Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lợn rừng tập kích

Tiểu thuyết gốc · 1661 chữ

" Bên ngoài là lợn rừng! Rất đông! Chúng đang ủi ruộng khoai kìa!" Mãnh sau khi ló đầu ra ngó, hốt hoảng chạy vào trong hang báo cáo.

" Làm sao bây giờ? Khoai lang của chúng ta không còn a !!! " Dũng cũng theo đó lo lắng.

Tranh nghe được, lập tức ra lệnh: " Mọi người ở yên đây, không được đi đâu. Ta ra ngoài xem xét!"

Thạch vội túm lấy tay Tranh, can ngăn: "Thủ lĩnh! Không được đi! Bọn lợn rừng kia rất hung dữ, mi ra ngoài là chúng đâm thủng bụng mi luôn đó!"

" Ta chỉ ra đến ngay chỗ cửa hang thôi, sẽ không ra tận chỗ ruộng khoai!" Tranh nói xong, kiên quyết giật tay khỏi Dũng rồi xoay người đi.

Thấy không thể ngăn cản, mọi người lo lắng nhìn nhau rồi chỉ có thể đi theo sau đề phòng Tranh xảy ra chuyện.

Cẩn thận nhấc bụi gai ra thành một lối nhỏ, Tranh cúi người từ từ chui ra bên ngoài. Theo ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn về phía dưới ruộng khoai lang ở gần bờ sông. Từ vị trí này có thể thấy được những bóng đen to lớn đang nhiệt tình ủi đất, đào bới, thậm chí Tranh còn ngửi được trong không khí tản mát một mùi hôi khó ngửi, mùi đặc trưng của lũ lợn rừng. Dưới màn đêm yên tĩnh, những tiếng " Khịt, khịt!", " Ụt ịt! Ụt ịt!" vang lên rất rõ ràng.

Sau khi quan sát thêm một lát, Tranh quay trở lại trong hang. Cả quá trình thám thính tình hình này, tất cả các hành động Tranh đều thực hiện một cách rất nhẹ nhàng cẩn thận, không hề gây sự chú ý cho đám lợn rừng kia.

Lúc này, Hoàng Bảo cũng đã nghe được động tĩnh đi ra. Thấy Tranh đã trở lại, vội lên tiếng: " Bên ngoài thế nào rồi?"

" Có khoảng hơn 50 con lợn rừng! Có vẻ như chúng bị ruộng khoai hấp dẫn đến. Xung quanh ruộng khoai lại không có gì che chắn, chỗ thức ăn này của chúng ta xem như xong rồi!" Tranh lắc đầu thở dài.

" Chúng ta đi ra đuổi chúng được không? Không cần đánh trực tiếp, dọa chúng đi là được rồi." Hoàng Bảo sốt ruột.

" Không được, lũ lợn rừng này rất hung hăng hiếu chiến, chúng cũng không biết sợ đâu. Bọn chúng còn có da dày thịt lớn, rất khó đánh chết ngay được. Một khi chúng nó gặp người là sẽ bất chấp tất cả lao lên. Nếu là chỉ có một vài con thì chúng ta còn đối phó được, còn giờ đông như vậy, chúng ta mà đi ra là chỉ có đi tìm chết!" Tranh quả quyết phản đối.

Hoàng Bảo nhíu mày, hiện tại không có biện pháp nên hắn cũng không thể nói thêm gì nữa. Cả bộ lạc chỉ có thể bồn chồn ngồi đó thở dài, trông đợi lũ lợn rừng mau mau rời đi.

Đến khi trời mờ sáng, đàn lợn rừng kia mới chịu rời đi. Mọi người cũng không vội vã, cố đợi trời sáng hẳn mới đi ra ngoài.

" Hư hết rồi…. Hu hu….Hư hết khoai rồi…. Đồ ăn của ta…."

Đứng ở khoảng đất trước cửa hang, trông bãi ruộng tan hoang mà có vài người phụ nữ bật khóc nức nở. Chỗ ruộng khoai này là thức ăn cho mùa đông đấy, bây giờ chúng bị phá cả rồi. Mùa đông tới họ sẽ phải làm sao bây giờ. Mãi bọn họ mới có hy vọng sẽ có một mùa đông no bụng, những tất cả giờ đã đi mất theo lũ lợn rừng kia….

Những người đàn ông mắt cũng theo đó đỏ lên, một người nào đó tức giận hét: " Ta muốn giết lũ lợn rừng ngu ngốc kia!"

"Đúng! Giết! Giết hết bọn chúng!" Những người khác cũng hét lên phẫn nộ.

Nhưng, những tiếng hô giận dữ ấy cũng chẳng duy trì được bao lâu đã dần dần im bặt. Mọi người ban đầu rất tức giận, có thể hô hào đòi chém đòi giết, nhưng là hiện thực thì đâu đơn giản như thế? Bọn họ có lòng nhưng lại chẳng có sức a. Nếu không, từ đêm qua bọn họ đã có thể đuổi đi lũ lợn rừng đó rồi.

Tranh nhìn tình cảnh xung quanh, cau mày lo lắng, nói: " Biết nơi này có đồ ăn, bọn chúng có thể sẽ quay trở lại! "

Người ta thường hay nói "Ngu như lợn" nhưng thật ra lợn rất thông minh, còn thông minh hơn cả chó và tinh tinh đấy. Hoàng Bảo không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng: " Ta muốn thay đổi kế hoạch của ngày hôm nay. Chúng ta phải chuẩn bị trước! Nếu lũ lợn đó còn dám đến, ta muốn chúng nó có đến mà không có về!"

Nhìn qua Hoàng Bảo, thấy vẻ mặt hắn rất kiên định, ánh mắt Tranh theo đó cũng lóe lên rồi lẩm bẩm lặp lại: " Có đến mà không có về!"

Sau đó Tranh mỉm cười, nói với Hoàng Bảo: " Mi đã có biện pháp xử lý thì chuyện này mi chỉ huy đi! Chỉ cần bắt được lũ kia, mi nói ta đều sẽ làm theo!"

Hoàng Bảo hơi bất ngờ, nhưng khi thấy ánh mắt Tranh nhìn các tộc nhân, hắn cũng hiểu ra. Đây cũng giống như việc nắm đấm ai mạnh nhất bộ lạc thì người đó làm thủ lĩnh vậy, tất cả là vì sự tồn tại và phát triển của cả bộ lạc mà thôi. Bây giờ, Tranh tin tưởng Hoàng Bảo nên có thể nghe theo theo hắn. Đối với Tranh, bộ lạc tốt thì mấy thứ quyền uy đó đều không đáng gì cả.

Hoàng Bảo nhìn Tranh gật đầu, sau đó đi lên phía trước, nói lớn:" Mọi người! Không cần suy sụp, thức ăn rồi sẽ lại có! Ta sẽ tìm ra biện pháp kiếm thật nhiều thức ăn! Hiện tại, điều chúng ta cần làm bây giờ là chuẩn bị trả thù lũ lợn rừng kia. Bọn chúng đã phá thức ăn của chúng ta, nếu chúng còn dám đến, ta sẽ đều cho bọn chúng ở lại làm thức ăn đền bù!"

Đối với lời Hoàng Bảo nói, người trong bộ lạc vẫn rất tin tưởng. Sau khi nghe được những lời này, cả đám người đều lấy lại tinh thần, ngẩng đầu đứng lên nhìn Hoàng Bảo đầy mong đợi.

Thấy mọi người như vậy, Hoàng Bảo cười, bắt đầu tiến hành phân công công việc.

Đội hái lượm đều đi xuống ruộng khoai lang, xử lý tàn cuộc của đám lợn rừng. Có rất nhiều gốc khoai bị lợn trực tiếp giẫm nát hoặc bị chúng cắn xé lộ ra phần gốc khoai. Đất bị bọn chúng ủi và đào bới tung tóe. Củ khoai lang bị đào lên cũng không ít, đa số khoai này đều bị chúng gặm cắn nham nhở cả.

Mọi người đau lòng chọn những dây lang nào còn tốt đem đi trồng lại. Hiện tại trồng khoai, dù đến mùa đông củ không lớn được như trước, nhưng mà để ăn tạm chống đói thì vẫn được. Củ khoai nào đã đứt gốc, phần còn tốt chưa bị lợn cắn thì giữ lại để ăn, còn phần nào đã bị hư hại thì thu gom lại vào một góc.

Đội săn vẫn được chia ra làm hai, một nửa đi lên rừng chặt các cây gỗ và lấy bụi gai về, nửa còn lại đi theo đi theo Hoàng Bảo đào hố bẫy.

Cả bộ lạc mất gần cả ngày mới làm xong chuẩn bị.

Theo hướng di chuyển của đám lợn rừng, Hoàng Bảo cùng mọi người dùng xẻng sắt đào ra một rãnh hố dài hình chữ nhật dài tầm 5m, sâu đến ngang lưng người. Bên dưới cắm các cọc gỗ được vót nhọn. Sau đó sử dụng những nhánh cây nhỏ và lá cùng cỏ khô phủ lên để che dấu.

Xung quanh ruộng khoai lang được vây một hàng rào gỗ có cột những bụi gai, chỉ để trống một lối đi nhỏ cùng phần hố bẫy mà thôi. Tiếp đó Hoàng Bảo cũng sử dụng những phần khoai mà bọn lợn đã cắn phá quăng ra phía trước để làm mồi nhử.

Việc còn lại chỉ còn là chờ đợi.

" Éc… éc….!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa trời đêm đánh thức mọi người tỉnh giấc.

Lần này, bọn họ không có ai tỏ ra sợ hãi mà trái lại, họ cực kỳ vui vẻ. Lũ lợn rừng xem ra đã bị trúng bẫy rồi. Xem bọn mày cứ hung hăng đi, tốt nhất là cứ lao lên hết, rồi rơi xuống bẫy chết hết là tốt nhất. Ha ha.

Có lợn rừng trúng bẫy nhưng bọn họ không ai đi ra ngoài xem xét, vì họ cũng biết cả đám lợn không thể đều xuống hố hết được, giờ ra ngoài, lũ lợn tránh thoát sẽ tấn công bọn họ. Hơn nữa chúng kêu lớn như vẫy rất có thể hấp dẫn thêm một số loài thú săn mồi khác rất nguy hiểm.

Đám người hưng phấn, thi nhau ngó đầu nhìn ra bên ngoài. Bọn họ không đi ra khỏi hang, cũng không dẹp đi lớp bụi gai che chắn, bên ngoài lại tối mờ không thể thấy được gì nhưng tất cả vẫn cứ chen chúc trông xem rất chăm chú.

Trong tiếng kêu thảm thiết của lũ lợn rừng và sự hưng phấn của các tộc nhân, bóng đêm cũng dần tan đi, một ngày mới lại bắt đầu.

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.