Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bao chân

Tiểu thuyết gốc · 1632 chữ

Tranh trông thấy Hoàng Bảo trong đám người liền quay lại múc thêm một chén máu tươi, cười cười tiến về phía hắn.

Thân thể Hoàng Bảo còn chưa trưởng thành hết, chỉ cao đến cổ Tranh. Ngẩng đầu lên nhìn thân hình to lớn như tảng đá, hắn cảm thấy hơi bị áp bách dù vẻ mặt Tranh cười cười tỏ ra rất thân thiện.

"Cho mi! Uống đi. Mạnh mẽ rồi đi săn giết thú! " Gã vỗ vai Hoàng Bảo rồi đấm đấm vào ngực mình.

Tranh thủ lĩnh đang muốn cổ vũ Hoàng Bảo, mong hắn trở thành chiến binh mạnh mẽ như gã, giết được nhiều dã thú, bảo vệ bộ lạc.

" Cảm ơn!" Hoàng Bảo hơi do dự rồi cũng đón lấy rồi uống cạn, mùi máu tanh sộc vào làm hắn muốn ói nhưng cũng nhịn mà nuốt xuống. Tranh thủ lĩnh nhìn hắn, sau đó cười mang bát rời đi.

Hoàng Bảo chưa từng uống máu, nhưng cơ thể này của hắn mới đang phát triển, lại còn đang bị thương nữa nên rất cần bổ sung dinh dưỡng. Ở thế giới này, thực lực mạnh mẽ mới có thể tồn tại.

Sau đó có vài người nhìn thấy vậy cũng tiến lên vỗ vai hắn động viên. Cũng có vài người nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ rồi thở dài. Bộ lạc để tồn tại cần phải có những chiến binh mạnh mẽ a.

Đột nhiên, Hoảng Bảo cảm thấy như bị ai đó nhìn chằm chằm. Hắn quay qua thì thấy đó là Đeng, thằng bé cùng tuổi và không thích Eng cho lắm. Giống đực trưởng thành đều phải mạnh mẽ và bảo vệ bộ lạc, Eng gầy yếu và nhút nhát khiến nhóc khinh thường. Cùng đồng thời mới đi săn mà Eng lâm trận bỏ chạy rồi bị thương còn Đeng đã có thể săn giết thú với đội săn rồi. Chắc là khi nãy thấy Tranh thủ lĩnh cổ vũ hắn nên thằng nhóc Đeng thấy khó chịu đây mà.

Chậu máu được những chiến sĩ bộ lạc chia nhau uống hết, thậm chí có kẻ tiếc rẻ còn thò đầu liếm cho bằng sạch. Sau đó những người này dùng dao đá thuần thục rạch ra một đường theo vết thương rồi dùng sức kéo ngược ra sau. Tấm da thú hoàn chỉnh đã được lột ra như vậy.

Nhìn bọn họ dùng dao đá, rìu đá mổ bụng, cắt, chia con mồi theo từng khớp xương Hoàng Bảo tự nhận mình không thể nào làm được. Trăm hay không bằng tay quen. Có thể bọn họ cũng không biết giải thích tại sao, nhưng kinh nghiệm xẻ thịt và săn mồi hàng ngày khiến cho họ biết cách làm sao lột da, xẻ mồi một cách tốt nhất.

Lửa được nhóm lên, mùi thịt nướng thơm phức phiêu đãng làm cho ai nấy đều thèm rỏ rãi. Hoàng Bảo ngồi xuống bên cạnh Nu. Có lẽ Nu là người đầu tiên hắn tiếp xúc khi tới đây nên hắn cảm thấy gần gũi với cô hơn những người khác.

Thịt nướng chỉ được bôi chút xíu muối cho gọi là có, lại không có gia vị gì khác nhưng ăn cũng rất ngon. Thịt hoang dã tự nhiên có khác, không giống với thịt chăn nuôi theo kiểu công nghiệp như hiện đại. Hoàng Bảo nhanh chóng gặm sạch phần thịt thỏ được chia mà vẫn chưa thỏa mãn lắm.

Nhìn mọi người vui vẻ trò chuyện khiến Hoàng Bảo thấy nao nao, cảm giác hơi cô đơn lạc lõng. Mới có ngày đầu tiên nhưng hắn cảm thấy như đã rất lâu. Hắn nhớ gia đình, nhớ đồng đội…

Đột nhiên hành động của mấy gã chiến sĩ làm khóe miệng hắn hơi giật giật. Đang cảm xúc đi xuống mà hắn cảm thấy như đầu đầy vạch đen luôn. Thế mà mấy gã thanh niên tự nhiên như ruồi vén váy da lên "so hàng" ! Không những thế còn ngó nghiêng xem của nhau nữa! Tuy bọn họ dậy thì rất tốt nhưng đang nơi công cộng mà….

Hắn liếc mắt sang nhìn mọi người, bất ngờ là kể cả phụ nữ trẻ em đều vẫn rất bình thản, như thể là đã quá quen với chuyện đó. Hoàng Bảo hơi cảm khái: thế giới quan thời hiện đại của hắn thật không đọ nổi với độ "hồn nhiên" của những dã nhân này a…

Mọi người trò chuyện không lâu, sau khi lửa bắt đầu tàn thì dùng những bụi gai chất đầy lối vào hang động rồi tất cả kéo nhau đi ngủ. Thời buổi này chẳng có trò gì giải trí, củi lửa cũng không dễ dàng nên tắt lửa tối thui cũng chẳng làm gì được. Mùa đông đã qua nên không thể đốt lửa quá lâu. Dù sao cây cối nhiều thì nhiều thật nhưng lấy rất khó, thời gian đi đốn củi còn chẳng bằng đi kiếm ăn lấp đầy bụng còn hơn.

Hoàng Bảo trở lại vị trí của mình, đắp lên người tấm da thú rồi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Thân thể hắn còn yếu, hơn nữa hôm nay suy nghĩ quá nhiều khiến tinh thần rất mệt mỏi.

Một ngày cứ như vậy trôi qua, Hoàng Bảo ngủ một giấc rất sâu không mộng mị. Bên ngoài thi thoảng truyền đến tiếng hú của dã thú, tiếng vo ve của côn trùng, tiếng ngáy, thậm chí tiếng động trẻ con không nên nghe vang lên ở các góc hang động cũng không hề ảnh hưởng tới hắn.

Trời mới tờ mờ sáng Hoàng Bảo đã tỉnh lại theo thói quen quân đội. Sau khi ngủ no giấc tinh thần hắn tốt lên rất nhiều.

Ở cửa hang luyện tập thể lực rồi lại đánh thêm một lần bài võ cổ truyền, cả người hắn toát đầy mồ hôi, thở không ra hơi.

Hoàng Bảo học võ cổ truyền từ năm cấp hai, bài võ đã sớm thành thạo trong đầu nhưng cơ thể lại không theo kịp, độ dẻo dai nhanh lẹ không có, vẫn cần phải rèn luyện nhiều.

Sau khi hắn luyện tập xong một lát thì mọi người cũng lục tục dậy. Mặt trời ló dạng, một ngày mới của bộ lạc lại bắt đầu.

Vết thương trên đầu Hoàng Bảo vẫn chưa khỏi hẳn nên chưa phải đi săn. Hôm nay hắn chỉ cần theo đoàn người phụ nữ, người già và trẻ em đi đến khu vực lân cận hái trái Pa tiện thể nhặt nhạnh thêm ít củi.

Hành trang khi ra ngoài của bộ lạc rất đơn giản: một con dao đá và một túi da thú buộc bên hông. Các chiến binh thì có thêm mâu, lao, cung tên cùng rìu đá. Một tấm da thú lớn cũng được mang theo để bao những đồ vật thu hoạch được, bình thường thì đa số chỉ dùng lá và dây leo buộc lại là xong. Túi da thú được làm bằng cách đục từng lỗ bằng dùi đá sau đó dùng dây cỏ buộc lại. Lỗ hở nhiều, thể tích không lớn nên cũng chẳng đựng được bao nhiêu.

Khi ở xung quanh hang động thì mọi người đều đi chân trần, nhưng đi ra ngoài đều sẽ mang vào "bao chân".

" Bao chân" có hình dạng như dép quai hậu, được làm đơn giản là dùng mảnh gỗ lót dưới làm đế, buộc chúng vào bàn chân bằng dây cỏ hoặc da thú từ ngón vòng ra sau gót chân. Vào mùa đông thì chân được bao bọc kín đáo hơn bằng mảnh da và lót bằng cỏ khô để giữ ấm.

Thời nguyên thủy điều kiện khắc nghiệt, họ thường phải đi xuyên qua những rừng cây, bước lên những con đường toàn mảnh cây và đá nhọn. Bọn họ phải nghĩ biện pháp bảo vệ đôi chân của mình. Thời đại này chỉ cần một vết thương nhỏ cũng có thể bị nhiễm trùng gây chết người, hơn nữa việc lỡ giẫm lên rắn rết và trùng độc cũng rất nguy hiểm.

Những đôi " bao chân" thô sơ này cũng đảm bảo được phần nào tác dụng bảo vệ của mình.

Hoàng Bảo đi theo sau đoàn người ra cửa tiến về phía thượng nguồn dòng sông. Thảm thực vật nơi đây rất phong phú, hắn chỉ có thể nhận biết được một vài loại.

Đi được một đoạn thì đội săn tiếp tục tiến lên về phía rừng rậm, những người còn lại rẽ ngang hướng về phía sườn núi.

Đoàn người đi rất cẩn thận, các bụi cỏ trước khi đi qua đều phải dùng cây đập đập đề phòng rắn rết côn trùng, vừa đi vừa nhìn xung quanh đề phòng. Bước chân ra ngoài là hoang dã với nguy hiểm trùng trùng, muốn sống sót không cảnh giác là không được.

Sau khi đi gần một giờ mọi người mới đến nơi. Ở đây có 4 cây Pa cao hơn 3m, sai đầy những trái đỏ tươi, chính là trái cây hôm qua Nu mang cho Hoàng Bảo.

Cây Pa quá cao nên chỉ có thể trèo lên cây mà hái, những cành cây trên cùng quá nhỏ không lấy được thì cũng đành tiếc nuối bỏ lại. Vài người thoăn thoắt leo lên cây rồi liệng xuống cho những người ở dưới gom lại vào một mảnh da thú lớn đã chuẩn bị sẵn để đem về. Những trái Pa này sau đó sẽ được thái ra rồi đem phơi khô để dự trữ, có thể chống đói lúc thiếu đồ ăn.

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.