Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gió tanh mưa máu

Tiểu thuyết gốc · 1814 chữ

Thành Kim Linh nằm tại biên thùy nước Chân Huyền.

Ngày hôm nay, trời đổ mưa lớn, hạt mưa lớn như hạt đậu, rơi xuống vỗ vào da thịt đau rát. Bầu trời đầy mây xám âm u, bộ dáng còn rất lâu mới dừng mưa.

Trên mặt một cung đường trong thành, nhuốm đầy máu tươi. Xác người mặc thiết giáp nằm la liệt, xem bộ dáng chính là quan binh.

Xen lẫn âm thanh đổ xuống to lớn của cơn mưa là âm thanh binh lính hô hào, tiếng binh khí va chạm.

Tại một con ngõ cụt, một vị sư già lông mày trắng, tăng bào ướt sũng nước mưa và máu đang dựa vào tường, tung chưởng đẩy lùi đám binh lính phía đối diện.

Vị sư già này chỉ có một người.

Còn đám binh lính đông đảo, tràn đến không dứt như những cơn sóng, dồn dập vô hạn không ngừng. Mỗi khi có một tên lính ngã xuống, lập tức có một người nhảy vào thế chỗ. Phía xa, binh lính vẫn cuồn cuộn đến tiếp viện.

Cuộc chiến đã diễn ra rất lâu, hai bên con ngõ đã chất đầy xác người, chỉ lộ ra một lối không lớn không nhỏ ở giữa. Đám lính cứ theo lối đó tràn đến đánh vị sư.

Đối mặt với tràng diện thiên binh vạn mã, vị sư già không chút sợ hãi.

"Chưởng Trung Chưởng!"

Vị sư già hô lớn, hai chân trụ vững, hai tay đánh ra chưởng pháp liên tục về phía đối diện. Chân khí nổi lên thành lãnh khí, cuồn cuộn đánh tới quan binh, đám binh lính phía trước vừa muốn tiến lên, liền bị chưởng khí đánh lùi, ngã nhào lên đám lính phía sau, hỗn loạn một hồi.

Thế nhưng đám lính dường như không biết sợ, vẫn tiến đến không ngừng. Trông bộ dáng vị sư già một chưởng lại một chưởng đánh lùi đám người phía trước, nhưng nếu một người võ công cao cường, liền có thể nhìn thấy, mỗi lần vị sư già đánh ra chưởng khí, chưởng sau dường như mỏng hơn chưởng trước một điểm rất nhỏ.

Hiển nhiên, vị sư già đang bị số lượng đông đảo của kẻ địch bào mòn sức lực.

Mà nổi bật giữa dòng quan binh phía sau, có ba nam nhân đang cưỡi ngựa quan sát.

Người giữa là người cầm đầu chi quân lính này. Hắn là Hồ Khiếu Xung, quan võ tướng thất phẩm Viên Dực Lang của nước Chân Huyền.

Tuy chỉ là một quan võ tướng thất phẩm, nhưng địa vị thực sự của Hồ Khiếu Xung rất lớn. Bởi vì hắn có võ công rất cao cường, thân mang sở học kiếm pháp chân truyền của Hồ gia. Kiếm pháp của Hồ gia mặc dù không nổi danh, không ai biết tới, nhưng nó đã giúp hắn tung hoành chiến trường, lập được vô số công trạng.

Hồ Xung còn có tài dụng binh thần diệu. Dù là võ tướng, tài thơ phú không thua kém văm nhân.

Thêm nữa, Hồ Xung còn là huynh đệ kết nghĩa với Cổ Thố Tào, con nuôi Lương quận công, tình huynh đệ sâu đậm. Nương vào chút quan hệ này, đầu nhập dưới trướng Lương quận công, địa vị của hắn cũng lên theo, tiền đồ làm quan rộng lớn.

Mấy năm nay, trong giang hồ nổi lên sự tình bí kíp võ công Trấn Thiên Bảo Điển xuất thế. Gây ra một màn gió tanh mưa máu, tranh đoạt bí kíp trong giang hồ.

Nghe đồn thổi rằng, người có được bí kíp này, có thể bài sơn phá hải, chân đạp vân lăng không, trở thành đệ nhất cao thủ giang hồ.

Ngoài ra, nghe nói trong bí kíp này có huyền cơ, có thể thay đổi vận mệnh một nước.

Bấy lâu nay triều đình vừa lo đối phó cường hào thảo khấu nổi lên, vừa phải nhìn chằm chằm vào các môn phái giang hồ. Các môn phái giang hồ chậm rãi lớn mạnh, không làm ra hành động gì tạo uy hiếp cho triều đình, nhưng triều đình vẫn lo lắng một ngày không thể khống chế nổi.

Bên cạnh đó, có rất nhiều đạo quân khởi nghĩa nổi lên, núp dưới danh môn phái giang hồ mà hoạt động.

Bởi thế nên triều đình cũng tham dự vào cuộc tranh đoạt bí kíp Trấn Thiên Bảo Điển, không muốn bí kíp bị rơi vào tay đám người đối nghịch triều đình.

Trấn Thiên Bảo Điển chuyền qua tay người này đến người khác. Để tranh đoạt nó, đã có không biết bao người ngã xuống, máu chảy thành sông, trời nhuộm huyết hồng, đầu lìa khỏi cổ.

Đó là chuyện của nhiều năm nay.

Lương quốc công cũng tham dự vào trong đó.

Thời gian này, Hồ Khiếu Xung nhận được mật báo của thám tử truyền về, bí kíp đang nằm trong tay Huyền Thanh đại sư, sư trụ trì của chùa Khổng Giác Tự.

Hồ Khiếu Xung liền âm thầm thiết kế, thiết lập quân binh vây quanh thành Kim Linh chặt chẽ. Hắn có tin tức Huyền Thanh đại sư có đại sự cần làm ở thành Kim Linh. Khi Huyền Thanh đại sư đến dùng cơm tại một quán ăn, binh mã liền ập ra, dựa vào số lượng đông đảo, vây ép, lùa Huyền Thanh đại sư vào một con ngõ cụt.

Xung quanh là một biển binh lính, cung tiễn luôn lên tên sẵn sàng, tại các mái lầu, địa điểm cao đều có đông đảo binh lính phục kích, trang bị đầy đủ, dù Huyền Thanh đại sư có khinh công cao cường, cũng không thể chạy thoát.

Cuối cùng, Huyền Thanh đại sư bị binh lính vây đánh mấy canh giờ.

Ngồi trên ngựa, Hồ Khiếu Xung điềm tĩnh nhìn tràng cảnh đánh nhau máu tanh cuối ngõ, vẻ mặt bình tĩnh, không chút động dung.

Viên tướng bên trái hắn nhịn không được nói:

"Hồ đại nhân, con lừa trọc này có võ công rất mạnh, dường như đánh mãi không có xu thế yếu đi, không biết tới khi nào mới có thể bắt được hắn."

Hồ Khiếu Xung là một nam nhân trung niên, mắt sáng mày rậm, bộ dáng hào kiệt, hắn không đáp, mỉm cười hỏi lại: "Hai ngươi nghĩ đến lúc nào Huyền Thanh sẽ gục xuống?"

Viên tướng bên phải nói: "Theo ta nghĩ nếu không được năm canh giờ nữa, Huyền Thanh sẽ không gục."

Viên tướng bên trái gật gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Hồ Khiếu Xung cười ha ha một tiếng, hắn giơ một ngón tay lên.

Hai viên tướng nhìn vậy kinh ngạc:

"Một canh giờ?"

"Không thể nào, con lừa trọc này chính là cao thủ Tông Sư, không thể nào thất thủ nhanh như vậy."

Hồ Khiếu Xung nói một câu đầy ẩn ý:

"Người tại quán ăn kia là người của ta."

Hai viên tướng kia nghe thế hơi sững sờ một chút, sau đó thở phào ra, nhìn Hồ Khiếu Xung với ánh mắt thán phục:

"Quả nhiên không hổ là Hồ đại nhân, trí dũng song toàn."

"Bọn ta luôn nghĩ cách đối phó với võ công của Huyền Thanh, nhưng không nghĩ tới ra tay từ phương diện khác."

"Khâm phục, khâm phục."

Viên tướng bên trái thắc mắc:

"Hồ đại nhân, không biết vì sao ngài biết Huyền Thanh sẽ vào quán ăn đó?"

Hồ Khiếu Xung chỉ cười nhạt không nói gì. Tất cả đều trong tính toán của hắn.

Quả như lời của Hồ Khiếu Xung, thế đánh của Huyền Thanh yếu dần.

Ban đầu khi vừa bước ra quán ăn, Huyền Thanh cảm thấy ngực đau nhói, liền biết bản thân bị trúng độc, cũng may hắn có mang theo Bổ Sinh Đan, đệ nhất đan dược giải độc của chùa Khổng Giác.

Nhưng loại độc mà Hồ Khiếu Xung sử dụng là một trong những loại độc nhất thiên hạ. Triều đình giàu có tứ hải, thứ gì mà chẳng có. Trừ một số đồ vật rất hiếm thấy, rất may loại độc Hồ Khiếu Xung muốn dùng không nằm trong số đó.

Bởi vậy, Bổ Sinh Đan chỉ có thể áp chế độc dược xuống. Nếu vào tình huống bình thường, Huyền Thanh vừa vận công bức độc, vừa phối hợp Bổ Sinh Đan thì sẽ không có vấn đề. Nhưng lúc này hắn vừa phải vận công đánh nhau, lại phải phân ra một phần nội công đè xuống độc dược sẵn sàng bộc phá.

Bởi vậy, ngày thường hắn muốn khởi khinh công chạy thoát không khó, nhưng bây giờ không thể. Nội công có thể dùng để khinh công ít ỏi, không thể nhảy lên quá cao. Xung quanh tại các địa điểm cao lại có nhiều phục binh.

...

Toàn thân Huyền Thanh đại sư nhuốm đầy máu như một huyết nhân, không biết là máu của hắn hay của quân binh. Chỉ có đôi mắt bình lặng như chân thủy, không chút dao động là điểm khác biệt.

Sau một khoảnh khắc sơ xuất, một tên lính lọt qua chưởng khí, lách được đến gần Huyền Thanh đại sư, mũi thương đâm tới ngực vị sư già.

Huyền Thanh đại sư phản ứng rất nhanh, tụ hết toàn bộ nội lực vào đầu ngón tay, trở nên cứng như kim thiết. Nhanh chóng dùng hai ngón tay kẹp chặt mũi thương đang đâm đến, vừa may mũi thương chỉ cách lồng ngực chưa đến một tấc.

Chợt hàn quang loé lên, lại một mũi thương nữa đâm vào bụng Huyền Thanh.

Lần này đã đâm trúng. Mũi thương chọc phá bụng, xuyên qua lưng, một dòng máu đỏ tươi bật ra, cuốn theo một đoạn ruột.

Lại một mũi thương thứ ba đâm đến, bị Huyền Thanh đại sư dùng tay còn lại đỡ được.

Nhưng đỡ được thì có làm sao? Hắn đã trúng một thương rồi. Sau đó, có vô vàn thiết thương đâm đến, chọc phá trên thân Huyền Thanh đại sư vô số lỗ thủng.

Binh lính nhanh chóng lục soát thân thể Huyền Thanh đại sư. Cuối cùng tìm thấy một cái ngọc giản cũ kỹ được nhét vào trong một góc tăng bào rồi may lại. Ngọc giản nhanh chóng được dâng lên cho Hồ Khiếu Xung.

Nhìn hai chữ Trấn Thiên trên ngọc giản, Hồ Khiếu Thiên nhìn một chút về phía Huyền Thanh đại sư chết không nhắm mắt, toàn thân đầy hào khí, đứng thẳng người, ánh mắt bình lặng không gợn sóng, trên thân có vô số lỗ thủng.

Hồ Khiếu Xung thở dài, quay đầu quất vào mông ngựa rời đi.

Bạn đang đọc Viễn Nguyệt Dạ Hành sáng tác bởi khucvong

Truyện Viễn Nguyệt Dạ Hành tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khucvong
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.