Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị thương

Tiểu thuyết gốc · 1621 chữ

" Đánh!"

Nói rồi Đeng bắt đầu bày ra tư thế chuẩn bị tấn công. Những người xung quanh thấy vậy cũng chẳng ai can ngăn, thậm chí họ còn tạo thành vòng tròn quây xung quanh rồi hò hét cổ vũ.

Chuyện đánh nhau giữa các thành viên bộ lạc là bình thường, xích mích nhau, tranh giống cái,... cứ nắm đấm ai mạnh thì người đó mới có quyền nói chuyện.

Đeng lao đến vung nắm đấm về phía Hoàng Bảo, miệng gầm lên. Hoàng Bảo thụt người xuống tránh qua một bên, sau đó nghiêng người đá chân vào bên đầu Đeng. Kết quả không được như kỳ vọng, thân thể hắn quá gầy yếu nên chỉ khiến Đeng hơi loạng choạng. Ổn định lại thân thể, nhóc Đeng tiếp tục đấm liên tục về phía mặt Hoàng Bảo. Bảo dùng hai tay co lại hất đỡ đòn. Mới đỡ vài cú mà tay Bảo đã tê đau cả tay. Nắm đấm tiếp theo lao tới, hắn thuận thế túm lấy cổ tay rồi xoay người đánh cùi chỏ hạ thấp thân người xuống. Đeng bị Hoàng Bảo đè tay lại nhưng Đeng khỏe hơn nên lại giằng thoát ra được.

Đeng vẫn không từ bỏ, tiếp tục lao đến với ý định húc ngã Hoàng Bảo. Hoàng Bảo lách mình tránh đi rồi đá luôn một cú từ phía sau khiến Đeng ngã chúi xuống đất. Nhân cơ hội đó, hắn nhanh chóng nhào lên cầm chân Đeng vặn ngược lên rồi ngồi đè lên mông Đeng khiến cho nhóc bị đau kêu ra tiếng, muốn giãy ra nhưng không được. Mọi người hò hét hoan hô, ván này coi như Hoàng Bảo đã thắng.

Sức mạnh, tốc độ của Đeng đều hơn xa thân thểt Hoàng Bảo, dù chỉ đơn giản lao lên dựa vào sức mạnh cũng chẳng có kỹ xảo gì cũng khiến đủ Đeng chiến thắng khối người. Hoàng Bảo thắng được nhờ hắn đã trải qua huấn luyện và đánh nhau thực chiến, hơn nữa môn võ thế mạnh của hắn là võ cổ truyền có lối võ có thể lấy yếu thắng mạnh, lấy ít đánh nhiều.

Lúc hai người đứng dậy, ánh mắt tên Đeng không còn vẻ không phục nữa. Mọi người cũng đi lên vỗ vai Hoàng Bảo cổ vũ. Hoàng Bảo cũng vui vẻ đáp lại mọi người.

Trong lúc này ở một góc Hoàng Bảo không chú ý, thủ lĩnh Tranh đang nhíu mày nhìn hắn với ánh mắt sâu xa khó hiểu.

Ngày thứ tư mới sáng sớm đã đổ mưa phùn. Thời tiết này cũng không hề ảnh hưởng đến bộ lạc, đội săn vẫn đi săn, phụ nữ và người già vẫn đi tìm kiếm thức ăn, chỉ có lũ trẻ con được dịp an ổn trong hang động.

Trẻ con thời hiện đại đều là con cưng của ông bà, cha mẹ, được bảo bọc và chăm sóc cẩn thận. Còn ở thời đại nguyên thủy này chúng cứ như cỏ dại, đứa lớn dắt theo đứa bé lăn lóc mà lớn lên. Bọn chúng vẫn được yêu thương, được ưu tiên nhưng ở thời đại đói khổ thế này, người lớn còn bận kiếm đồ ăn lấp bụng, có thể bao bọc chúng được bao nhiêu cơ chứ, không thể chúng đói chết đã là rất tốt rồi.

Vào ngày thường tuy lũ trẻ không bị đi kiếm ăn nhưng chúng cũng tự động trông nom nhau, chuyện gì có thể phụ thì đều tự giác đến làm. Rảnh rỗi thì chúng lại dắt nhau đi đào rễ cây, bắt côn trùng quanh hang động để ăn.

Nhìn những đứa trẻ ngồi xung quanh yên lặng nhìn mình, Hoàng Bảo cảm thấy rất xót xa.

Hôm nay Hoàng Bảo không đi ra ngoài, hắn ở lại trong hang xử lý chỗ gừng mới thu được hôm qua.

Gừng già chiếm đa số được Hoàng Bảo giữ lại, dự định cắt nhỏ phơi khô để dùng dần. Phần còn lại để ở một góc chờ làm giống. Thời điểm này trồng gừng rất thích hợp, có thể đến mùa đông là đã thu hoạch được rồi.

Sau khi phân loại, lại vác xuống sông rửa sạch, Hoàng Bảo tìm một tảng đá ngồi thái lát gừng phơi khô. Trời có mưa nên hắn chỉ đành phơi tạm trong hang đá. Có vài đứa trẻ cũng tiến lên hỗ trợ, có đứa tò mò cắn thử rồi bị cay mà nhăn mặt nhè ra làm cả bọn bật cười.

Đến chiều thì tất cả mới hoàn thành xong. Để lại một ít lát gừng, Hoàng Bảo đi lấy nước đổ đầy nồi đá lớn, hắn muốn đun trà gừng cho mọi người cho ấm người, đề phòng cảm lạnh. Hôm nay trời mưa cả ngày, tuy chỉ là mưa phùn lất phất nhưng cũng đủ cho những người đi ra ngoài bị nhiễm lạnh.

Bộ lạc Sa Hà sử dụng cả nồi đá và nồi đất nung. Nồi đá được mài khoét ra từ một tảng đá lớn, phải mài rất lâu mới có thể hoàn thành. Nồi gốm thì có kích thước nhỏ hơn, được đổi với giá khá đắt từ bộ lạc Hồng Thổ cách đây 5 ngày đường. Nói là nồi gốm nhưng nó trông như một cái vò thô, còn chưa được mượt mà, tinh mỹ.

Bộ lạc chỉ dùng nồi để nấu nước tuyết vào mùa đông, rất ít khi sử dụng nồi dùng để nấu thức ăn, một phần vì dùng nhiều thì dễ bị nứt vỡ, phần còn lại vì muối mà bộ lạc dùng là muối mỏ thô có rất nhiều tạp chất, có màu xám trắng, khi nấu lên sẽ cảm thấy đắng chát, dùng thêm vào sau khi nướng thì không cảm thấy vị đắng nữa mà lại còn tiết kiệm hơn.

Trong khu vực gần đây thì chỉ có Bộ lạc Diêm Sơn cách đây 15 ngày đường là có muối. Của hiếm thì quý, muối được trao đổi với cái giá rất đắt đỏ, còn dắt hơn nhiều so với đồ gốm của bộ lạc Hồng Thổ nên khi dùng phải hết sức dè sẻn.

Bộ lạc Sa Hà gần như tách biệt với các bộ lạc khác, bộ lạc gần nhất cũng cách xa tận 5 ngày đường. Do vậy mỗi năm bộ lạc Sa Hà chỉ tham gia trao đổi các đồ vật cần thiết giữa các bộ lạc một lần vào thời điểm giao mùa giữa mùa khô và mùa đông. Cũng vì vậy Sa Hà không phát triển nhưng có chỗ tốt là không bị các bộ lạc khác nhăm nhe đánh chiếm.

Nồi đá đun rất tốn củi, qua thật lâu nước mới sôi. Rót cho những đứa trẻ mỗi đứa một chút trước rồi hắn cũng tự mình uống. Thế giới trong mắt trẻ con rất đơn giản, dù biết thứ này cay cay nhưng thấy Hoàng Bảo uống một cách thỏa mãn thì chúng vẫn bưng lên miệng thử không chút hề hà.

Trà gừng nóng vào dạ dày làm cả người ấm lên, rất dễ chịu, cũng không khó uống chút nào, trái lại có mùi rất thơm.

Hoàng Bảo vừa quan sát bọn trẻ vừa nhẩm tính nên nung thêm một ít đồ gốm sứ cho bộ lạc. Cả bộ lạc mới có 3 cái nồi gốm với 4 cái chén sao đủ cho gần một trăm người chứ.

Lúc này tiếng ồn từ phía xa truyền đến khiến cả đám ở trong hang chú ý, vội tiến ra ngoài trông về phía xa.

Mặt trời còn chưa xuống núi đã thấy thấp thoáng từ xa đội săn trở về. Trái ngược với nét hồ hởi sau một ngày đi săn như thường lệ, ai nấy mặt mày hoảng hốt, lo lắng, bước chân rất vội vàng.

" Mau gọi Vu, có người bị thương!" Có tiếng ai đó hét lên.

Một đứa trẻ lớn nhanh chân chạy vào nơi sâu nhất trong hang rồi nhanh chóng trở lại. Chốc lát sau, một tên thanh niên trắng gầy đã đỡ một ông lão cùng nhau đi ra. Ông lão đeo một chuỗi nanh thú, tay chống một cây gậy gắn đầu lâu có hai sừng trông giống trâu. Đó là Vu của bộ lạc Sa Hà.

Từ khi xuyên qua đến giờ Hoàng Bảo mới trông thấy Vu. Vu đã rất già, thân hình gầy gò đã không còn nhanh nhẹn, đôi mắt vẩn đục, trên vẻ mặt khắc khổ hiền từ tràn đầy lo lắng. Còn người thanh niên kia ăn mặc cũng giống các tộc nhân trong bộ lạc, nhưng trông lại có vẻ không trải qua dầm sương dãi nắng như những người khác, có lẽ hắn ta là đệ tử của Vu.

Đỡ người bị thương nằm xuống một mảnh da thú có lót cỏ khô, Tranh nói sơ qua tình cảnh đội săn đã gặp phải. Khi đó mọi người mới săn được hai con nai thì bị một con báo tấn công.

Trong lúc quần ẩu, con báo nhanh nhẹn tránh được công kích, sau đó nó vồ ngã được một người rồi ngoạm ngay vào cổ khiến người này chết ngay tại chỗ. Vật lộn một hồi lâu mới thành công giết con báo kia, nhưng vẫn có một người khác bị thương nặng khi giơ tay đỡ cú vồ từ con báo, những người khác cũng bị thương nhưng đều là vết thương nhẹ. Sau khi thu dọn sơ qua và cầm máu cho những người bị thương, cả đoàn vội vàng trở về.

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.