Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ sơ của Hứa Trường Sinh (2)

Phiên bản Dịch · 1527 chữ

Edit: Gấu Mèo Biến Thái

Beta: Bạch Hy

------

Lúc này, đã hơn năm giờ chiều.

Mọi người trong văn phòng đã rời đi.

Hứa Trường Sinh cũng đứng lên chuẩn bị về nhà.

Dĩ nhiên hiện tại chỉ có Hứa Trường Sinh sống một mình trong căn nhà này.

Cha mẹ qua đời đột ngột vào một năm trước, em gái vì chịu kích thích trong thời gian dài mà phải vào bệnh viện tâm thần, không thể về nhà.

Điều này giúp Hứa Trường Sinh giảm bớt đi không ít phiền phức.

Dù sao việc ứng phó với một cô em gái chưa bao giờ là dễ dàng.

Nếu một ngày anh không chết vì những thứ quái dị, cũng không bị viện nghiên cứu August phát hiện mà bị chính em gái mình đại nghĩa diệt thân, điều này rõ ràng không phải là một chuyện tốt.

Dù đường về nhà khá xa.

Tuy nhiên, khác với thường ngày, anh không đi tàu điện ngầm về nhà.

Thay vào đó anh quyết định đi bộ để ngắm nhìn thế giới xa lạ này, tiện thể tìm hiểu sâu sắc hơn về nơi này.

Ra khỏi viện nghiên cứu August, Hứa Trường Sinh giống như bà Lưu đang đi tham quan một gia viên lớn, chỗ nào cũng thấy tò mò.

Những tòa nhà công nghệ cao, những chiếc xe bay tốc độ cao.

Một tấm bảng quảng cáo 3D chói lọi có thể thấy được bằng mắt thường.

Giống như cảnh trong phim viễn tưởng mà Hứa Trường Sinh xem trên tivi ở kiếp trước .

Sau khi bước thêm vài bước, Hứa Trường Sinh vô tình bị vật thể to lớn trên trời thu hút.

Đó là một thành phố lơ lửng giữa trời!

Điều này đã dọa Hứa Trường Sinh.

"Này, nhìn gì, xuất trình thẻ căn cước! Hợp tác điều tra."

Hứa Trường Sinh bị một tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ.

Lúc này, anh quay lại và nhìn thấy một cảnh sát với súng và đạn thật đang đứng bên cạnh với vẻ mặt cảnh giác.

Đầu tiên Hứa Trường Sinh sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu, thành thật thật lấy thẻ căn cước trong túi ra.

Lúc này anh mới phát hiện ra, trên đường có rất nhiều cảnh sát, họ đều được trang bị súng ống.

Anh lập tức hiểu ra, hành vi bất thường của mình sẽ gây chú ý cho cảnh sát.

Phải biết rằng nơi này là khu A ở thành phố Bối!

Khu A nổi tiếng về an ninh trật tự, khoa học kĩ thuật và sự thịnh vượng.

Cảnh sát trực tiếp đưa thẻ căn cước vào người máy mà anh ta mang theo, sau đó quét nhận dạng với Hứa Trường Sinh.

Một lúc sau, sau khi đọc thông tin và hệ số an toàn của Hứa Trường Sinh, nét nghiêm nghị trên mặt viên cảnh sát lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười:

"Anh là nhân viên của viện nghiên cứu August à." Anh ta thân thiết nói một câu, sau đó đưa giấy chứng nhận cho Hứa Trường Sinh: "Mau về nhà đi, an ninh gần đây không được tốt lắm."

"Ồ? Đã xảy ra chuyện gì thế?" Hứa Trường Sinh như có như không hỏi.

Cảnh sát thở dài bất lực: “Ngày càng có nhiều phần tử sửa đổi phi pháp, còn có những kẻ xâm lược bí ẩn, chúng có hệ số an toàn rất thấp, tính tình tàn bạo, thường xuyên xảy ra ẩu đả. Có lẽ ban đêm xảy ra nhiều hơn, nhưng khi đó là robot đi tuần, chúng tôi sắp tan ca rồi!"

Nói tới đây, viên cảnh sát nhìn nhìn đồng hồ, ngạc nhiên: "Ồ! Còn năm phút nữa."

Hứa Trường Sinh gật đầu, cân nhắc những gì đối phương vừa nói rồi nói: "Cảm ơn."

Cảnh sát trả lại thẻ căn cước cho Hứa Trường Sinh: "Anh Hứa ở khu E, mau về đi, sau mười giờ đêm, robot không quan tâm là anh có phải người của viện August hay không đâu."

Hứa Trường Sinh mỉm cười nhận lại căn cước, miệng nói: "Phải cố gắng kiếm tiền mua nhà ở khu A thôi ."

Viên cảnh sát bật cười, cũng ngẩng đầu nhìn lên thành phố ở trên không theo Hứa Trường Sinh, nói : "Nghe nói cuộc sống ở đặc khu giống như ở thiên đường, sống ở đó mỗi ngày đều được hưởng thụ!"

"Muốn mua thì hãy mua ở đặc khu!"

"Nhưng.... những người ở trên đó dù giàu có nhưng không có điểm cống hiến, họ không còn cơ hội đi lên nữa"

Những lời này đã khơi dậy trí nhớ của Hứa Trường Sinh.

Thành phố lơ lửng trên bầu trời kia hóa ra là đặc khu của thành phố Bối.

Những người sống ở trên đó đều là những nhân vật lớn có quyền thế.

Mà nhà của Hứa Trường Sinh ở khu E13, khu vực biên giới của thành phố.

Đô thị hóa là dấu hiệu cho thấy sự tiến bộ của xã hội loài người.

Thành phố Bối rất rộng lớn với các khu A, B, C, D, E, F, viện August nơi anh làm việc nằm ở khu A8.

Có vẻ như mỗi khu tượng trưng cho mỗi tầng lớp khác nhau, phân chia đẳng cấp con người với nhau.

Sự phát triển của khoa học kĩ thuật không nhưng không giúp thu hẹp khoảng cách giữa người giàu kẻ nghèo mà còn làm tăng thêm sự chênh lệch!

Khu A vượt xa các khu khác về an ninh cũng như độ phồn hoa.

Ngược lại khu E nơi anh sống giống như một khu vực lộn xộn, tràn ngập cờ bạc, trộm cướp, khu đèn đỏ, đấu súng...

Vì vậy, khu E còn được mệnh danh là thành phố của của tội phạm.

Khu F càng tệ hơn, đó là một nơi bị bỏ hoang, giống như một khu ổ chuột, chỉ có những người bị bỏ rơi hay bị trục xuất từ khu E mới ở đó.

Ngay cả cảnh sát cũng không đến đó.

Thực tế cái gọi là khu chính là quyền hạn của bạn trong thành phố này.

Quyền hạn của bạn không đủ, bạn không được phép ở trong các khu vực cấp cao từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng.

Nếu không, sẽ rất phiền phức.

Cảnh sát đã mau chóng tan việc.

Nóng lòng muốn lên moto rời đi, rõ ràng là không muốn nán lại thêm một giây nào.

Hứa Trường Sinh đi xung quanh thêm một chút.

Khi đi qua một con đường tắt vừa mới được xây dựng, anh nhận thấy cơ sở hạ tầng ở đây đã sớm được thay mới.

Mà quan trọng là rất ít người có thể được nhìn thấy!

Hầu hết những việc này là do robot xây dựng chuyên nghiệp làm, từ việc nhỏ đến việc lớn.

Người máy đã thay thế con người làm những công việc lao động giản đơn. Đầu đường cuối ngõ có rất nhiều thanh niên đang giết thời gian.

Từ khu A đến khu E, Hứa Trường Sinh tựa như đang trải qua từng thời đại khác nhau.

Cảm giác này giống như là đi từ New York của Mỹ đến thủ đô tội phạm của Mexico, sau đó đến thời chiến tranh, sau đó đến khu ổ chuột.

Tuy rằng nhìn chung toàn bộ thành phố rất phát triển nhưng lại cho anh cảm giác khác biệt rõ ràng về ranh giới.

Hơn nữa, nó ngập tràn không khí buồn tẻ chán nản.

Không có cảm giác như đang sống!

Tuy nhiên, khi tới khu E vào ban đêm.

Hứa Trường Sinh mới phát hiện sai lầm của bản thân.

Màn đêm ở khu phố này như một con thú vừa tỉnh giấc, nó bắt đầu bộc phát sự hoang dã của mình.

Khắp nơi là những bữa tiệc thác loạn, thuốc lá, cồn… giới trẻ đang trút bỏ những hocmon không có chỗ để thả ra tại đây.

Trên suốt đường về, anh đã thấy năm cặp phóng thích bản tính, bảy tám người đang kiếm khách, ba kẻ buôn bán ma túy, còn có một tên cướp, hai tên trộm!

Tuy nhiên, Hứa Trường Sinh xem như không thấy.

Anh hùng cứu mỹ nhân?

Không có chuyện đó đâu!

Bởi vì Hứa Trường Sinh cảm thấy mình nên là mỹ nhân, chứ không phải anh hùng.

Trên đoạn đường này, Hứa Trường Sinh nhận được rất nhiều tờ rơi và giấy tuyên truyền.

Không có thông báo tuyển dụng, chỉ có một ít thông báo giảm giá của quán bar, siêu thị, quán ăn đêm và nhà hàng, khách sạn.

Còn lại là… một số tổ chức tương tự như hiệp hội hỗ trợ lẫn nhau, hiệp hội viện trợ, các nhóm tình nghĩa và một số nhà thờ.

Rõ ràng là mọi người có quá nhiều cảm xúc để dựa vào một tổ chức như vậy để phát tiết.

Bạn đang đọc Vị Bác Sĩ Này Rất Nguy Hiểm (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tienvodaytui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.