Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ ăn ngon

Tiểu thuyết gốc · 1652 chữ

" Có mùi gấu lớn." Vẻ mặt Tranh nghiêm trọng, bước nhẹ lên phía trước xem xét các dấu vết.

" Dấu chân đi về hướng núi, rời đi chưa lâu. Đi đường chú ý xung quanh! Chúng ta đi bên này." Tranh chỉ về một hướng tránh đi. Mọi người cẩn trọng di chuyển bước theo sau.

Hoàng Bảo thử hít một hơi thật sâu mà chẳng cảm thấy mùi gì đặc biệt, chỉ có mùi rêu và cỏ cây. Kinh nghiệm đi săn của đội săn thật phong phú a.

Đội săn an toàn đi đến gần trưa mà vẫn không gặp được con mồi khiến mọi người trông hơi chán nản. Nếu đi thêm một chút nữa mà không gặp được con mồi thì họ chỉ có thể tay không trở về.

Lại đi thêm một đoạn nữa, đội săn nhìn thấy phía trước có 7 con nai đang uống nước. Mọi người đều lên tinh thần, tự động tản ra, hành động rất nhẹ nhàng tạo thành một vòng cung vây lấy đàn nai sau đó dần dần thu hẹp lại. Đến khi đám nai phát hiện ra động tĩnh khác thường thì cũng đã muộn, chúng đã không còn lối thoát.

Mũi tên, lao, đá, mâu,..phóng liên tiếp về phía đàn hươu cộng thêm việc đám người thi nhau hú hét khiến bầy hươu kinh hoảng lao loạn khắp nơi, tuy nhiên chúng cũng không thể thoát.

Trong khi mọi người đang vui vẻ thu hoạch chiến lợi phẩm thì một tiếng kêu vang lên kiến bọn họ đồng loạt quay qua nhìn. Chỉ thấy phía sau tảng đá gần bãi cỏ, Hoàng Bảo đang ngồi xổm đào bới thứ gì đó, âm thanh vừa nãy do hắn phát ra.

Đi hơn nửa ngày cũng không gặp phải thực vật quen biết nào khiến Hoàng Bảo hơi buồn bực. Chung quy là kiến thức không đủ, hắn chỉ biết những cây lương thực phổ biến cùng một số cây thuốc dân gian, không hiểu biết nhiều về cây rừng hay thuốc nam. Ai biết được loài cây mình coi như cỏ dại lại ăn được, hay có phải là một loại thảo dược nào đấy không chứ.

Bây giờ hắn lại phát hiện ra một bụi sả lớn. Điều đầu tiên hắn nghĩ là cuối cùng cũng thấy được một thứ hữu ích rồi. Sau đó hắn lại vui vẻ vì có thể đổi món ăn.

"Thứ gì vậy?" Mãnh nhanh nhảu tiến đến hỏi. Ban nãy bị anh trai gõ nhưng hắn không bận tâm, Hoàng Bảo có vẻ rất dễ tính, không có vẻ như người ở trên cao nên hắn cũng chẳng thấy sợ gì.

" Cây sả. Thứ này thơm lắm, vừa làm thảo dược, vừa làm thức ăn ngon. Giúp ta đem chúng về đi. " Hoàng Bảo quay qua thấy Mãnh thì kéo hắn ta đến phụ giúp luôn.

" Đồ ăn ngon? Mi ăn rồi à? Ăn thế nào? Mi ăn ở đâu?..." Mãnh vừa lấy sả vừa liên tiếp đưa ra những câu hỏi.

Hoàng Bảo chỉ trả lời một câu: "Về ta sẽ làm cho mọi người ăn! " Rồi dặn thêm: "Mãnh đừng bẻ, lấy dao cắt từ gốc ấy!"

Mãnh ừ một tiếng rồi lại liếng loắng không ngừng về món ăn sẽ ra sao rồi bẻ lái việc Phạ ưu ái và lựa chọn Hoàng Bảo. Dũng ở phía sau cạn lời, lắc đầu rồi mặc kệ luôn thằng em mình.

Thu dọn xong xuôi, mọi người quay trở về, cố gắng về đến bộ lạc trước khi trời tối.

Sau màn uống máu như thường lệ, Hoàng Bảo bảo mấy người thái thịt nai thành miếng mỏng vừa ăn, sau đó ướp một ít sả thái lát và muối.

Bắc chảo lên bếp, Hoàng Bảo dùng chút thịt mỡ ít ỏi thắng mỡ, sau đó bỏ sả đã được xắt nhỏ vào phi thơm. Cuối cùng trút thịt nai đã ướp vào xào với lửa lớn cho đến khi thịt chín là hoàn thành.

Đám người xung quanh bị mùi thơm hấp dẫn làm cho ứa cả nước miếng. Sau khi phân chia thì mặc kệ thức ăn còn nóng mà bỏ ngay vào trong miệng. Mọi người vừa kêu nóng vừa xuýt xoa không rõ tiếng.

"Ăn ngon, ăn nhon."

" Thơm, thơm quá!"

….

Cuối cùng khi ăn hết đồ ăn, bọn họ còn tranh giành vét sạch chỗ sả còn sót lại trên chảo mới bằng lòng ăn tiếp đồ ăn khác.

Hoàng Bảo dùng hai cành cây nhỏ đều làm đũa, gắp một miếng vô miệng sau đó thở dài thỏa mãn. Thịt nai mềm thơm thơm mùi sả, tuy còn thiếu nhiều gia vị và nguyên liệu nhưng ăn rất ngon.

" Ngon, ngon thật đấy! Lần sau ta thấy sả ta sẽ lấy cho mi!" Mãnh vừa nhai đồ ăn vừa cầm thịt nướng ngồi xuống cạnh Hoàng Bảo.

" Còn thiếu ớt và tỏi, có thứ đấy ăn còn ngon hơn nữa." Gắp cho Mãnh thêm một ít thịt nai, Hoàng Bảo trả lời. Hắn trông thấy Mãnh vẻ còn thòm thèm liếc vào phần của hắn mà không nhịn nổi bật cười.

" Cảm ơn, cảm ơn!" Mãnh vội há mồm đón lấy số thịt kia vào miệng rồi, nhai hai cái mới nói tiếp." Ớt với tỏi là cây cỏ có mùi thơm và quả màu đỏ ăn cay khóc ấy hả, lần sau nếu gặp ta sẽ nhổ hết về. Mi làm đồ ăn ngon cho ta là được!"

" Tất nhiên rồi, mi thấy cây gì lạ cũng đem cho ta xem được mà." Hoàng Bảo nói.


Sau một đêm nghỉ ngơi, Hoàng Bảo tiếp tục cùng đi với đội săn, anh chàng Mãnh thấy Hoàng Bảo chịu nghe mình nói thì đã mở chốt, lại mở miệng nói không ngừng nghỉ, đến khi vào rừng mới đành tự giác im lặng.

Mãnh kể nhiều về chuyện săn thú, từ việc săn thỏ đến đấu với mãnh thú khiến Hoàng Bảo hiểu sâu sắc hơn về cách săn thú và sinh tồn trong rừng.

Hôm nay đội săn đi con đường khác, con đường này dẫn đến một bãi cỏ gần chân núi, thường dễ xuất hiện thú ăn cỏ hơn nhưng cũng rất dễ đụng phải thú dữ có cùng mục đích đi săn.

Đi hơn khoảng 2 giờ mới đến nơi, mọi người cẩn trọng hạ thấp thân mình ẩn nấp, từ từ tiến về bãi cỏ. Trên bãi cỏ có vài con Sí đầu lợn đang ăn cỏ. Trông thấy thứ mà chúng đang ăn, Hoàng Bảo suýt phát ra tiếng kêu. Xen lẫn trong những bụi cỏ dại là những dây thân thảo có lá hình trái tim. Dây khoai lang a!!!! Củ khoai lang có thể làm lương thực chính, ngay cả lá cũng có thể ăn được, lại ít bị sâu bệnh, rất dễ trồng. Thần may mắn độ ta rồi!

Hoàng Bảo lúc này thì vừa hưng phấn vừa hồi hộp, nhưng hắn cũng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hành động theo đội săn.

Tranh sau khi thấy không có dấu hiệu của thú ăn thịt, ra hiệu cho mọi người hành động như hôm qua, di chuyển nhẹ nhàng tạo một vòng tròn vây con mồi lại. Lần săn này rất thuận lợi, 5 con Sí nhanh chóng bị vây bắt được. Hoàng Bảo không quan tâm đến những con thú mới săn được kia, vội vàng chạy đến bên cạnh mảnh đất, dùng một cục đá nhọn đào bới một gốc khoai.

Đất phía trên được đào đi ra, dần dần lộ ra bộ rễ phình to có màu tím đỏ. Nhanh tay bới ra được một củ nhỏ, Hoàng Bảo không để ý đến đất đá gì đó, phủi phủi vài cái rồi đưa lên miệng trực tiếp gặm ăn.. Bên trong củ có màu vàng nhạt, rất giòn, ăn sống có vị ngọt thanh. Mùi vị này đúng khoai lang không sai được rồi! Hoàng Bảo hạnh phúc cười ra tiếng, có đồ ăn thay cơm rồi a!

Đội săn thấy hành động Hoàng Bảo vội vàng bỏ công việc trong tay ở đó chạy đến. Chắc chắn Hoàng Bảo lại tìm được thứ ăn ngon đây mà!

" Hoàng Bảo, đây là thứ gì vậy?" Tên Mãnh vội vàng chạy đến trước lên tiếng hỏi.

" Thức ăn đấy, gọi là khoai lang, ăn rất ngon mà còn no bụng. Ăn sống ăn chín đều được. Mọi người giúp ta đào hết chỗ này lên đi. Nhớ cẩn thận giữ lại dây lang còn có thể đem trồng đấy." Hoàng Bảo vẻ mặt tươi cười chỉ vào khoảng đất trước mặt.

Mắt mọi người đồng thời sáng bừng lên, vội đi vào trong bãi đất. Tranh giơ tay tóm lại vài người, ra lệnh cho họ tiếp tục công việc ban nãy và chú ý cảnh giới xung quanh, còn mình thì cũng đi đến tham gia đội đào đất trong ánh mắt u oán của những người kia.

Đám người vừa đào vừa học theo Hoàng Bảo gặm luôn một củ.

" Thật ăn được này, còn rất ngon!" Có người vừa nhét đầy miệng vừa nhồm nhoàm lên tiếng.

" Khoai lang này có thể ăn sống nhưng không được ăn nhiều, nếu không sẽ không tiêu được, bụng khó chịu đấy." Hoàng Bảo nhắc nhở. " Thứ này nấu nướng chín ăn ngon hơn nhiều. Có thể làm rất nhiều đồ ăn."

Nghe vậy mọi người cũng chỉ gặm một củ ăn thử để dành mang về làm đồ ăn ngon, còn có một vài thanh niên vẫn thòm thèm mặc kệ tất cả ăn thêm một củ nữa rồi mới tập trung đào đất.

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.