Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình thường chính là tội ác!

Phiên bản Dịch · 1839 chữ

Edit: Tiểu Hy

Beta: Bạch Hy

----

Hứa Trường Sinh nhìn chằm chằm Cúc Tiếu Tiếu, trong mắt tràn đầy nghi ngờ!

Anh không biết tại sao đối phương lại nói tới chuyện này.

Chẳng lẽ có cái gì kì lạ sao?

Cúc Tiếu Tiếu thấy thế, lắc đầu: “Anh đừng nhìn tôi như vậy, chị đây sẽ xấu hổ nha! Tôi nói với anh chuyện này, là bởi vì có chút quen mà thôi! Tò mò nên hỏi.”

Sau khi Hứa Trường Sinh nghe vậy, vội vã mở điện thoại ra, tìm tin tức hồi đó, sau đó đưa cho đối phương.

Cúc Tiếu Tiếu nhận lấy điện thoại, sau khi nhìn tới ngày tháng, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Một lát sau, vẻ mặt cô có chút phức tạp nhìn Hứa Trường Sinh, mặt không thay đổi nói: “Sau khi anh biết sự thật có thể sẽ rất đau lòng.”

Hứa Trường Sinh nhíu mày: “Có ý gì?”

Cúc Tiếu Tiếu thở dài, tùy ý ngồi trên sô pha.

“Anh biết không? Đối với một số người mà nói, sống chết của người bình thường không quan trọng!”

Hứa Trường Sinh nghe thấy hỏi: “Có ý gì?”

Cúc Tiếu Tiếu không có trả lời, mà trực tiếp hỏi: “Anh có biết đặc khu không?”

Hứa Trường Sinh gật đầu, sau đó lại lắc đầu, bởi vì anh chỉ nghe qua cái tên này thôi, đối với nơi đó, hoàn toàn không biết gì cả.

Cúc Tiếu Tiếu thấy vậy, cũng hiểu được suy nghĩ của Hứa Trường Sinh.

“Đối với rất nhiều người mà nói, đặc khu chính là thiên đường.”

“Người ở đó không cần lo cơm áo, muốn làm gì cũng được, hưởng thụ đồ uống tốt nhất, đồ ăn ngon nhất, ngay cả không khí cũng đều có đồ lọc riêng.”

“Nhưng mà, anh biết không? Ở đó thực ra mới chính là địa ngục!”

“Từ giây phút anh được sinh ra, vận mệnh của anh đã được quyết định.”

“Thời điểm mà mỗi người sinh ra, sẽ có nhân viên chuyên môn kiểm tra sức chịu đựng và gen của anh, nếu không phù hợp, hội sẽ đề nghị ba mẹ anh giết chết anh, bởi vì bọn họ hoàn toàn không cần người bình thường, cái họ cần là loài người tốt nhất.”

“Ở đó có một câu nói, là như này: Bình thường chính là tội ác!”

Hứa Trường Sinh bị những lời nói của Cúc Tiếu Tiếu làm cho sửng sốt.

Bình thường chính là tội ác...

Bình thường... Không phải hạnh phúc sao?

Nhưng mà, rất nhanh, Hứa Trường Sinh dường như hiểu ra điều gì đó.

Mà Cúc Tiếu Tiếu tiếp tục nói:

“Cho nên, từ giây phút được sinh ra ở đặc khu, phải chấp nhận một nền giáo dục mang tính sứ mệnh.”

“Sứ mệnh quan trọng của bọn họ là duy trì nòi giống của con người, không ngừng kéo dài và phát triển những thứ quý giá nhất, những gen ưu tú nhất.”

“Trong mắt rất nhiều người, bọn họ và các anh vốn không cùng một chủng tộc!”

“Mạnh sống yếu chết là cái tư tưởng đã ăn sâu vào suy nghĩ từ khi sinh ra rồi.”

“Người bình thường trong mắt của họ thì giống như con kiến, ruồi nhặng, chỉ cần cho đồ ăn và nước uống, có thể sinh sôi nảy nở thành một hành tinh, nhưng để thúc đẩy thế giới phát triển thì chỉ có bọn họ.”

“Dù sao, người có năng lực mới là nền tảng thúc đẩy loài người phát triển, mà loài người chẳng qua là nơi thích hợp để mang thai người tài giỏi mà thôi!”

“Anh cảm thấy người như vậy, sẽ để ý tới sống chết của người bình thường sao?”

Hứa Trường Sinh càng nghe càng cảm thấy khó chịu.

Anh mơ hồ đã đoán được điều gì đó.

Cúc Tiếu Tiếu nói: “Tôi từng nhiều lần xâm nhập vào bộ não và tài liệu của Liên bang chính phủ thành phố Bối.”

“Sở dĩ tôi hỏi anh điều này, là vì gần đây khi tôi điều tra có tìm ra được việc giải quyết hậu quả của chính phủ, cho nên vừa rồi mới hỏi anh vấn đề này!”

“Cho nên, sự thật là gì?”

Thời điểm nói câu đó, giọng nói Hứa Trường Sinh rất bình tĩnh.

Bình tĩnh tới mức Cúc Tiếu Tiếu có chút kinh ngạc: “Đúng như tôi nghĩ, chuyện này và một sự kiện hậu quả được giải quyết tốt kia thật trùng hợp, thời gian, địa điểm giống nhau, hai người chết một người bị thương, xe chở hàng.”

“Nếu như tôi không nhìn nhầm, ngày hôm đó hẳn là có người đã xuống đây.”

Sau khi Hứa Trường Sinh nghe xong, hít sâu một hơi.

Nhiều thông tin làm cho anh có chút khó chấp nhận.

Ban đầu nghĩ rằng chỉ là một tai nạn bình thường.

Thế nhưng không nghĩ tới còn liên quan tới nhiều chuyện như vậy.

Cúc Tiếu Tiếu có chút bất đắc dĩ nói: “Thực ra trên thế giới này, chỉ có một loại người là hạnh phúc nhất.”

“Đó chính là kẻ ngốc.”

“Bởi vì anh sẽ phát hiện, anh hiểu biết càng nhiều, lại càng không hạnh phúc, sau khi biết rõ sự thật, cũng không vui vẻ gì!”

“Ngoài mặt càng đẹp đẽ nhưng thực ra trong góc tối mỗi người đều có một chút cám dỗ!”

Hứa Trường Sinh không biết vì sao, đột nhiên nghĩ tới trường hợp sáu trẻ sơ sinh nội sọ bí ẩn ở viện nghiên cứu August, đương nhiên, trong đó cũng có anh!

Có lẽ, chuyện này cũng là do những người kia gây ra đi?

Nghĩ đến đây, Hứa Trường Sinh tò mò hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi cô nói mức độ chịu đựng là cái gì?”

“Tại sao sau khi sinh ra phải kiểm tra mức độ chịu đựng.”

Cúc Tiếu Tiếu nói: “Mức độ chịu đựng, chính là mức độ chấp nhận của anh khi anh cải tiến và dùng chiết xuất Weird.”

“Anh biết bệnh ăn mòn chứ?”

Hứa Trường Sinh gật đầu: “Biết.”

“Cái gọi là bệnh ăn mòn, thực ra là do không thể chịu đựng được ảnh hưởng xấu của sự cải tiến và dùng chiết xuất Weird mang đến.”

“Sinh ra tại thế giới này, nhất định sinh ra sẽ phải đối đầu với Weird, nếu mức độ chịu đựng thấp, chứng tỏ rằng người đó là sản phẩm lỗi, loại bỏ cũng không có gì quá đáng!”

“Tôi đã từng xem tài liệu của Liên bang cấp cho thành phố Bối, thứ mà bệnh ăn mòn có thể thay đổi, không phải gen của loài người mà là linh hồn!”

Nói đến đây, Cúc Tiếu Tiếu nhịn không được nở nụ cười: “Cái thứ gọi là linh hồn này, haha... Tôi cũng cảm thấy buồn cười.”

“Chính phủ liên bang vậy mà lấy đi toàn bộ thần học của tòa thánh.”

“Thật là vớ vẩn!”

Sau khi Hứa Trường Sinh nghe thấy, trong lòng cũng căng thẳng một trận!

Linh hồn?

Có lẽ sự thật đúng như vậy!

Thứ mà Weird muốn cải tiến chính là linh hồn.

Chẳng lẽ tòa thánh có liên quan tới nghiên cứu?

Nghĩ đến đây, Hứa Trường Sinh quyết định khi nào có cơ hội sẽ đi tòa thánh nhìn một chút, nói không chừng có thể tìm được manh mối liên quan, làm sáng tỏ sương mù của thế giới này.

Cúc Tiếu Tiếu: “Thực ra, vừa rồi tôi nói đông nói tây, chủ yếu là thường thức.”

“Đáng tiếc!”

“Nếu tôi còn ở trên đó, nói không chừng còn có thể giúp anh điều tra xem ai là người đã xuống dưới.”

“Đáng tiếc hiện tại tới bản thân tôi cũng khó giữ nổi.”

Hứa Trường Sinh: “Làm thế nào tôi mới có thể đi lên đó?”

Cúc Tiếu Tiếu đột nhiên nói: “Đi lên đó? Không... Không có khả năng! Người bị thành phố Bối làm bẩn, làm sao có thể đi tới đặc khu chứ?”

“Trên đó là một nơi cực kỳ ghét những người ở ngoài, những người ích kỉ đó sẽ không chấp nhận một người bị ô nhiễm đâu.”

“À!”

“Đúng rồi, cũng không hẳn là không có cơ hội.”

“Nếu như anh có cơ hội đi ra ngoài một chuyến, đến thành phố cao cấp, làm sạch cơ thể, có thể đi lên đó, nhưng được ở lại hay không, lại là một vấn đề khác.”

“Nhưng mà muốn đi ra ngoài, rồi an toàn mà trở về... Cái này càng khó hơn!”

Sau khi Hứa Trường Sinh nghe xong, đột nhiên... hiểu ra!

Bây giờ anh đã hiểu cơ hội bồi dưỡng có ý nghĩa như thế nào.

Chẳng trách Chương Mục nghĩ mọi cách xin cho mình cơ hội “ra ngoài bồi dưỡng”.

Thì ra là thế!

Vậy mà liên quan tới nhiều chuyện như thế.

Nhưng mà sau khi hiểu rõ vấn đề, Hứa Trường Sinh càng không muốn tặng cơ hội cho đối phương.

Trên kia còn có hai kẻ thù đang kiên nhẫn đợi mình mà.

“Chẳng qua tôi cảm thấy có thể nhảy xuống, bị sóng xung kích làm cho tai nạn xe dẫn tới chấn thương, sức mạnh như vậy... Anh muốn báo thù cũng khó nha!”

“Ngay cả tôi, cũng không dám cứ như thế mà xuống!”

“Cho nên Tiểu Trường Sinh, anh nên chết tâm đi.”

Hứa Trường Sinh hít sâu một hơi, không hề lên tiếng.

Mà xoay người hỏi: “Làm thế nào có thể ra khỏi thành phố Bối, đến thành phố cao cấp?”

Người phụ nữ vừa nghe, đột nhiên nở nụ cười.

“Đứa nhỏ ngốc!”

“Nếu như chị đây mà biết, đã sớm rời đi, sẽ còn ở nơi quái quỷ này hả? Nếu có ngày đó thành phố Bối sẽ không còn nữa!”

“Thật ra, tôi biết một cách, nhưng… Trên cơ bản anh không có cơ hội đó.”

“Hoặc là trở thành chuyên gia hiếm có hàng đầu, tham gia vào hiệp hội, trở thành bậc thầy! Người có tài cũng chính là thứ mà liên bang cần!”

“Hoặc là trở thành anh hùng của liên bang thành phố, đại diện cho thành phố Bối tham gia giải đấu của Liên bang!”

“Nhưng mà hai cái này, cũng không phải cơ hội cho các anh chuẩn bị.”

“Nói là bình đẳng, nhưng mà, anh cảm thấy người của thành phố Bối có cơ hội cùng người của đặc khu cạnh tranh sao?”

“Chỉ tiếc là với thân phận của chị đây mà tham gia anh hùng Liên bang thành phố, nhất định sẽ bị nhận ra.”

“Ai... Thôi thôi, làm người bình thường tốt hơn!”

“Tiểu Trường Sinh, anh cảm thấy chị đây thế nào?”

Hứa Trường Sinh nói câu trái với lương tâm: “Già quá! Tôi thích trẻ hơn.”

Bạn đang đọc Vị Bác Sĩ Này Rất Nguy Hiểm (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tienvodaytui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.