Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 55

Phiên bản Dịch · 4243 chữ

Edit: Tiểu Vũ

Đến tận khi được Minh Ngật dắt lên tầng, Kiều Tích vẫn còn chưa rõ mấy lời anh vừa nói.

Nhà của chúng ta... Là sao?

Minh Ngật nhìn cô, hơi mỉm cười, "Còn đứng ngốc ra đấy làm gì? Mở cửa."

Nhìn khóa mật mã trên cửa, Kiều Tích vẫn chưa kịp phản ứng, cô mờ mịt "a" một tiếng.

Minh Ngật mở miệng nói: "Mật mã là ---- Tích Tích."

Tích Tích?

Nhìn lại khóa mật mã trên cửa, toàn là phím số mà. Kiều Tích suy nghĩ một chút, ý của anh là... muốn dùng thuật Toán chuyển ra?

Không nghĩ tới vào nhà thôi mà cũng phải giải Toán, Kiều Tích lập tức run rẩy bắt đầu tính toán "Xixi" chuyển sang thuật Toán như thế nào.

Kiều Tích bắt đầu bẻ ngón tay tính nhẩm, lại bởi vì vừa hoang mang vừa lo lắng mà tính sai mấy lần, đến khi tính đến lần thứ 3 mới không cảm thấy không sai, Kiều Tích liền ấn vào khóa một chuỗi số----- 12987490.

"Tinh" một tiếng, khóa cửa được mở.

Đến lúc này, Kiều Tích mới coi như có một chút tỉnh lại.

Nhưng cô vẫn rất tò mờ: "Căn nhà này... là của ai cơ?"

Kiều Tích vẫn biết, Minh gia cũng không phải là nhà đại phú đại quý lắm.

Minh Tuấn ở trong bộ đội tuy rằng phúc lợi vô cùng tốt, người trong nhà không bao giờ phải lo ăn mặc, chi phí ăn uống cũng không cần dùng tiền của bản thân, thế nhưng mỗi tháng cũng chỉ được một số tiền lương nhất định thôi.

Lúc trước, trên bàn cơm cô từng nghe thấy Minh Tuấn và Chúc Tâm Âm nói chuyện đến tiểu khu này, lúc đó Chúc Tâm Âm còn chặc lưỡi nói: "Phòng ở đắt như thế, ai mà mua chứ?"

Vừa nghe Kiều Tích hỏi, Minh Ngật rõ ràng là không hài lòng.

Anh nhìn Kiều Tích, lạnh lùng nói: "Cảm thấy anh mua không nổi phải không?"

Thấy anh tức giận, Kiều Tích liền nhanh chóng giải thích: "Không phải, không phải!"

Ngẫm nghĩ, cô lại bắt đầu nhẹ giọng dỗ: "Em là cảm thấy, người có thể mua được căn phòng này rất là lợi hại... Anh họ, thật sự là anh mua sao?"

Minh Ngật không nặng không nhẹ "Hừ" một tiếng, giọng điệu vẫn rất khó chịu, nhưng sắc mặt cũng đã hòa hoãn hơn nhiều rồi.

Kiều Tích chui vào lòng anh.

Một cái đầu ngẩng lên, nhìn sắc mặt Minh Ngật, vẻ mặt vô cùng tủi thân mà nói----- "Anh không thích Tích Tích nữa sao?"

Cô buông tay xuống, nắm lấy tay anh rồi gãi gãi lòng bàn tay anh, "Thật lâu mới trở lại một lần, anh liền cứ thế tức giận với em sao?"

Minh Ngật vốn dĩ muốn làm căng với cô một lúc, thế nhưng nhìn cô thế này liền chịu không được.

Anh đưa tay nâng mặt Kiều Tích, cúi đầu hôn liên tiếp mấy cái, sau đó mới nói: "Trước đó anh giúp một công ty tối ưu hóa phép tính."

Công ty kia là của một đàn anh tốt nghiệp trường trung học phụ thuộc thành lập. Đàn anh đó du học ở Harvard nên sau khi học xong liền ở lại Mỹ gây dựng sự nghiệp.

Phép tính quan trọng của công ty có vấn đề, mà phép tính đấy đối với Minh Ngật thì lại chỉ giống như tiện tay giúp đỡ.

Anh dùng thời gian ngày nghỉ của hai tuần liền khắc phục được vấn đề. Sau đó vì để cảm ơn, vị Lục sư huynh đó đã cho anh 5% cổ phần công ty.

Minh Ngật vốn dĩ cũng không đặt chuyện này trong lòng, mãi đến cuối năm ngoái chia lợi nhuận, anh mới phát hiện ra công ty của Lục sư huynh đó làm ăn rất khả quan.

Trong tay đột nhiên có một số tiền lớn như vậy, Minh Ngật liền dứt khoát đem đi mua nhà.

Căn nhà này có diện tích gần 200 mét vuông, mới vừa trang hoàng xong.

Minh Ngật giải thích: "Nếu em không thích cách trang trí thì có thể trang trí lại theo sở thích của mình."

Kiều Tích nhanh chóng túm chặt lấy anh, "Trang trí không cần tiền sao? Hiện tại thế này em đã rất thích rồi!"

Minh Ngật đưa tay xoa xoa hai má cô, "Đồ nhỏ mọn!"

Sau khi vui vẻ chạy loăng quăng khắp nhà xem đông xem tây, Kiều Tích mới phát giác ra một điều, bây giờ đã hơn 10 giờ tối rồi.

Cô nhanh chóng từ thư phòng chạy ra ngoài, sau đó tìm thấy Minh Ngật ở phòng khách.

Minh Ngật đang ngồi xổm trước TV ở phòng khách nghịch gì đó, thấy cô chạy ra ngoài thì ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"

Kiều Tích nói: "Muộn quá rồi, chúng ta về nhà đi... Bằng không bác Chúc sẽ lo lắng đó."

Minh Ngật không nhanh không chậm nhả từng chữ: "Mẹ biết chúng ta ở đây."

Kiều Tích: "..."

Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu.

Minh Ngật đứng dậy, làm bộ làm tịch nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, sau đó nói: "Giờ này không còn xe bus về nhà nữa rồi."

Kiều Tích hận không thể lao đến cắn anh: "Thế thì đi bộ về."

"Không được." Minh Ngật cự tuyệt càng thêm chính nghĩa, "Muộn thế này rồi, đi đường ban đêm rất nguy hiểm."

"Thế thì gọi xe về!"

"Được. Nhưng mà anh không có tiền, gọi xe em trả."

Hôm nay là Kiều Tích mời khách, trả tiền ăn cơm ca hát xong thì cô đã không còn một đồng nào trong người rồi, lúc này trong người chỉ còn lại 1 đồng xu để đi xe bus.

Vừa nghe thấy anh nói vậy, Kiều Tích lại càng muốn xông lên cắn anh.

"Thế nào mà lại không có tiền rồi hả?" Cô vừa lầm bầm vừa nhào lên người anh muốn tìm tiền, "Cả căn nhà to thế này mà cũng mua được, còn nói không có tiền!"

Minh Ngật lúc đầu còn trốn tránh một chút, nhưng rất nhanh liền bất động tại chỗ, thoải mái hào phóng cho cô sờ tùy ý.

Kiều Tích moi xong hai túi quần của anh mới phát giác ra có gì đó không đúng.

Lại mắc bẫy của anh rồi... Kiều Tích nhanh chóng thu tay lại.

Minh Ngật nhìn cô, trầm giọng nói: "Em sờ anh."

Kiều Tích cắn chặt môi, không nói một lời nào.

Minh Ngật tiến lên một bước, kéo cô vào trong lòng mình, lại hôn cô vài cái, sau đó nói: "Chuyện đính hôn, mẹ đã nói với em chưa?"

Kiều Tích cúi đầu, gương mặt đột nhiên đỏ bừng: "... Nói rồi."

Thật ra đính hôn cũng không có ý nghĩa gì, ở Bắc Kinh cũng không quan tâm đến cái này, nhưng vẫn có một số gia định muốn nói tin này cho mọi người trước, giống như muốn xác định quan hệ của hai nhà trước với người ngoài.

Hai năm này, Kiều Tích đã gặp thân thích nhà họ Minh rất nhiều lần rồi.

Các cô dì chú bác ông bà đều biết cô gái nhỏ da mặt mỏng thế nên ngoài miệng cứ muốn trêu đùa hai ba câu nhưng trong lòng đá sớm coi chuyện của hai đứa trẻ là lẽ dĩ nhiên rồi.

Lúc Chúc Tâm Âm nói việc này với cô, Kiều Tích cũng không từ chối, xem như là đồng ý rồi.

Thế nhưng lúc này Minh Ngật hỏi tới, cô vẫn là có chút thẹn thùng.

Minh Ngật kéo cô ngồi xuống sofa, sau đó ôm cô ngồi trên đùi mình, cúi đầu xuống chậm rãi hôn.

"Sang nhà mới trước hết là phải làm ấm phòng, em biết không?"

Kiều Tích ngập ngừng, "Nhưng... "

Chuyện làm ấm phòng này không phải là cần có một gia đình lớn hay sao?

Hai người thôi thì làm ấm kiểu gì được?

Minh Ngật chậm rãi nói: "Nhà chúng ta ít người, bố mẹ bận công tác, Uyển Uyển chuẩn bị thi rồi... thế nên chúng ta hai người cũng đủ rồi."

Kiều Tích kinh ngạc mở to hai mắt.

... Nhà ít người!

Cô sáng sớm ra cửa mua đồ ăn sáng thôi cũng gặp phải 7-8 người thân nhà anh đấy!

Kiều Tích vắt óc nghĩ lý do: "Em quần áo đều không mang theo, qua đêm thế nào được?"

Minh Ngật đã sớm có chuẩn bị rồi: "Anh lúc ra khỏi nhà đã giúp em lấy mấy bộ quần áo đến rồi."

Con người này!

Kiều Tích "vèo" một cái đứng dậy.

Anh chính là đã sớm ủ mưu rồi!

Minh Ngật đưa ra lý do rất chính đáng: "Để mấy bộ quần áo ở đây, cho nơi này có khí người."

Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Cũng không phải chỉ lấy của em, ai trong nhà anh cũng lấy hết."

Kiều Tích bất đắc dĩ nói: "... Vậy, em còn chưa muốn đi ngủ đâu."

Cô đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng tìm được lý do chính đáng, nói: "Em muốn xem phim... Anh mệt thì đi ngủ trước đi."

Minh Ngật cầm điều khiển từ xa đưa cho cô, "Xem cùng em."

Kiều Tích rất khẩn trương, lại thêm không khí trong phòng lúc này vô cùng lúng túng, thế nên không tập trung bấm loạn một cái.

Cô tùy tiện mở một bộ phim, âm thanh phát ra khắp phòng khiến Kiều Tích cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Là một bộ phim của châu Âu, từ lúc bắt đầu đến giờ, chưa thấy con người nào xuất hiện hết, chỉ có hình ành dòng sông, cánh rừng.

Kiều Tích có chút hối hận, vừa nãy chọn cũng không nhìn tên, lúc này muốn lên mạng tìm hiểu nội dung bộ phim cũng không được.

Mình Ngật ở một bên đã sớm thiếu kiên nhẫn, "Em thích xem cái này? Cái này có gì đáng xem?"

Kiều Tích rất sợ anh đề nghị đi ngủ, liền nhanh chóng đáp: "Hay, em chính là muốn xem!"

Minh Ngật không lên tiếng, chỉ là lấy điện thoại cúi xuống nghịch.

Lại qua một lúc, Minh Ngật đột nhiên bật cười rất gian trá.

Phút thứ 10, trên màn hình rốt cuộc cùng xuất hiện hình ảnh con người, xem ra là nam nữ chính.

Phút thứ 15, hai người này vừa mới gặp nhau mà đã đột nhiên cởi sạch quần áo trên người rồi ôm nhau.

Nhìn hai người lõa thể đang ôm nhau trên TV, Kiều Tích cơ hồ là muốn mù mắt rồi.

... Cô, cô chọn cái thể loại phim gì thế này?

Trên TV vì sao lại có loại phim này???

Kiều Tích lập tức đỏ bừng mặt, cũng không dám nhìn qua người bên cạnh, chỉ cúi gằm mặt xuống như người phạm sai lầm.

Chỉ là hình ảnh có thể không xem, thế nhưng âm thanh lại không thể xem nhẹ.

Đã thế dàn âm thanh của căn nhà này còn cực kỳ tốt nữa.

Tiếng rên rỉ của nữ chính cùng tiếng thở gấp của nam chính vang lên khắp căn phòng.

Kiều Tích lần đầu được nghe nên mặt đỏ tai hồng suốt nãy giờ.

Cô lén lút nhìn thoáng qua Minh Ngật, phát hiện hơi thở của anh hình như cũng trở nên nặng nề hơn.

Kiều Tích càng khẩn trương.

Cô thậm chí còn hoài nghi điều hòa trong phòng hỏng, bằng không sao lại đồ mô hôi nhiều thế này.

Cô yên lặng cầu nguyện trong lòng, đoạn này sẽ qua nhanh thôi, thế nhưng Minh Ngật đột nhiên nghiêng người qua phía này, ép cô dựa vào ghế.

Kiều Tích trong phút chốc liền cứng hết người, cô bị dọa cho nhắm tịt hai mắt lại, đến giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào: "... Em sợ đau."

Minh Ngật tiếp tục thăm dò cơ thể cô, sau đó liền duỗi tay lấy điều khiển trên bàn, ngồi dậy.

Anh giảm âm lượng xuống một chút, sau đó hỏi: "Còn xem không?"

Kiều Tích chỉ cảm thấy mặt mình như bị ai thiêu đốt.

Cô vội vàng đứng dậy, rất hoảng hốt mà chuẩn bị chạy lấy người: "Em... em đi tắm."

Thấy cô sợ hãi chạy trốn, Minh Ngật ngồi ở chỗ cũ một lát, sau đó lấy thẻ ra vào tiểu khu rồi đứng dậy ra khỏi nhà.

Kiều Tích tắm xong đi ra liền không thấy Minh Ngật đâu.

Bộ phim kia vẫn còn đang được mở ở TV ngoài phòng khách, Kiều Tích đi đến tắt TV đi.

Cô nhìn thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu trên TV, chiếc áo ngủ mỏng manh bao bọc lấy cơ thể đã dậy thì rất đẹp, Kiều Tích cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Bình thường cô cũng mặc thế này, thế nhưng phòng cô cũng chỉ có Uyển Uyển và bác Chúc ra vào, bởi vậy nên cô chưa bao giờ cảm thấy không thích hợp.

Thế nhưng hiện tại... Kiều Tích cảm thấy, mình mặc thế này, hình như hơi lộ liễu.

Đang nghĩ, bên ngoài hình như vang lên tiếng thang máy, Kiều Tích nhớ được nơi này là một tầng một phòng, như vậy... ngoại trừ Minh Ngật thì sẽ không có ai khác.

Cô bị dọa, thế nên liền chạy thật nhanh về phòng ngủ chính, chui vào chăn.

Minh Ngật một tay đút túi quần, một tay đẩy cửa phòng ngủ chính ra.

Vừa vào cửa, anh liền thấy cô gái nhỏ đang co rụt người lại trong chăn, cả khuôn mặt đều bị che lại, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn anh.

Vừa nhìn thấy anh cô liền vội vàng nhắm hai mắt lại.

Bởi vì khẩn trường nên hàng lông mi run lên nhè nhẹ, phảng phất như cánh bướm muốn bay.

Minh Ngật đi qua, ném chiếc hộp mới mua vào trong tủ đầu giường, sau đó cúi người, kéo cô gái nhỏ ra khỏi chăn, "Muốn ngạt chết hả?"

Kiều Tích ngoan ngoãn chui từ trong chăn ra.

Minh Ngật cúi đầu xuống hôn cô, một bàn tay duỗi vào trong chăn, theo từ eo thiếu nữ dần lên trên, cuối cùng dừng lại trên chỗ đầy đặn mềm mại nhất của người con gái.

Anh hơi buông lỏng cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Sẽ hơi đau... Nhịn một chút thôi là tốt rồi."

Minh Ngật ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng lại một chút kinh nghiệm cũng không có.

Rõ ràng là anh cũng đã nghiên cứu qua việc này rồi, thậm chí khi ở Mỹ cùng từng nhìn thấy bạn cùng phòng mang bạn gái về, ở ngay phòng khách... Nhưng chính là không giống nhau, vẫn là không giống.

Minh Ngật không nghĩ tới, thân thể thiếu nữ có thể mềm mại đến mực độ này.

Cho dù lúc trước đã sớm luyện qua rất nhiều lần trong đầu rồi, thế nhưng một khi xách đao súng lên thực hành thật thì anh vẫn có chút bối rối.

Ánh sáng từ bóng đèn trang trí trên trần nhà chiếu xuống, khiến căn phòng trở nên sáng như ban ngày.

Da thịt thiếu nữ trắng bóng, giống như là bình sữa bò.

Hai khối mềm mại kia được anh nắm trong lòng bàn tay, cùng với màu da hơi đen của tay anh thì tương phản quá lớn.

Minh Ngật nhìn mà mê man, không tự chủ được nuốt nước bọt mấy lần.

Anh có chút thô lỗ xoa bóp hai đỉnh đỏ tươi, lúc này chỉ cảm thấy cả cơ thể như muốn nổ tung ra.

Kiều Tích cũng bị anh xoa rất khó chịu.

Bàn tay anh đụng chỗ nào là chỗ ấy truyền đến một trận tê dại cũng đau ngứa.

Minh Ngật xé nát váy ngủ của cô dễ như trở bàn tay, anh cúi người xuống, ngậm chặt điểm đỏ tươi kia, một lúc sau liền cảm thấy nơi nào đó đang lớn hơn rất nhiều.

Tinh thần Kiều Tích đều vô cùng hỗn loạn, cô muốn đưa tay đẩy anh ra, thế nhưng cả người đều mềm nhũn, căn bản là một chút sức cũng không có.

Giọng nói nghẹn ngào của cô vang lên: "Anh, anh đừng làm."

Minh Ngật đứng lên, tự cởi hết quần áo trên người mình ra, sau đó liền mạnh mẽ đè lên người cô lần nữa.

Nghĩ đến chuyện anh đang làm với mình, Kiều Tích liền cảm thấy xấu hổ vô cùng,

Cô nhấc chân lên muốn đá anh, lại bị anh thuận thế cầm lấy, sau đó được anh nâng lên vòng qua eo anh,

Minh Ngật tách hai đùi cô ra, sau đó chen vào giữa hai chân cô.

Kiều Tích muốn khóc, cô chỉ cảm thấy có một vật cứng rắn nào đó đang chạm vào bên đùi mình, nóng vô cùng.

Cô đương nhiên biết đó là cái gì, lập tức giãy giụa muốn trốn, cả người đều rụt lại về phía sau.

Minh Ngật lại kéo cô xuống dưới thân mình lần nữa.

Hai tay anh nắm lấy vòng eo nhỏ bé của cô, ngay sau đó liền nhấc mông cô lên một chút, thăm dò để đi vào.

Đàn ông trên khắp thiên hạ đều không thế nói đạo lý ở giờ phút này.

Minh Ngật nâng chân cô lên vai anh, toàn thân trên dưới của anh lúc này đều muốn nổ tung, nhưng vẫn dịu dàng dỗ cô: "Không đau đâu... nhịn một chút thôi, rất nhanh."

Câu cú của anh đều lộn xộn, Kiều Tích cũng không nhận ra, cô chỉ nức nở cắn chặt bờ vai anh, nước mắt giàn giụa.

Minh Ngật dần dần chen vào, hai người đều rất trúc trắc. Tuy rầng anh đã làm màn dạo đầu rất dài thế nhưng cô vẫn rất khô.

Kiều Tích trong mắt còn nén lệ, cô rất đau, cắn vai anh đến hằn cả dấu răng, "Đau lắm... anh ra ngoài đi."

Minh Ngật bị cô kẹp đến không chịu được, cơ hồ muốn giương vũ khí đầu hàng.

Anh không dám mạnh mẽ ép tới, chỉ là đưa tay xuống thăm dò chỗ hai người kết hợp, chậm rãi xoa nắn, lại vuốt mấy sợi tóc dính trên trán cô, dịu dàng dỗ: "Ngoan, buông lỏng một chút, anh không động được... "

Chỗ mẫn cảm nhất bị anh vân vê, Kiều Tích cảm thấy rất rất khó chịu.

Sâu trong thân thế như có gì đó muốn tuôn ra, hai gò má cũng phiếm đầy ý loạn tình mê, âm thanh phát ra từ miệng thì liên tục thở gấp.

Cô khó chịu "Hừ" một tiếng, sau đó hai chân cũng co rút lại, đem eo anh kẹp chặt hơn.

Mãi đến khi cô đủ ướt, Minh Ngật mới lần nữa nắm eo cô, dướn người dần dần tiến vào.

Giờ phút này tất cả lý trí đều đã không còn, Minh Ngật đem chân cô gác lên vai anh, sau đó liền vịn eo mông cô, đưa chính mình tiến vào toàn bộ, ngập chìm trong cơ thể cô, sau đó liền chậm rãi rút ra tiến vào.

Về sau, Kiều Tích không phần biệt được là cô không còn đau nữa, hay là đau đến chết lặng.

Khoái cảm cực hạn xa lạ từ sâu trong thân thể trào ra, át đi cảm giác đau đớn ban đầu.

Cô cắn chặt bờ vai của người đàn ông, cố nén không để cho mình rên rỉ thành tiếng.

Chỉ là, mới được vài lần, người đàn ông trên người cô liền dừng động tác, sau đó là một tiếng rên khẽ vang lên,

Kiều Tích sững sờ.

Quá một hồi cô mới phản ứng được... Đây là kết thúc rồi?

Cô mang một chút kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó liền đụng phải ánh mắt của Minh Ngật.

Phản ứng của anh so với cô lớn hơn nhiều, trên mặt anh lúc này tràn ngập 4 chữ "Không thể tin được".

Kiều Tích có chút ngượng ngập, Cá Nhỏ nói 10 đã là rất ngắn rồi.

Nhưng mới vừa rồi... chắc cũng mới khoảng 10 giây?

Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt đen như đáy nồi của anh họ, Kiều Tích cũng cố gắng khiến cho mình không quá kinh ngạc, nhanh chóng ổn định lại cảm xúc rồi an ủi anh------

"Anh cả ngày đều đọc sách, nghiên cứu, thế này cũng là bình thường thôi... Em không để ý đến cái này đâu!"

Ngẫm nghĩ, cô lại bổ sung: "Anh họ, em thích anh không phải là bởi vì cái này... Có hay không em đều không sao cả, anh đừng để trong lòng!"

Sắc mặt Minh Ngạt càng lúc càng đen.

Thấy bộ dạng vô cùng không dễ chọc của anh lúc này, Kiều Tích không dám nói chuyện nữa, cẩn thận dè dặt di chuyển đến mép giường, muốn vào nhà vệ sinh tắm lại lần nữa.

Thế nhưng còn không đợi cô xuống giường, một giây sau, Minh Ngật liền kéo mắt cá chân cô, khiến cả người cô lại nằm dưới thân anh.

Kiều Tích hét lên một tiếng, sợ hãi không thôi nhìn người đàn ông lần nữa đè cô xuống.

"Anh... không phải đã xong rồi sao?"

"Ai nói anh xong rồi?" Minh Ngật nắm tay cô kéo đến chỗ đang bừng bừng trờ lại của mình, chỗ đó đang càng ngày càng nóng lên và cứng lên.

...

Kiều Tích hối hận muốn chết, cho đên khi bị lăn qua lộn lại đến gần rạng sáng, cô mới ý thức được, mặc kệ là loại đàn ông nào, ở phương diện này đều không thể chịu được cảm giác bị hoài nghi năng lực.

Thế nên bởi vì câu nói "Thích anh không bởi vì cái này" kia mà Kiều Tích hối hận muốn chết.

Lúc này Minh Ngật lại đang nắm chặt eo cô, ép cô quỳ trên giường, sau đó lại dỗ cô nâng mông lên.

Bàn tay cũng không hề rảnh rỗi mà luồn ra đằng trước, vừa xoa bóp ngực cô vừa cầm chính mình đặt vào chỗ đó của cô đâm vào rút ra.

Anh cúi xuống sát tai cô, thở gấp hỏi: "Bảo bối, có thích anh làm thế này không?"

Bọn họ làm tận ba lần.

Ngày hôm sau, lúc Kiều Tích tỉnh lại mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi.

Lúc cô tỉnh lại, Minh Ngật đang chống tay xuống giường nhìn cô.

Nghĩ đến việc đêm qua, Kiều Tích lại đỏ hết cả mặt.

Cô lấy chăn cuốn cả người lại, rất không có sực lực nói: "Anh tránh ra, em muốn mặc quần áo."

"Che cái gì?" Minh Ngật cười, "Làm gì có nơi nào anh chưa thấy, cũng làm gì có nơi nào anh chưa hôn qua?"

Những hình ảnh cấm trẻ con đêm qua lại hiện về trong đầu cô, sắc đỏ trên mặt càng lúc càng đậm hơn, giống như có thể rỉ máu xuống vậy.

Cô tức giận cầm gối lên đánh vào người anh, "Cũng không phải là em muốn! Là anh bức em---- "

Nói đến đây, cô cũng xấu hổ đến mức không nói được nữa.

Bặp đùi vẫn đau nhức không thôi, tối hôm qua cô đều nói không muốn, là anh cứ mặt dày muốn hôn muốn làm.

"A!" Minh Ngật bị cô đập, giả vờ là bị đập phải vết thương, sau đó liền hít hà kêu lên.

Kiều Tích do dự dừng tay lại, cô vẫn hơi hoài nghi đây là anh đang lừa cô.

Minh Ngật xoay vai cho cô xem dấu răng trên đó, "Không phải em cắn à?"

Kiều Tích có chút chột dạ, không lên tiếng.

Sau đó, anh lại đưa tay cho cô nhìn dấu răng trên đó, "Cũng là em căn này."

Kiều Tích vô thức biện minh: "Anh không nói lý! Nơi đó làm sao em cắn được tới chứ!"

Vừa nghe cô nói như vậy, Minh Ngật liền cười xấu xa xích lại gần cô, "Không nhớ rõ?"

Tối hôm qua lúc anh tiến vào cô từ phía sau, cô khóc đến mức vô cùng đáng thương.

Chỉ là cô càng khóc thì thú tính trong người anh lại càng được kích thích hơn lập tức liền không thèm đếm xỉa đến cô mà cứ mạnh mẽ đâm tới.

Thấy cô vẫn khóc rất nhiều thế là anh liền luôn tay mình ra đằng trước cô, đưa đến miệng cho cô cắn chặt lấy.

Tiểu Vũ: t làm chương này khổ sở vl ấy L, làm lâu dã man. Thông cảm cho con người lần đầu edit cảnh H:"(, t còn định cắt phần sau đó =)) nhưng mà nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ các nàng mong chờ cảnh này nhất nên đành xách đít đi làm vậy. Yêu thương t điiiiii

Bạn đang đọc Vĩ Gian Phong của Thiết Phiến Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.