Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giống cái nhỏ lập công 3

Phiên bản Dịch · 740 chữ

Dương Sí bị cô nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, vội vàng đưa miếng thịt đang cầm trong tay lên.

“Nhờ cô trở về báo tin nên tôi mới bắt được Minh Sâm, đây là phần thưởng của bộ tộc ban tặng, cho cô.”

Hàn Lộ nhìn miếng thịt lớn màu đỏ sậm kia, thầm nghĩ, không có lửa, không có nước, không có vật dụng để nấu nướng, cho dù nhận lấy nó cũng không có cách gì ăn được. Trời nắng nóng như thế này, nếu như để qua một đêm nó cũng sẽ bị hư thôi.

Cô lắc đầu, tỏ ý không cần.

“Tại sao không cần? Cô chỉ ăn mấy quả mâm xôi kia có thì có thể no bụng được sao?”

Hàn Lộ lườm anh ta một cái, rồi từ trong đống cỏ lấy ra một gói hạt dẻ. Lấy ra một hạt, sau đó cắn một cái ngay trước mặt anh ta.

Thấy vậy, Dương Sí cũng không khỏi nuốt mấy ngụm nước miếng.

“Đây là cái gì?”

Hàn Lộ xòe tay ra.

Cô ấy không thể nói được, cũng không giải thích được.

Dương Sí lấy một hạt, nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhận ra nó là cái gì, tỏ vẻ tức giận đặt nó xuống.

“Cái thứ này thật sự có thể ăn được sao? Cô đừng có ăn lung tung. Cho dù có thể ăn được, thì cô cũng nên giữ miếng thịt này lại để ăn, để phòng khi đói bụng.”

Nghe những lời này có cảm giác như anh ta đang quan tâm đến cô. Hàn Lộ cảm thấy dường như mình đã nghe nhầm, nên vẫn từ chối nó.

Khi đặt hạt dẻ trở lại, nhìn vào đống cỏ khô chỉ còn lại một ít, cô chợt nảy ra một ý nghĩ. Thịt thì cô không cần, cô chỉ cần cỏ khô thôi có được không?

Đổi thịt lấy cỏ khô, cái ý tưởng này đại khái chỉ có cô mới nghĩ ra được.

Hàn Lộ vỗ nhẹ vào lớp cỏ khô bên dưới mông mình, rồi chỉ chỉ vào miếng thịt. Sau mấy lần khua tay múa chân, cuối cùng Dương Sí cũng hiểu ra ý cô muốn nói.

“Cô không cần thịt, cô muốn tôi giúp cô đi lấy cỏ khô mang về cho cô phải không??”

Hàn Lộ gật đầu lia lịa.

Đúng, đúng, đúng rồi! Không sai! Cô muốn rất nhiều, rất nhiều cỏ khô!!

Dương Sí cảm thấy cô ấy rất kỳ quặc, anh không nhịn được, cuối cùng đành buông một câu nói, cô có bị điên không.

“Cô chắc chắn chứ? Là không cần thịt, chỉ cần cỏ khô thôi?”

Cô vẫn như cũ mà gật đầu lia lịa.

Rất rõ ràng, cô thật sự không cần thịt, chỉ cần cỏ khô.

“Cô cần cỏ khô để làm gì? Làm gì thế? Tôi nhớ là tôi đã đem về rất nhiều cỏ khô cho cô rồi mà?”

Hàn Lộ duỗi đôi chân ra, vui vẻ lắc lắc hai bàn chân. Dương Sí lúc này mới nhận ra trên đôi chân của cô ấy có thứ  gì đó rất kỳ lạ.

Mặc dù hình dáng đã thay đổi, những vẫn có thể thấy rằng nó được làm bằng cỏ khô. Thật sự không thể nhận ra, giống cái này coi vậy mà rất khéo léo.

Ánh mắt của Dương Sí sáng bừng lên, rồi lại rơi vào đúng vòng ngực của giống cái.

Cái này cũng dùng cỏ khô để làm, nó không bị ngứa sao…

Áo ngực này được bện rất dày, nhưng Hàn Lộ vẫn không thể không dùng đôi tay của mình để che đi vòng ngực, ngăn cản ánh mắt của Dương Sí đang nhìn vào. Nếu như có thể nói được, cô nhất định sẽ mắng Dương Sí là đồ lưu manh, dám nhìn chằm chằm vào ngực của phụ nữ!

Nhìn thấy động tác phòng bị của cô, mặt Dương Sí đột nhiên đỏ bừng lên, anh ta, anh ta, anh ta thực sự đã nhìn vào ngực của giống cái này đến thất thần.

“Cô, cô, cô muốn cỏ khô đúng không? Tôi, tôi, tôi đi lấy về cho cô!”

Dường như sau lưng đang có ma đuổi, Dương Sí chạy nhanh như bay, chớp mắt anh ta đã rời khỏi sơn động.

Hàn Lộ không nhịn được liền bật cười.

Bạn đang đọc Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch) của Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ifiwereyoung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 182

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.