Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm gốm

Tiểu thuyết gốc · 1700 chữ

"Bốp!" Âm thanh đánh mạnh vào da thịt vang lên, người phụ nữ ấy rốt cuộc không còn đứng nổi nữa, cô đã bị Tranh lao đến tát cho một cái ngã chúi xuống đất. Cô không dám phản kháng, chỉ dám quỳ xuống ôm chân Tranh khóc lóc cầu xin tha tội. Ban nãy khi đang cất chén gốm, cô không cẩn thận làm rớt một cái trong số đó. Phải biết là đồ gốm trong bộ lạc rất ít ỏi, thế mà cô lại làm vỡ một cái.

Tranh đá vào ngực cô ta một đạp, miệng gầm lên: "Có đổi cô đi cũng không được một cái chén đấy đâu."

Hoàng Bảo lúc này đang ở cửa hang xem xét những đồ mà đội hái lượm thu được hôm nay, nghe tiếng gầm tràn đầy giận dữ của Tranh hắn vội chạy vào. Hoàng Bảo thấy gã này đang giơ tay muốn tiếp tục đánh cô gái kia, vừa chạy đến vừa hét lên: "Dừng tay!"

"Cô ta làm vỡ chén gốm. Ta đang phạt. Mi đừng xen vào." Tranh quay qua nhìn, thấy Hoàng Bảo, gã chỉ vào cô gái lúc này đã nằm ôm bụng dưới đất.

" Chỉ một cái chén gốm thôi mà. Thủ lĩnh mà đánh nữa là cô ta chết đấy." Cái gã Tranh này bạo lực quá đi. Gã hàng ngày đều đi săn, sức lực rất lớn, chẳng mấy ai trong bộ lạc đọ nổi với gã, đàn ông trưởng thành bị gã thụi cho một nhát cũng đủ điếng người huống chi là một người phụ nữ như vậy.

" Mất 15 miếng thịt mới đổi được một cái chén đó đấy. Mi có biết đếm không, Vu không dạy mi thắt dây đếm à. Là ba bàn tay đấy. Hừ" Tranh trừng mắt nhìn Hoàng Bảo.

Biết rồi ông nội, tôi còn đến được cả hàng tỉ luôn đấy. Vấn đề là ông đánh người chứ có phải vấn đề đếm số đâu.

Các bộ lạc dùng để trao đổi với nhau thì thường dùng thịt khô cỡ bàn tay, cũng có thể dùng người để trao đổi. Ở thời này thức ăn còn có giá hơn con người rất nhiều, thế nên đàn ông trưởng thành có thể đi săn là giá trị nhất, sau đó đến bé trai sắp trưởng thành và cuối cùng là phụ nữ. Trẻ em nhỏ và người già thì hiếm ai đổi lấy, vì họ chẳng làm được bao nhiêu mà nuôi thì tốn thức ăn, lại rất dễ chết.

Theo tỉ giá Hoàng Bảo nghe từ Vu suy ra, hai cái chén gốm đó có giá bằng 3 người phụ nữ, cả bộ lạc dằn lòng lắm mới đổi 4 cái chén thôi. Thế nên gã Tranh này mới phản ứng mạnh như vậy.

" Thủ lĩnh, bây giờ cô ta mà chết thì bộ lạc mất một người phụ nữ và một cái chén. Vậy có thiệt hơn không? Bỏ qua đi! Đồ gốm chúng ta cũng có thể làm mà." Thở dài một cái, Hoàng Bảo nói với Tranh. Vốn hắn cũng đã có dự định làm gốm mà những việc trong tuần qua khiến hắn quên mất.

Hoàng Bảo chưa từng làm qua đồ gốm, nhưng hắn cũng đã học qua quá trình trong sách vở, cũng đã xem video. Làm đồ tinh mỹ thì hắn bó tay nhưng chỉ với yêu cầu là dùng được thì hẳn không quá khó.

Hoàng Bảo cũng khá may mắn khi hắn có sở thích đọc sách và theo dõi mấy video về nghề thủ công truyền thống, hơn nữa hắn lại xuất thân từ nhà nông nên những việc này không thể làm khó hắn được. Dù không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy mà.

" Mi biết làm?" Tranh ngạc nhiên, phải biết rằng trước đây khi mới lấy về thì bộ lạc cũng đã thử bắt trước nhưng không thành nên mới đành bỏ qua đấy. Họ cũng dùng đất nặn thành hình rồi đem vào lửa đốt, vậy mà cái nào cũng nứt vỡ tan tành.

" Ừ. Phạ dạy đấy!" Lý do hợp lý đã được thông qua này lại được Hoàng Bảo đưa ra.

" Làm thế nào?" Tranh vội hỏi. Bộ lạc biết làm thì quá tốt, có thể đem đi đổi đồ ăn.

" Thì dùng đất nung lên thôi, phải mất mấy ngày đấy. Rồi thủ lĩnh sẽ biết." Hoàng Bảo cũng không giải thích gì cho dài dòng nữa, hắn đi đến đỡ người phụ nữ dậy. Người phụ nữ này tên Hồng, mới chỉ hơn 20 tuổi nhưng trông rất già dặn. Cô ấy nhẹ giọng cảm tạ, nếu không có Hoàng Bảo, khả năng lớn là cô đã bị đánh chết rồi.

Tranh sau khi biết được tin vui có thể làm gốm thì cũng chẳng thèm phản ứng với cô này nữa, quay đi làm việc của mình.

Hoàng Bảo kiểm tra vết thương trên người chị Hồng, may không nghiêm trọng. Cô chỉ bị tổn thương phần mềm gây máu bầm, qua vài ngày là hết.

Bình thường nhìn phụ nữ trong bộ lạc Hoàng Bảo đều cố gắng chỉ nhìn vào mặt, bây giờ xem xét vết thương thế này, hắn thấy ngại ngùng quá đi… nghĩ bụng phải tìm kiếm vật liệu làm áo mới được. Da thú trong bộ lạc quý giá, mấy người kia sẽ không chấp nhận việc cho những người phụ nữ dùng da thú chỉ để che thôi đâu.

Để một mẻ gốm hoàn thành thì khá phức tạp. Từ nghiên liệu đốt, lò nung đến cách xếp lò, đảm bảo nhiệt độ. Nếu không đạt đủ yêu cầu thì tỉ lệ sản phẩm có thể hoàn thành sẽ không cao. Có lẽ cũng do vậy mà đồ gốm vào hiện tại rất quý giá.

Vu sau khi biết chuyện hắn muốn làm đồ gốm thì rất chú trọng, nếu có thể hoàn thành thì việc này thì đây sẽ là một bước tiến lớn cho cả bộ lạc. Lão Vu dặn Hoàng Bảo chỉ cần chăm chú làm gốm, mấy ngày này sẽ không cần học tập gì cả.

Hoàng Bảo cảm thấy hơi áp lực vì hắn không có kinh nghiệm, nhưng hắn cũng rất cảm động việc toàn bộ lạc tin tưởng và ủng hộ hắn như vậy. Hoàng Bảo quyết tâm hoàn thành một cách tốt nhất.

Qua ngày hôm sau, Hoàng Bảo dẫn theo đoàn người gồm người già, phụ nữ và trẻ em đi tìm đất sét. Nói là người già vậy thôi chứ họ đều chưa đến 50, ở hiện đại mới chỉ là lứa tuổi trung niên. Điều kiện ở đây quá khổ nên ai cũng có vẻ già dặn hơn tuổi. Về những người già không còn sức lao động thì chẳng còn ai, thức ăn phân cho họ ít mà thời tiết lạnh giá mùa đông cũng không để họ chết già một cách bình thường.

Tranh thủ lĩnh hôm qua rất hứng khởi muốn tham gia làm gốm, nhưng để đảm bảo thức ăn, gã vẫn phải đen mặt dẫn người đi săn.

Đoàn người đi dọc theo bờ sông. Đất sét có đặc tính mềm dẻo dễ tạo hình khi ẩm, khô trở nên cứng rắn hơn, sau khi trải qua nung đốt thì đất sét sẽ trở thành chất rắn vĩnh cửu. Trong tự nhiên, đất sét có màu cam trầm, xám, trắng có thể dễ dàng tìm thấy ở các vùng đồi núi hoặc ven sông, suối, ven biển, những nơi có sự xói mòn tạo thành.

Sau khi tìm thấy được đất sét, Hoàng Bảo chỉ đạo mọi người cùng đào đất, đem vào sọt để đem về. Những đứa trẻ đều tự động đi đến phụ việc. Hoàng Bảo không dám cho chúng làm việc nặng, chỉ cho phép chúng mỗi đứa mang từng ít đem về, không được tham mang quá nhiều.

Đất sét đã có, Hoàng Bảo lại tìm một tảng đá khá bằng phẳng đổ đất sét lên, thêm chút nước để mọi người cùng nhau vừa nhào vừa loại bỏ tạp chất sỏi đá ra ngoài. Trông từ xa như một đám người không có việc gì làm lại đi nghịch bùn chơi vậy.

Sau một hồi lâu nhào nặn, đất sét đã trở nên mềm dẻo có thể tạo hình. Hắn miêu tả những đồ vật muốn làm như lu nước, nồi, chén, muỗng… để mọi người thực hiện.

Lần đầu tiên làm thử rất khó khăn, ai vụng về thì làm đến cao một chút thì bị sụp xuống. Sau nhiều lần đám người thử nghiệm thì cũng đã làm được vài đồ dùng đơn giản: vài cái chén xiên xiêu vẹo vẹo, cái lu cỡ vừa có thành không đều, ai khéo tay thì đồ làm ra chí ít cũng ra hình ra dạng, ai không khéo thì tạo ra vài thứ hình thù kỳ quái nhìn chẳng biết là cái gì.

Hoàng Bảo sau một hồi vật lộn với đống bùn đất cũng tạo ra được một cái nồi lớn, cao khoảng 50cm, đường kính 40 cm. Quai nồi cũng không đều, còn có một cái nắp hơi méo. Cũng coi như là khá ổn đi.

Để luôn trên tảng đá phơi khô, Hoàng Bảo phân công hai người có vẻ khá khéo tay là Nu và chị Khê kiểm tra lại một lượt xem có cái nào nứt hay không rồi dùng sét loãng gia cố lại.

Đám người còn lại bắt tay làm lò nung. Do điều kiện không cho phép, để cho chắc chắn Hoàng Bảo cùng mọi người đào chỗ đồi dốc gần hang để xây lò nung. Hắn sử dụng đá lớn xếp lên và gắn kết chúng bằng đất sét, cuối cùng lại trét thêm sét lên các vách tạo thành một lò đứng cao 2m, rộng 1m có một cửa đốt nhiên liệu. Phần nắp lò nung có một lỗ thông khói, được làm khung bằng cây rồi đắp lên cỏ khô trộn bùn đất sét.

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.