Quan trọng nhất là, cường độ linh hồn của mình đã tiêu hao bảy, tám tiếng rồi.

Mà lúc này Dương Phúc Chí càng đánh càng tức giận.

Hứa Trường Sinh xa xa giống như một con ruồi, thỉnh thoảng lại gây phiền.

Tuy rằng không quá tổn thương nhưng cảm giác rất trào phúng!

Dương Phúc Chí là càng nghĩ càng tức giận!

Khí huyết toàn thân cuồn cuộn, càng đánh càng điên cuồng, càng đánh càng không cần mạng sống!

Điều này gây ra áp lực rất lớn cho hai người Tỉnh Sơ Tuyết và Ngô Lôi.

Lúc này Tỉnh Sơ Tuyết cũng tức giận nghiến răng với Hứa Trường Sinh.

Anh nói sức chiến đấu của anh còn chưa được 5 thì thôi, nhất đỉnh phải… giả ngây thơ!

Tức chết được!

Lúc này, Hứa Trường Sinh ném thêm một lọ thuốc khác.

Trực tiếp đập lên mắt Dương Phúc Chí!

Gã lập tức nổi giận đùng đùng.

Nói cái gì cũng phải bóp chết Hứa Trường Sinh trước!

Trong lúc nhất thời, gã phát lực, huyết khí toàn thân bốc lên… Hả?

Từ từ... Huyết khí đâu?

Tiếp tục!

Gã lại phát lực!

emmmmmmm?

Khí huyết đâu?

Nhịp tim đâu?

Lúc này gã cảm giác tim mình đập càng ngày càng chậm!

Sau đó… cả người bỗng nhiên run rẩy!

Việc này làm cho Tỉnh Sơ Tuyết cùng Ngô Lôi cũng hoảng sợ.

Hai người vội vàng lui ra sau mười mét!

Khuôn mặt nhỏ của Tỉnh Sơ Tuyết càng ngày càng nghiêm nghị, nắm chặt đại kiếm, đổi thành súng rồi ôm vào trong ngực, sẵn sàng liều mạng!

Ngô Lôi cũng không cam lòng yếu thế!

Toàn thân vào thế sẵn sàng tiếp đón kẻ địch!

Lúc này Dương Phúc Chí hét lớn một tiếng: "Áo a ân ngói đạt phân cục áo ủy hội &..."

Ừm!

Tất cả mọi người nghe đều không hiểu đó là gì.

Chẳng lẽ là một loại nghi thức thần bí nào đó?

Đúng rồi!

Khẳng định là Weid đặc thù hoặc là quái vật gì đó!

Hai người càng lúc càng lo lắng.

Ngay lúc hai người không ngừng lui về phía sau, Dương Phúc Chí bỗng nhiên bắt đầu run lên, cả người như co giật!

Tỉnh Sơ Tuyết nhanh chóng lướt ngang!

Một tay nắm được quần Hứa Trường Sinh, nhấc lên nhanh chóng chuẩn bị rời đi!

Cô ấy cảm giác, Dương Phúc Chí nhất định là chuẩn bị bạo phát.

Ngô Lôi cũng hét lớn: "Tiểu Tuyết, chạy mau!"

Tỉnh Sơ Tuyết nhấc Hứa Trường Sinh, giống như đang nhấc một chú gà con..

Chuẩn bị chạy ra bên ngoài!

Mà bỗng nhiên!

"Rầm!" một tiếng.

Dương Phúc Chí bỗng nhiên ngã xuống mặt đất.

Miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, giống như co giật!

Hứa Trường Sinh tuy rằng bị lôi đi nhưng không ảnh hưởng đến việc anh quan sát bộ dạng của Dương Phúc Chí .

Hiệu quả của thuốc cuối cùng cũng phát tác!

Hứa Trường Sinh nhìn thấy tình trạng của đối phương, im lặng ghi chép.

"Dạ dày hấp thu một lượng khoảng 20000 đơn vị, hơn nữa thời gian phát tác khoảng là năm phút... Biểu hiện chủ yếu là..."

Tỉnh Sơ Tuyết nghi ngờ nhìn liếc qua Ngô Lôi.

Vẻ mặt của Ngô Lôi cũng mờ mịt.

Căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cứ như vậy, Tỉnh Sơ Tuyết ném Hứa Trường Sinh xuống, cùng Ngô Lôi rón rén lại gần nơi Dương Phúc Chí ngã xuống.

Hứa Trường Sinh để an toàn, đi theo sau thanh đại kiếm của Tỉnh Sơ Tuyết.

Đại kiếm: Đậu má mày!

Hứa Trường Sinh: không liên quan nha...

Cứ như vậy, mọi người tới bên người Dương Phúc Chí.

Lúc này gã nằm trên mặt đất, miệng mơ hồ không rõ đang nói gì.

Nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Trường Sinh, sắc mặt hung tợn: "Oa óa mày sao..."

Tuy rằng Hứa Trường Sinh nghe không hiểu nhưng anh biết đối phương đang chửi rủa mình.

Chính xác!

Dương Phúc Chí đã biết chính xác nguyên nhân làm mình ngã xuống!

Chắc chắn là tác dụng của thuốc vừa mới bắn vào miệng.

Nghĩ đến việc mình thua uất ức như vậy, gã hận không thể xé xác Hứa Trường Sinh, đáng tiếc… Hiện tại gã há miệng còn khó khăn.

Hô hấp dồn dập, thở hổn hển như trâu.

Muốn chửi người, đầu lưỡi lại không thể thẳng.

Tỉnh Sơ Tuyết và Ngô Lôi thấy vậy, đều xoay người nhìn Hứa Trường Sinh, vẻ mặt đầy kinh ngạc!

Bọn họ cũng không ngốc, lúc này cũng phản ứng biết được vật vừa rồi Hứa Trường Sinh ném khắp nơi, hẳn là không phải thứ gì tốt?

Không nghĩ đến...

Một kẻ như vậy, cuối cùng lại bị Hứa Trường Sinh đánh bại?

Vẻ mặt hai người vẻ kì quái.

Bên trong viện August.

Bác sĩ phụ trách phẫu thuật, nghiên cứu khoa học.

Còn họ phụ trách trật tự, bảo vệ bọn họ, chống lại kẻ địch.

Theo lý thuyết, bác sĩ không có khả năng uy hiếp, ở trong mắt bọn họ thực sự giống như mấy con gà con.

Chỉ là...

Không biết vì sao, Tỉnh Sơ Tuyết nhìn Hứa Trường Sinh.

Bỗng nhiên cảm thấy... vị bác sĩ này rất nguy hiểm!

Bạn đang đọc Vị Bác Sĩ Này Rất Nguy Hiểm (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tienvodaytui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.