Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mùa mưa đến

Tiểu thuyết gốc · 1723 chữ

Hoàng Bảo chọn ra từ đội săn 10 người khỏe mạnh và có sự kiên nhẫn phụ trách công việc rèn sắt.

Lão Đô cùng 4 người khác thông thạo công việc mài các công cụ đá cũng được đưa vào đội. Những người này là các chiến binh đã mất đi sức chiến đấu, có người đã có tuổi, có người bị thương ở chân. Họ có sự kiên nhẫn và lực tay rất khá, hơn nữa rất có kinh nghiệm mài dũa, cho nên Hoàng Bảo cho bọn họ phụ trách việc thổi gió giữ lửa cùng mài các công cụ mới.

Bởi vì chưa có các công cụ bằng kim loại, cho nên không có cách nào chế tạo được ống bễ thổi hơi từ ống gỗ, Hoàng Bảo chỉ có thể làm một cái thổi gió cầm tay. Mặt trên và mặt dưới được làm bằng hai miếng gỗ mài phẳng được đục một vài lỗ thông hơi, tạo thành hình lá "bích" của tú lơ khơ, phần "cây" được sử dụng làm tay cầm và phần đầu nhọn làm vị trí 'ống thổi". Hai miếng gỗ này được gắn kín lại với nhau bằng da thú. Da được đóng và dùng chất keo dính trộn từ nhựa cây gắn chắc chắn vào gỗ để không khí thoát ra ngoài. Ở phía đầu nhọn, Hoàng Bảo cố định chắc nó bằng đinh gỗ rồi gắn "ống thổi" bằng đất sét.

Khi mở ra hai tay cầm, không khí được hút vào qua những lỗ thủng bên trên mảnh gỗ, sau đó được đẩy ra ngoài theo "ống thổi" khi tay cầm được đóng lại. Dụng cụ thổi gió cầm tay giúp cung cấp không khí, duy trì quá trình thiêu đốt than củi, tăng nhiệt độ đốt lên.

Lò nung là nơi để than và đặt quặng sắt vào nung, được đắp bằng đất sét bền chắc, có 3 vách cao chắn gió, bên dưới có các lỗ để tro than rơi xuống và lưu thông không khí, bên cạnh là một ống thông hơi, là nơi để dụng cụ thổi gió cầm tay thổi không khí đi vào.

Trước khi công việc bắt đầu, Hoàng Bảo hướng dẫn lại các công việc cần làm thêm một lần nữa, rồi sau đó mới nổi lửa, đốt than, nung sắt.

Dụng cụ đầu tiên được làm là búa lớn. Cục sắt được lựa chọn có kích cỡ bằng một bàn tay, hình dạng khá đều, không cần mất nhiều công sức tạo hình. Cục sắt được bỏ trong lửa than, nung cho đến khi nóng đỏ rực một lúc lâu, rồi mới được Hoàng Bảo sử dụng hai cái gắp gỗ gắp ra, đặt trên tảng đá lớn đã chuẩn bị sẵn, sau đó kẹp chắc để cố định cục sắt lại.

" Cường! Đập đi!" Hoàng Bảo nói với tên thanh niên đang cầm trong tay một cây búa đá lớn đứng bên cạnh.

Cường là một người rất vạm vỡ, có sức lực lớn nhất bộ lạc, tuy nhiên hắn ta trông không hề đáng sợ chút nào mà lại trông rất hiền hậu, chất phác. Dù hắn ta rất khỏe, nhưng việc đánh nhau và săn thú lại không giỏi cho lắm. Đây là một nhân tuyển làm thợ rèn rất tốt.

" Cạch!" Tiếng búa đá đập vào sắt vang lên, cục sắt đã bị đập bẹp xuống một chút xíu. Thấy nhát búa có tác dụng, mắt Cường sáng lên, lại dùng sức đập liên tiếp vào cục sắt kia. Những người khác đứng bên cạnh quan sát.

Cục sắt luôn được duy trì ở trạng thái nung đỏ, ngay khi có dấu hiệu nguội thì sẽ được đặt trở lại vào lò tiếp tục nung ngay. Trong làn khói nghi ngút của gắp gỗ bị nung đốt, những tiếng " Cạch! Cạch!" liên tục vang lên, cục sắt cũng dần tạo thành một khối hình hộp. Sau đó, Hoàng Bảo sử dụng một thanh gỗ cứng được vót nhọn, đập xuyên vào chính giữa khối sắt để đục lỗ.

Cuối cùng, khối sắt sau khi thành hình chiếc búa, nó được thả ngay vào nước để tôi luyện. Cứ như vậy, một cái búa sắt được tạo ra, chỉ cần tra cán gỗ là hoàn thành.

Búa sắt làm ra giúp công việc rèn sắt trở nên dễ dàng hơn. 10 người được chọn ra cũng lần lượt thay nhau đi lên thực hành. Ngày hôm nay bọn họ chỉ học làm búa, cho đến cuối ngày, ai cũng đã có một cái búa trong tay.

" Ha ha, cây búa này cứng thật đấy, đập vỡ được cả tảng đá luôn này. Cái này đập vào đầu là chết thật luôn đấy!" Mãnh la lên sau khi thử búa mới.

" Này! Cái búa này ta làm ra, mi cẩn thận đấy, nó hư là ta giết mi đấy!" Mộc - thanh niên tham gia đội thợ rèn, cảnh cáo tên Mãnh đang hưng phấn đập đá, vẻ mặt Mộc không giấu được sự đắc ý!

" Hừ hừ! Búa của anh Cường vừa lớn vừa đẹp hơn của mi. Mi đắc ý gì chứ!" Mãnh đáp trả.

" Vậy mi cầm của anh Cường xem đi, trả ta búa đây!" Mộc ra vẻ muốn giành lại búa trong tay Mãnh.

" Hẹp hòi! Ta chỉ nói vậy thôi mà! Mai mi làm cho ta với đi!" Mãnh vội ôm lại cây búa, cười hì hì xin xỏ.

" Ta làm theo Hoàng Bảo bảo. Tranh thủ lĩnh phân cho mi gì thì mi lấy cái đó, nói ta làm cũng vô dụng thôi !" Mộc bĩu môi mặc kệ Mãnh.

Đội săn sau khi trở về không bận tâm đến việc xử lý con mồi, vội vàng chạy đến khu vực lò rèn, tụm năm tụm ba tò mò xem xét đồ mới.

" Rất chắc chắn, tốt hơn búa đá nhiều!" Tranh sau khi xem xét một cây búa sắt, đưa ra nhận xét.

" Đương nhiên! Thứ này còn bền hơn đá nhiều nữa, có đập nó sẽ không bị nứt bể gì đâu, cùng lắm là móp méo đi thôi." Hoàng Bảo cười cười bổ sung.

" Ồ. Tốt quá! Mà hôm nay mi chỉ làm búa thôi à?" Tranh hỏi.

" Ừ! Hôm nay chủ yếu là cho bọn họ làm quen, học cách làm trước, hơn nữa búa là thứ rất quan trọng để tạo ra hình. Ngày mai chúng ta sẽ đốt thêm lò nung, đồ vật tạo ra cũng sẽ nhiều hơn!" Hoàng Bảo trả lời.

" Tốt!" Tranh nhìn búa trong tay, đôi mắt lóe sáng.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng đội thợ rèn đã bắt đầu công việc. 15 người được phân ra làm 5 tổ, mỗi tổ một lò rèn, gồm 2 người rèn sắt và một người phụ việc.

Dưới thời tiết nóng nực và nhiệt độ cao do lò nung tỏa ra, đội thợ rèn mồ hôi nhễ nhại dần dần tạo ra được các công cụ sắt. Càng làm họ càng có thêm kinh nghiệm vung búa và tạo hình đồ vật theo ý định của mình.

" A đau!....Sắc! Nó sắc quá! Ha ha." Lão Chạ đang mài dao một nhiên hét lên, sau lão đó tự nhìn lòng bàn tay chảy máu và con dao mới cười như điên.

" Lão Chạ! Ông cầm máu lại trước đi! " Hoàng Bảo thấy vậy vội la lên rồi chạy đi lấy thuốc. Sau khi rắc thuốc lên vết thương cho lão Chạ, hắn khiển trách: " Ta nói rồi, dao này sắc hơn dao đá nhiều lắm, ông phải cẩn thận chứ! Đứt tay là sau này không làm được nữa đâu đấy!"

" Ha ha, không sao! Ta chưa chết được!" Lão Chạ không quan tâm, một tay vẫn cầm con dao kia mà hưng phấn nói: " Dao này đúng thật là sắc, ta mới vuốt thử thôi mà đã cắt vào tay ta rồi. Mà lúc nó cắt vào, ta còn chưa cảm thấy gì thì đã chảy máu rồi! Trước đây ta dùng dao đá cắt đau cả tay mới đứt ra đấy! "

" Ông dùng cây hay da thú thử là được rồi mà, lần sau đừng dùng tay thử. Đứt tay là ta không cho ông làm cái này nữa đâu, cho ông đi nhặt thức ăn luôn đấy." Hoàng Bảo cuối cùng chỉ đành nhắn nhủ. Hắn biết đây là lão quá hưng phấn nên không để ý đến gì khác nữa rồi.

" Được rồi, lần sau ta sẽ cẩn thận!" Lão Chạ nghe vậy liền vội đồng ý.

Thời gian dần trôi qua, cứ như vậy, rìu, mũi mác, dao đủ các kích cỡ cũng dần dần được tạo ra. Mỗi một vật làm xong đều được giao ngay cho đội săn sử dụng. Nhờ vậy, thức ăn bộ lạc săn được cũng được tăng thêm chút đỉnh.

Trong những tiếng " Đinh!", "Đương!" của quá trình rèn sắt, tiếng sấm " ̀m! ̀m!" đột ngột vang lên, báo hiệu mùa mưa đã đến.

Bộ lạc Sa Hà tạm gác tất cả các hoạt động, bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ tế Phạ!

Mùa mưa cũng là mùa hè ở nơi đây, lúc này thời tiết sẽ trở nên nóng nực, oi bức cùng với những cơn mưa lớn kèm theo sấm chớp kéo dài, việc đi săn và tìm kiếm thức ăn sẽ gặp nhiều trở ngại. Mùa mưa kết thúc thì mùa khô lại đến, mùa này còn được gọi là mùa thu vì là thời điểm thu hoạch của nhiều cây trái thực vật. Vào mùa khô, thời tiết sẽ trở nên khô hạn, nước dần cạn đi, lá cây cũng dần rơi rụng, nhiệt độ cũng giảm dần cho đến khi mùa đông đến, tuyết rơi xuống phủ đầy trời đất. Sau khi mùa đông đi qua sẽ là mùa xuân, mùa phục sinh lại tất cả. Hiện giờ thời khắc yên bình đã sắp kết thúc, bộ lạc muốn đưa ra lời tạ ơn và cầu nguyện với các vật tế để mong được Phạ nguôi giận mà bảo vệ bọn họ.

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.