Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuối

Tiểu thuyết gốc · 1704 chữ

Sau khi vệ sinh răng miệng xong, cả đám nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi tiếp tục lên đường.

Hôm nay thời tiết không thuận lợi cho đội ngũ di chuyển chút nào. Bọn họ mới chỉ đi chưa được hai giờ thì trời đã ào ào đổ mưa xuống, mưa trắng xóa phủ đầy trời khiến cho họ lại phải tấp vào bờ tìm chỗ trú. Cơn mưa tầm tã này mưa mãi đến tận nửa buổi chiều mới chịu ngừng lại.

Do đã mất nhiều thời gian trú mưa, lần này đội ngũ không đổi từng người chèo thuyền nữa, mà để đồng loạt mười người cùng chèo. Hoàng Bảo còn cho mọi người cùng hô " Hò dô để giữ nhịp tiết tấu chèo thuyền một cách đồng đều.

Thuyền nhanh chóng lướt đi như đang thực hiện một cuộc đua. Trước khi trời tối, đội ngũ đã đến gần khu vực bộ lạc Hồng Thổ. Để đến được khu vực này, bình thường nếu đi bộ thì mọi người phải mất đến hơn 4 ngày đường, mà hiện tại đi thuyền họ chỉ mất có hơn 1 ngày đường mà thôi.

Từ khu vực này trở đi, họ có thể sẽ dễ dàng gặp phải người của các bộ lạc khác. Do vậy để tránh các phiền phức không cần thiết từ việc di chuyển bằng thuyền, bắt đầu từ chỗ này bọn họ sẽ di chuyển bằng cách đi bộ đến bộ lạc Diêm Sơn. Các vũ khí bằng sắt cũng phải đổi lại, thay bằng các vũ khí đá trước kia.

Trong khu vực này, các bộ lạc sinh sống khá gần kề với nhau, trung bình khoảng cách giữa các bộ lạc là khoảng 2 ngày đi đường. Mà những bộ lạc này đều đông đúc và giàu có hơn bộ lạc Sa Hà cả, nên cẩn thận một chút là điều nên làm.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm trên cây như hôm trước, mọi người giấu chiếc thuyền đi một cách cẩn thận trong những lùm cây rậm rạp trên bờ, rồi mới tiếp tục đi đường.

Đi khoảng 2 giờ đồng hồ, đội ngũ bắt gặp một dòng suối nhỏ. Nếu đi ngược theo hướng dòng suối thêm gần một buổi nữa, thì bọn họ sẽ gặp được nơi cư trú của bộ lạc Hồng Thổ. Dĩ nhiên mọi người chẳng đi qua đó làm gì cả, nên họ cứ thế lội suối băng qua.

Đội ngũ cứ như vậy đi men theo dòng sông, băng qua rừng cây rậm rạp tiến lên phía trước. Rất may là cho đến khi hết ngày, dọc đường đi bọn họ không gặp phải dã thú gì.

Ngày tiếp theo, mưa lại rơi xuống từ sớm đánh thức mọi người tỉnh dậy. Cả đám đưa nhìn nhau, vẻ mặt chán nản.

Đột nhiên, Thạch tự vỗ đầu một cái rồi kêu lên: " A! Ta nhớ là gần chỗ này có cây lá lớn nè! Dũng và Tráng đi cùng ta đi lấy chúng đi. Có nó che mưa, chúng ta vẫn có thể đi đường a."

Trước đây Thạch đã không ít lần theo đội ngũ đi tham gia cuộc trao đổi giữa các bộ lạc, nên việc hắn biết một vài thứ trên đường đi thì chẳng có ai khó hiểu.

Sau khi nghe Thạch nói xong, Dũng, Tráng nhanh chóng trèo cây đi xuống, rồi theo Thạch tiến về một phía. Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã quay lại, mỗi người đều cầm trong tay vài tàu lá che trên đầu.

Khi Hoàng Bảo nhìn thấy những tàu lá này, hắn rất ngạc nhiên và hưng phấn. Hắn vội vàng tiến lên đón lấy những tàu lá kia, rồi lên tiếng hỏi: " Mi lấy thứ này ở đâu vậy? Loài cây này ở đây có nhiều không?"

Thạch nghe Hoàng Bảo hỏi vậy, trả lời :" Ở ngay bên kia thôi, nhưng không có nhiều lắm đâu, ta chỉ thấy được có vài cây thôi. Trước đây ta còn được ăn trái của nó rồi, rất thơm ngon đấy. Nhưng ban nãy ta đã xem qua, tiếc là bây giờ lại không có."

" Mi dẫn ta qua bên đó đi! Mà ta nhớ trước đây ta có miêu tả về cây này hỏi mọi người mà, sao ta không có ai nhắc đến nó vậy?" Hoàng Bảo khó hiểu hỏi.

" À, chẳng mấy khi bắt gặp nó nên không nhớ đến đó. " Thạch gãi đầu cười. Nói xong Thạch lại quay đi phân phó 5 người ở lại giữ đồ, rồi gọi thêm những người khác, cùng nhau dùng lá che, xuyên qua màn mưa đi về phía ban nãy.

Hoàng Bảo cạn lời, lắc đầu rồi đi theo mọi người.

Tìm thấy chuối là chuyện rất tốt đấy. Chuối từ củ đến ngọn đều có thể sử dụng cả, ngay cả phần vỏ khô xơ bên ngoài cũng có rất nhiều ứng dụng đấy.

Đúng như lời Thạch nói, cây chuối không có nhiều, chỉ có mỗi một bụi thôi.

" Mi định đào thứ này về trồng à?" Dũng lên tiếng hỏi.

" Ừm. Nhưng phải đợi đến khi quay về. Lúc đó cũng cần tìm thử xem gần đây còn có loài cây này không, chúng ta đem cây non về trồng. Thứ này là thứ rất tốt đấy!" Hoàng Bảo cười.

Thạch gật đầu nói: " Ồ. Vậy giờ chúng ta tiếp tục đi thôi, khi nào quay về sẽ tìm thử rồi hẵng đào đem về."

Sau đó cả đám quay lại, dùng thêm lá chuối che gùi, rồi tay cầm vũ khí, tay cầm tàu lá che mưa tiếp tục hành trình.

Đến đầu giờ trưa thì cơn mưa đã ngừng lại. Bọn họ tranh thủ dừng lại nghỉ ngơi, nấu chút trà gừng uống rồi tiếp tục lên đường. Đến chập tối, bọn họ đi đến khu vực của bộ lạc Lá Đỏ.

Phát hiện đám người Hoàng Bảo là một nhóm thanh niên đang xử lý con mồi bên bờ sông. Bắt gặp người lạ đi đến, người của bộ lạc Lá Đỏ hết sức cảnh giác. Họ buông hết các công việc trong tay xuống, vội vàng cầm lên vũ khí, lăm lăm chĩa về phía đội ngũ Hoàng Bảo. Một người thanh niên khá cao ở phía ngoài cùng, cấp tốc chạy đi báo tin.

Đám người Hoàng Bảo không dám manh động, họ giơ hai tay lên biểu thị không hề có địch ý.

Vì khoảng cách khá gần nên người đi báo tin cũng nhanh chóng quay trở lại, hắn còn dẫn theo một đám người đi đến.

Người dẫn đầu nhóm đó là một người đàn ông trung niên, thân hình vạm vỡ, mặt mày nghiêm nghị. Hắn ta là Thứ, một trong những chiến sĩ mạnh nhất của bộ lạc Lá Đỏ.

Trông thấy trong đám người đi đến có Thạch, hắn ta mới lộ vẻ mỉm cười. Bọn họ đều biết nhau thông qua những cuộc giao dịch ngày trước.

" Bọn mi đang đi đâu vậy? Bây giờ chưa đến thời điểm giao dịch giữa các bộ lạc mà?" Thứ nghi ngờ hỏi. Dù hắn ta biết bộ lạc Sa Hà, nhưng hắn vẫn không thể không đề phòng bọn họ được.

" Bọn ta hết muối rồi, cho nên muốn đi đến bộ lạc Diêm Sơn để đổi muối." Thạch mỉm cười trả lời. Ngôn ngữ Thứ nói không giống lắm với bộ lạc Sa Hà, rất khó nghe hiểu. May mắn là trong số đó không xcó Thạch có thể hiểu được những gì Thứ diễn đạt.

" Ồ, đợt này bộ lạc mi săn thú tốt vậy hả? Ngay cả muối cũng không còn." Thứ cười cười, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Thạch nghe vậy vội vàng lắc đầu, chối ngay:" Chúng ta vẫn giống năm ngoái thôi, chỉ là lần này có vài người bị thương, Vu bọn ta sử dụng muối để chữa cho họ nên muối chẳng còn bao nhiêu."

Lý do này hiển nhiên là đã được đám người Tranh thủ lĩnh và Vu thảo luận trước. Thời buổi thức ăn khan hiếm, mọi người ai cũng nghèo nàn, thứ quý như muối được sử dụng nhiều có thể đưa đến cho bộ lạc khác nhiều nghi ngờ.

Bộ lạc nhỏ yếu cứ phải như thế đấy. Nếu tỏ ra quá nhỏ yếu thì sẽ được coi là đồ ăn sẵn, bày ra cho người khác xơi. Nếu mạnh mẽ thì sẽ được các bộ lạc khác e sợ và tôn tôn trọng. Còn bộ lạc nào có nhiều thứ tốt cũng phải cẩn trọng, lòng tham con người không hề vì họ mạnh mẽ mà mất đi, chỉ là tạm thời đè xuống kìm nén tạm thời mà thôi. Ngay khi có cơ hội, chúng sẽ xé xác họ ngay. Nói chung là, có thực lực thì muốn làm gì cũng dễ.

" Ồ, vậy Vu của bộ lạc Sa Hà cũng học theo Vu của bộ lạc Diêm Sơn, dùng muối để chữa bệnh rồi à?" Thứ vẫn mỉm cười, nhưng có vẻ không tin lời Thạch nói cho lắm.

Thạch cũng không bận tâm lắm đến thái độ của Thứ, hắn trả lời: "Chuyện của Vu ta đâu thể biết rõ ràng được, Vu nói sao ta chỉ biết nghe vậy thôi. Mà bộ lạc Diêm Sơn xa bộ lạc của ta như vậy, mỗi năm chỉ gặp nhau có một lần, làm sao ta biết được Vu của bọn họ dùng muối chữa thương như thế nào."

Thứ hơi nhíu mày, không nói thêm về vấn đề này nữa, mà hỏi đến vấn đề trước mắt: " Vậy đêm nay bọn mi tính ở như thế nào?"

Hiển nhiên, Thứ đây là không muốn cho đám người của Thạch ở lại trong bộ lạc. Dù đội ngũ chỉ có 10 ngươi, nhưng tính bài ngoại của bộ lạc Lá Đỏ khá lớn, họ không thể chấp nhận người lạ vào trong bộ lạc, dù chỉ là ở mỗi một đêm cũng không.

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.