Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Nếu em còn ở bên cạnh tôi giây phút nào thì đầu óc tôi càng mụ mị hơn nhiều!”

Phiên bản Dịch · 3931 chữ

- Có lẽ thế! Hùi trưa, bé Phương nó nhắn với tôi là nên quan tâm anh chút chút, nó nói dạo này anh hay ngồi ngẩn ra, ăn uống thì bất thường, nó nói sáng nay anh bị gặp ác mộng hay sao mà cứ hỏi nó cái gì đâu không. Em gái anh quan tâm anh ghê gớm nhỉ? – Nó vỗ vai hắn.

- Cái gì? Ác mộng? – Hắn lấy tay vuốt thái dương của mình. – Con nhỏ ngốc này!

- Thế nào? Thử nhé? – nó hỏi.

- Làm như thế nào?

- Lại đây! – Nó nói rồi tiến thẳng ra cái cửa sổ to ấy. – Giờ thì ngồi xuống đây. – Nó đặt 1 cái ghế đẩu ở sát cửa sổ đó. – Nhìn vào khoảng trống trước mắt rồi phiêu phiêu theo làn gió đang thổi.

- Phiêu phiêu? – hắn ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời nó nói.

- Uhm! Chỉ cần anh không nghĩ ngợi gì hết là được. Khoảng 5 phút là coi như anh thành công.

- Thiệt! Cô nói cứ như mình là bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp lắm đó.

- Thử đi! Tôi cho anh 10 phút trải nghiệm. – Nói xong nó vỗ vai hắn rồi đi về phía cái ghế cát màu cam đặt ở giữa phòng để đọc tiếp cuốn “Say nắng”

Hắn ngồi đó, nhìn ra bầu trời đỏ hau kia, gió thổi lồng lộ rồi lại táp vào mặt hắn mang theo những giọt mưa nặng hạt, lúc này thì mặt hắn vừa đau vừa ướt. Hắn không hiểu cái việc ngồi đây để mặt ướt hết thì có cái gì vui không biết. hắn quay lại thì thấy nó bây giờ hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của mình, 1 thế giới đầy dấu hỏi chấm, lúc nào hắn cũng tò mò trong thế giới đó, hắn là cái gì. Hắn quay lại, hắn bắt đầu nghĩ về từng chi tiết, từng khoảng thời gian hắn đã ở bên cạnh nó, cái khoảng khắc hắn gặp nó lần đầu tiên, hình ảnh nó cười teo rồi cúi người cảm ơn hắn về 2 tở 500k mà hắn đã “bố thí” cho nó. Lúc thấy nó như thế hắn cứ nghĩ con nhỏ này lòng tự trọng là 1 con số âm, không ngờ sau này lại có duyên với nó, gặp lại nó ở ngay buổi khai trương Trung tâm mua sắm JR, lúc đó nó đi cùng ông anh trai, 2 người mặc 2 cái áo Bad Boy và Good Girl làm hắn ấn tượng ngay, lúc đầu hắn cứ nghĩ chắc đây là 1 cặp gà bông dạo chơi không đúng chỗ, nhưng lại không ngờ lại là 2 đứa con của kiến trúc sư chính – người chủ đạo thiết kế tòa nhà mua sắm này. Rồi hắn lại gặp nó ở trường, mà nó lại học Dream trong khi đó hắn lại học JR, bình thường 2 trường này vốn không có mối quan hệ nào mật thiết lắm. Nhưng lần này 2 trường học chung cùng 1 nơi khiến hắn mong chờ không ít.

- Xong chưa? – Nó hươ hươ tay trước mặt hắn, hắn choàng dậy sau cơn mụ mị, hắn nhìn lại thì thấy nó đang nhìn nó chằm chằm. – Anh bị sao thế? Tôi biểu anh thả hồn theo gió thôi chứ có bảo là để hồn bay luôn đâu àm nãy giờ gọi mãi chả lên tiếng.

- Ohm`….uhm…. – hắn bật dậy, hóa ra nãy giờ hắn đơ hoàn toàn chỉ vì mãi nghĩ về nó – cái con người vừa mới bĩu môi với hắn. Lúc này thì hắn chính thức bối rối, không biết nói gì vì hắn mới nghĩ tới những mối quan hệ sau này giữa hắn với nó, thiệt, hắn lại tự thấy xấu hổ. hắn đã nghĩ tới cảnh nó làm bạn gái hắn, cùng nắm tay hắn đi giữa 1 rừng thông vi vu gió ròa rạt.

- Sao thế? Bị hư dây thần kinh nào hay sao mà mặt lại đỏ như trái gấc thế? – Nó nhìn vào mặt hắn rồi lại đưa tay lên sờ trán hắn.

Được nhận 1 luồng hơi ấm từ tay của nó hắn chợt sững người, hắn nhìn thẳng vào mắt nó. Nhưng lạ kì, thường thường thì mỗi lần hắn nhìn như thế này thì đảm bảo 100% con gái sẽ phải e thẹn hay xấu hổ đỏ mặt tía tai trước ánh nhìn trìu mến này của hắn, nhưng nó lại khác, nó lại nhìn lại hắn với ánh mắt tò mò. Sau đó nó lập tức rút tay về,sau người về phía cái kệ sách.

- Hình như anh bị sốt rồi đấy, trán thì nóng, mặt đỏ, tai cũng đỏ, người thì cứ ngẩn ra! Haiz! Tí nữa về để tôi mua thuốc choa! – Vừa nói nó vừa nhét vài cuốn vào trong ba lô. – Đi thôi! – nó tiến về phía cánh cửa.

- Uhm! – hắn cũng bước theo nó với tâm trạng đầy rối bời.

Nó và hắn cùng bước ra quán, lúc này thì trời đã ngưng mưa hẳn nên nhiệt độ bây giờ cũng lạnh mà lại ẩm ướt, nó lấy tháo tóc ra rồi đội cái mũ của chiếc áo khoác chùm lên đầu, sau đó kéo khóa áo lên nửa người. Thấy nó bỗng dưng lại thay đổi lạ nên hắn cũng kéo khóa áo chiếc áo phông của mình lên.

- Anh có bị sốt hay không? – nó hỏi trong khi mắt vẫn nhìn thẳng con đường trước mắt.

- Có! – “Sốt liên tục mấy ngày vì mấy cái ý nghĩ ngớ ngẩn về cô đấy!”

- Ho?

- Có! – “Cổ họng sắp có vấn đề rồi đây này”

- Sổ mũi?

- Có! - “Mấy nay ăn cứ bị khó thở không à, tại cô đấy!”

- Gay nhỉ? Còn đau đầu! – Lúc này thì nó mới quay lại nhìn hắn, trông nó có vẻ quan tâm hắn thật.

- Đau nhiều lắm! – Hắn làm bộ lấy tay xoa hai bên thái dương. “Chỉ vì cô mà đầu tôi sắp nổ tung rồi đây nè!”

- Vậy đi nhanh thôi! Mất công bệnh nặng thêm bây giờ. – Thế là nó sải bước dài hơn.

- Uhm! – hắn cũng đi nhanh cho bằng vs nó.

“Nếu em còn ở bên cạnh tôi giây phút nào thì đầu óc tôi càng mụ mị hơn nhiều!” . Hắn chậc lưỡi. Lúc này hắn mới để ý, khi đi 2 tay của nó buông thõng, mà hắn lại đi với nó gần như thế này nên việc 2 tay va vào nhau nhiều lần à không tránh khỏi. Hắn chợt nghĩ nếu như bây giờ hắn nắm tay nó thì sẽ như thế nào nhỉ, nó sẽ phản ứng ra sao, nó có giật tay ra không, nó có thế này thế kia không….. Thế là hắn đánh liều, hắn đi gần nó hơn, khi thấy khoảng cách giữa 2 tay đã gần hơn, hắn xuất chiêu.

Nhưng…… hắn chỉ cảm nhận thấy 1 khoảng trống mà thôi. Hắn nhìn nó, hóa ra nó đang lấy tay che miệng ngáp 1 cách ngon lành. Lúc này như sét đánh ngang tai, hắn chợt cảm thấy cái cách nó dùng tay che miệng ngáp cực dễ thương như thế nào. Hắn nghĩ, sau khi ngáp thì tay nó sẽ quay lại vị trí cũ, nhưng không ngờ……….nó lại đút 2 tay vào trong túi áo khoác. @.@

Hắn như vừa mới bị ai đó tạt nguyên 1 gáo nước lạnh vào mặt vậy. Hắn chợt cười to.

- Gì đấy? – Nó giật mình khi thấy hắn tự dưng lại phản ứng lạ như thế này.

- Thiệt là! Đời không như là mơ! – hắn cười cười.

- Qua rồi cái tuổi thơ! – nó cũng cười hùa theo nó.

Sau đó nó và hắn cùng đến tiệm thuốc tây.

- Anh đứng đây đợi tôi nhak!

- Uhm! Nhanh đi đó.

5 phút sau, nó quay ra với 1 đống bịch thuốc trên tay. Nó đưa cho hắn 1 bịch, còn 2 bịch kia thì nó cho vào ba lô.

- Còn cái này nữa! – nó đưa cho hắn 1 ống thuốc Cê sủi Chanh.

- Phải uống nhiều như thế này hả? – Hắn chìa tay trái đang cầm bịch thuốc và ống Cê kia.

- Uhm! Uống 3 ngày, mỗi ngày 2 liều. Phải uống đều đó, sắp tới khai giảng rồi, anh mà nghỉ thì tiếc đứt ruột đấy, mà đây là lần khai giảng cuối cũng của anh đấy.

- Haiz! 1 buổi chiều thôi mà cô xem này, tôi hết tay rồi đấy. – Hắn chìa 2 tay của mình ra, 1 tay móc cái bịch chứa đôi dép, cộng thêm bịch trái cây; tay kia thì bịch thuốc vs ống Cê sủi màu xanh.

- yên tâm! Anh không bị làm phiền nữa đâu! – Nói xong nó đi tiếp.

Đang đi thì hắn lại thấy mình thật ngốc, đương không lại bám theo con nhỏ ngốc này, bây giờ hắn mà mang cái đống này về nhà bảo đảm người nhà nhận không ra quá.

- Ăn không? – Nó chìa trước mặt hắn 1 cây xiêng cái gì đó dài dài.

- Gì đây? – Hắn trợn ngược mắt nhìn cái cây.

- Khoai tây xoắn Hàn. Ngon lắm! – Nó vừa nói vừa ăn nhồm nhoàm. – Nóng quá.

- Này! Ăn từ từ thôi. – Hắn chợt giật nảy mình khi thấy nó la oi ói như thế.

- Ăn đi! – nó lấy tay phẩy phẩy trước miệng.

- Ăn bằng cái gì? – hắn đưa 2 cái tay với đầy đồ trên tay.

Thế là nó đút cho hắn. Hắn vui vẻ, cắn từng chút một.

- này ăn gì mà yểu điệu thế hả? Nhanh đi! – nó dí sát vào mặt hắn.

- Làm gì căng thế hả? Cũng phải từ từ chớ! – Hắn ngừng ăn, nhìn quanh. Hóa ra ở đây phải những tới 5 cặp tình nhân đang cùng ăn, người thì đút cho ăn, người thì thổi dùm cho,…… Hắn bật cười.

- Cái gì thế? – Nó cũng nhìn xung quanh, nhưng hình như nó không nhận ra cái gì phải nên quay lại hỏi hắn rối rít.

- Không có gì? – hắn cười to, sau đó ngưng bặt bởi cái véo đau như trời giáng của nó.

- Được rồi, không thèm nói thì thôi. Không ép. – Nó giả bộ hờn dỗi rồi đi trước, không quên dí vào tay hắn cây khoai lang mà hắn đang ăn dở.

- này! Hờn rùi đóa hả? – hắn chạy theo nó.

Nhưng nó lại không nghe gì hết, tai nó chợt ù, rồi sau đó là cơn nhức đến, nó ngồi thụp xuống rồi dùng 2 tay day day vào tai. Mặt nó nhăn nhó đến mức khó coi.

Thấy nó tự nhiên lại phản ửng lạ như thế, hắn chạy đến thì thấy nó đang dùng 2 tay ôm chặt vào tai mình.

- Sao thê? – hắn lấy tay mình dở tay nó ra nhưng nó lại lắc đầu.

- Hỏng rùi! – Nó nói lí nhí.

- Cái gì hỏng? mà sao thế? Lúc nãy còn hăng lắm mà.

- Đừng nói gì nữa, bây giờ im lặng đi. Tôi đang bị đau tai. Nhức lắm! – nó nói như muốn khóc.

- Ờ ờ! – nói xong hắn cùng nó đi tiếp.

Nó cứ đi, trong khi đó thì hắn có vô vàn câu hỏi muốn hỏi nó, mà nó lại biểu hắn phải im lặng. Đau tai? Hắn không ngờ nó lại có cái bệnh kì cục như thế này, mà tại sao nó lại phải biểu hắn im lặng ntrong khi đó hắn muốn biết bây giờ là nó và hắn đang đi đâu, nhà nó hay nhà hắn. Mà nó còn chưa cho hắn biết nàh nó ở đâu, mặc dù hắn đã biết. Nó cứ đi. Đi mãi.

Khi thấy nó buông thoãng 2 tay xuống thì hắn mới nói nhỏ nhẹ vs nó.

- Giờ thì chúng ta đi đâu

- Đường ai đó về! Tôi mệt rồi! – nó nói vs cái giọng rõ là mệt mỏi thật sự.

- Cái gì! Lúc nãy chúng ta đã đi qua khu nhà cô rùi mà. – hắn hét toáng lên.

- Làm sao anh biết đó là khu nhà tôi ở hả? – Nó quay lại trừng mắt vs hắn như kiểu tra hỏi vậy.

- ờ! Tôi đoán thôi! – Lúc này khi thấy đôi mắt sáng của nó thì hắn không hiểu tại sao mình lại lúng túng như thế này.

- Đoán? Anh theo dõi tôi đúng ko – Nó dí sát mặt mình vào mặt hắn làm hắn phài lui vài bước nếu không thì sẽ xảy ra 1 cuộc đụng chạm không mong muốn mất.

- Cái gì? Cô là cái thá gì mà tôi theo dõi chứ, chỉ là hôm bữa tôi theo cô về đến nhà thôi.

- Biết mà! – nó rời ra. – Zấy vào anh thế nào thì cũng có chuyện cho mà coi, mất mớ gì phải biết nhà của tôi chớ, tôi và anh chỉ có mỗi quan hệ là người cùng hợp tác mà mà thôi. Chán! Lần sau mà anh dám mấy cái chuyện như thế này vs tôi nữa là anh liệu hồn đấy. – Nó liếc hắn 1 cái rõ là sắc bén.

- Vâng vâng tôi biết rồi! – hắn cười trừ vs nó.

- Giờ thì anh về nhà của anh đi, thích thì kêu người đến chở đi. Tôi về đây! – nó quay hướng về hướng ngược lại vs hướng mà nó nãy giờ đi vs hắn.

- À! Còn 1 chuyện tôi muốn hỏi? – hắn chạy lại chắn ngang đường nó đi.

- Chuyện gì?

- Cái phòng trên tầng thượng lúc nãy mà cô đã dẫn tôi lên đó, làm sao cô có chìa khóa mà còn lấy vài cuốn sách đem về là sao? – Giọng hắn tự nhiên trở nên lạnh lùng.

- Toàn bộ quán cà phê đó là của ba tôi, căn phong vừa rồi chỉ có mỗi nhà tôi mới có chìa khóa, còn việc lấy sách thì mấy cuốn sách đó là của tôi, tôi có quyền đặt hay đem nó đi đâu. – Nó nghiêm giọng. – còn chuyện gì không?

- Không. Nhưng mà….

- Thế thì tôi đi được rồi chứ gì? – Không thèm nghe hắn nói tiếp, nó đi ngay lập tức.

Hắn định hỏi là nó cso về nhà được không, với cái tai nhức như thế kia thì đi về nhà một mình có là ổn hay không? Nhưng mà thấy nó tự nhiên tỏ ra xa lạ như thế này thì hắn cũng chả dám hỏi gì thêm. Cả chiều hắn đã lẽo đẽo theo nó, bây giờ lại quan tâm hỏi han nó như thế này thì tự dưng hắn thấy mình bao đồng và dở hơi quá đi. Hắn có là gì đâu mà lại quan tâm đến nó chứ, ngay từ đầu nó đã nhắc đi nhắc lại là hắn và nó hoàn toàn chỉ là mối quan hệ làm ăn mà thôi, nhiều khi hắn cũng muốn mối quan hệ giữa hắn và nó trở nên “rộng” hơn, ngay cả em hắn – Minh Phương còn được nó chú ý và còn hay hỏi thăm, hắn thật rất ghen tị. Ngày nào em gái hắn cũng kheo vs hắn là chị Băng như thế này như thế kia, chị Băng thích gì , chị Băng ghét cái gì, chị Băng thuộc cung nào, cung này thì đường hoàng đạo như thế nào, chị Băng có 2 ông anh trai tìa năng và đẹp trai, nhất là anh Long lại cực vui tính, xung quanh chị Băng có biết bao nhiêu con trai tài cán, đẹp trai như thế nào. Nghe đến đây, hắn chỉ muốn nhét vào mồm Phương 1 cái táo thật to để nó im luôn đi. Gì chứ? Minh Phương cũng như hắn, cũng là bạn làm ăn, thế mà, suốt ngày Phương cứ ôm lấy cái điện thoại để tám vs nó đủ mọi thứ trên trời. Có hôm Phương kheo vs hắn là thần tượng của nó là BIG BANG – nhóm nhạc vừa mới nhận giải nghệ sĩ phổ biến nhất thê giới cảu MTV, Phương nói rằng nó cực bấn mấy anh chàng không đẹp trai mà tài năng cực kì, nó không thích những anh chàng đẹp trai theo cách công tử hay hoàng tử bạch mã nào hết. Đến nước này thì hắn thật sự muốn bốc hỏa, hắn nổi nóng vs bé Phương ngay lập tức.

- Em có im ngay đi không hả? Lúc nào cũng chị Băng thế này thế kia, sao không qua nhà cô ta ở luôn bên đó đi.

- Hihi! Tại chị Minh Trang đi du học, không có ai ở nhà chơi vs em nên em mới thấy chị Băng tính tình lại giống vs chị hai nên mới kết chị ấy mà. Hay anh cưa chị Băng, em thấy chị Băng mà làm chị dâu thì tuyệt cú mèo đó anh ba.

- HẢ??? Con nhỏ điên này, mày có bị sao không đó hả? Nghĩ sao anh trai mày mà bồ bịch vs con nhỏ điên đó hả? Chỉ khi mặt trời mọc đằng Tây nhak! – Lúc này thì hắn thật sự bốc hỏa vs con nhỏ em của mình.

- Mà em sợ anh cưa không nổi đâu, chị ấy cao thủ thế mà lị. Thui! Không nói vs anh nữa đâu, đợi chị hai về, em kể choa chị hai nghe, ứ thèm chơi vs anh nữa đâu! – nói xong Phương bỏ đi lại làm hắn càng thắc mắc kinh khủng.

Thế đấy, bây giờ hắn đang đi về nhà, nhà hắn nằm ở khu biệt thự cao cấp nằm ở vùng ngoại ô, hoàn toàn cách xa nhà nó – thuộc khu vừa mới quy hoạch cách đây vài năm, nếu muốn đi từ nhà nó đến nhà nó thì phải mất 20 phút đi xe máy. Lúc nãy, chỗ chia tay của nó với hắn cách nhà nó cũng không xa, còn hắn thì thôi rồi, hắn rất muốn gọi điện cho bác tài nhà nó lên chở hắn về, nhưng mà bây giờ đầu óc hắn hoàn toàn mụ mị và rối bời. Hắn không biết như thế nào nữa, lúc nãy khi ở bên cạnh nó, hắn cứ sao sao đó, hắn trở nên năng động hơn, hắn còn cười thả ga nhiều lần, lúc nó bảo hắn ngồi ở cái cửa sổ đó, hắn chỉ nghĩ về mỗi nó, về những gì hắn và nó đã cùng trải qua. Khi nó ngồi thụp xuống, lấy hai tay ôm chặt lấy hai tai đang nhức nhối kia, mặt nhăn lại và đau đớn, lúc đó hắn chợt nhận ra nó cũng như mấy đứa con gái bình thường thôi, nó cũng đau, nó cũng nhăn mặt, nó cũng khoái ăn khoai tây Hàn, nó cũng hay mua thuốc cho người khác và cho bản thân mình, nó cũng hay có những khoảng lặng, nó thích ngắm mưa, nó thích đọc mấy cuốn sách tình yêu,….. Nói chung hôm nay hắn mới cảm nhận thấy nó thật nhỏ bé so với cái thế giới rộng lớn này, nó không còn mạnh mẽ hay tỏ ra ngông cuồng hay thái độ bất cần đời như những ngày thường mà hắn từng đụng mặt nó.

Hắn đi được nửa đường thì thấy chân mình mỏi nhừ, chắc vì cả chiều theo nó đi gần hết 1 khu rộng lớn của thành phố. Hắn gọi điện cho bác tài lên đón hắn về.

Về đền nhà, khi thấy hắn bước vào nhà, thì ba nó ho liên tục, mẹ nó thì tròn mắt nhìn hắn, còn bé Phương thì cười ha hả như lên cơn.

- Con đi đâu về thế hả? – Ba hắn cười nheo cả mắt lại.

- Dạ đi dạo! – Nó đến ngồi phịch xuống ghế, rồi nhanh chóng rót 1 li nước, tu ừng ực. Khi uống xong thì mặt hắn chợt nhăn lại, lè cả lưỡi ra. – Cái gì thế này hả ba?

- Trà xanh! Ngon không con? – Ba hắn lại cười.

- Trà? Giời ạ! – hắn va tay lấy miếng bánh trên bàn ăn ngay lập tức.

- Cái gì thế này? – Bé Phương nhanh nhảu lục đống đồ mà hắn vừa mới đem về. – Haha! Dép xỏ ngón 7 màu, trái cây, thuốc tây, Cê sủi hương chanh. Anh đi đâu mà rinh mấy thứ này về thế? Cho em đôi dép nhak! Chắc anh mua về cho em phải không?

- Đưa hết đây! Không phải của mày đâu mà ham. – hắn giựt lại

- Thế là của ai? – mẹ hắn bây giờ mới hỏi hắn.

- Người ta mua cho con! – Nói xong hắn ôm hết rồi lên phòng.

- Cái thằng này! – Mẹ nó chỉ biết nói thế rồi lại lắc đầu.

- Xem ra, “người ta” này có vẻ hơi khác biệt nhỉ? – ba nó cười ra tiếng rồi ngụm lấy 1 ngụm trà, ông trở lại ngay khuôn mặt điểm đạm, ông nhìn thẳng ra cái cửa sổ đầy sao kia.

- Nay anh Phong cứ như thế nào ấy?

Tối hôm đó, hắn mang luôn đôi dép xỏ ngón rực rỡ đó vào đi lung tung hết cả nhà. Hắn ngồi vào bàn học rộng lớn của mình, hắn lấy ra cái bịch thuốc và ống Cê sủi ra ngắm. Hắn chợt cười, thực ra hắn không cảm cúm chút nào, hắn không bị bệnh về thân xác mà là tâm bệnh. Hắn nhìn chằm chằm vào bịch thuốc nghĩ: Rốt cuộc thì trong đầu nó hắn nằm ở vị trí nào hả???

Cả đêm hắn cứ trở mình liên tục, hắn khó ngủ. Hắn không thể nhắm mắt ngủ được, hắn cứ nghĩ vẩn vơ về thứ gì đâu không.

Đến khoảng chừng 3h sáng hắn mới ngủ được.

6h sáng, đồng hồ lại reo, hắn đã với tay tắt đồng hồ vài lần, nhưng là nút báo lại. Mở con mắt đang chỉ muốn nhíu chặt ra, hắn nhìn vào cái đồng hồ gỗ - 6h sáng. Hắn bật dậy, hắn phóng như bay vào phòng tắm, thay vì thường ngày hắn sẽ dùng keo để vuốt tóc lên cao để lộ rõ cái trán cao sáng láng ra, nhưng hôm nay hắn không vuốt keo nữa mà để thả hẳn cái mái ngang xéo xuống, dùng chai keo xịt vài đường cơ bản, trông hắn lúc này cực đẹp trai theo kiểu mà mấy anh chàng Hàn Quốc vẫn để, đảm bảo sẽ có cả khối đứa con gái xiu xiu vì hắn cho mà coi.

Nhất định hôm nay sẽ là một ngày rất thú vị cho mà coi.

Bạn đang đọc Việc Anh Thích Tôi, Tôi Không Có Hứng của Hoài Đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.