Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngứa tay bắt quỷ qua đường.

Tiểu thuyết gốc · 3830 chữ

Bên này, trong phòng trực thì thông qua camera an ninh thấy có một đám thanh niên xăm trổ với những bộ mái đầu xanh, đầu đỏ không biết từ đâu đến và đang làm mất an ninh của khu ký túc xá thì ngay lập tức một anh trai trong bộ đồ bảo vệ có vẻ như mới vào làm thì với nhiệm vụ liền chạy ra can thiệp, mặc cho ông chú bảo vệ kia ngăn lại, anh này sau khi chạy tới rồi nói với đám người bọn Liễu Sơn:

- Này ra khỏi ký túc xá đi, đừng có làm loạn...

Ông anh bảo vệ này còn chưa cả kịp nói dứt câu thì Liễu Sơn đã quay lại, hắn trừng mắt một cái rồi ngay lập tức hai thằng đàn em ở hai bên phía sau hắn liền lao ra rồi bắt lấy hai tay của ông chú bảo vệ để khống chế rồi Liễu Sơn liền tiến về phía anh bảo vệ rồi rồi không nói không rằng mà tung một cú đấm móc thẳng vào bụng của chú bảo vệ một cú trông vô cùng đau đớn.

Một đấm đó của hắn đã khiến cho ông chú bảo vệ thấp bé hơn phải nằm gục xuống đất mà đau đớn ôm bụng, cả đám không vì thế mà tha cho chú bảo vệ liền túm lại rồi sút liên tục vào người chú bảo vệ đó, đám sinh viên đi qua thấy vậy thì cũng định vào can ngăn nhưng khi thấy là Liễu Sơn và có thể là do cái uy của thằng Liễu Sơn này quá lớn nên cũng chẳng ai dám ngăn lại, Liễu Sơn trừng mắt nhìn cả đám rồi quát:

- Việc của bọn chó chúng mày à, cút!!!

Đám sinh viên thấy vậy thì cũng không dám đắc tội với Liễu Sơn vì sợ có một ngày hắn sẽ tìm mình mà trả thù nên một số sinh viên cũng coi như mù mà đi mất, còn ông bảo vệ già bên này thì do biết rõ thân thế của thằng Liễu Sơn này, ngay cả hiệu trưởng Kỳ cũng phải nể mặt mũi hắn ba phần, nên vì thế ông ta cũng chẳng cả dám gọi cảnh sát, rồi ông ta chỉ khẽ lắc đầu vì chú bảo vệ này quá xui, ông ta chỉ khẽ lắc đầu mà thở dài:

- Đúng là tuổi trẻ bồng bột mà!!!

Còn Tuấn Anh lúc này đang đứng trên lan can thấy vậy thì vô cùng nóng mắt, hắn không suy nghĩ nhiều mà nhân lúc nhân lúc đám sinh viên không để ý tới mình mà liền dùng phép rồi một bước nhảy xuống sân ký túc xá rồi gằn giọng nói về phía đám người bọn Liễu Sơn:

- Đủ rồi đấy, tha cho anh ấy đi!!!

Liễu Sơn nghe được cái giọng quen thuộc thì ra hiệu cho đám đàn em dừng lại rồi vỗ tay mà cười đểu:

- Thằng chó, cuối cùng thì mày cũng vác xác tới à!!!

Tuấn Anh cũng chẳng thèm quan tâm tới những câu mà thằng Liễu Sơn vừa sủa mà chỉ để ý tới anh bảo vệ kia, thấy anh này bị đám bọn Liễu Sơn đánh cho bầm dập thì thở dài, bên này thấy Tuấn Anh không thèm để ý tới mình thì một thằng đàn em phía sau Liễu Sơn thấy biểu hiện của đại ca thì hắn liền ra xe rồi cầm lấy một cái túi lớn, sau đó mở khóa ra và đổ ra đất một loạt những cái tuýp sắt lẫn với một số cái nhìn như phóng lợn rồi Liễu Sơn được một thằng đàn em đưa cho một cây tuýp sắt cũng cầm lấy rồi chĩa về phía Tuấn Anh mà ra oai:

- Lần trước bố mày chẳng qua là tha cho mày, nhưng mày đã động đến Hải Yến của bố mày thì lần này chẳng còn ai cứu được mày đâu, khôn hồn thì quỳ xuống liếm chân cho tao rồi biết đâu ta sẽ mở lòng từ bi mà chỉ đánh què chân mày thôi!!!

Tuấn Anh nghe vậy càng nóng máu nhưng cả đám này cũng chỉ là phàm nhân nên không thể mạnh tay được nghe Liễu Sơn sủa những câu khó nghe thì trong đầu hắn đang cố gắng kìm nén, chỉ hận là không thể dùng tới sát chiêu, dù trong đầu đang vô cùng sôi máu nhưng trên miệng hắn chỉ khẽ nở ra một nụ cười nhạt:

- Lũ trẻ trâu...

Rồi bỗng trong đầu hắn như nghĩ ra trò hay, không suy nghĩ nhiều, hắn liền áp dụng luôn, còn đám Liễu Sơn bên này nghe vậy thì nhao nhao lên, Liễu Sơn trong mắt hắn lúc này như đã bùng lên cơn giận dữ:

- Thằng chó, mày vừa sủa cái gì vậy???

Hít một hơi thật sâu và chỉ cần có thế, Tuấn Anh với trò mới của mình liền thay đổi 360 độ mà khúm núm cả người lại rồi xua tay:

- Dạ không có gì ạ, các hảo hán có trong tay tuyệt kỹ đả cầu bổng pháp, chỉ sợ hàng long thập bát chưởng của tiểu nhân không bì nổi!!!

Một số thằng đàn em ở phía sau Liễu Sơn nghe vậy thì tỏ ra khó hiểu liền hỏi thằng Liễu Sơn kia:

- Đại ca, thằng này nó có vấn đề về thần kinh ạ!!!

Thằng khác cũng chen vào:

- Đúng đấy, cái gì mà hàng long thập bát chưởng với cả đả cầu bổng nữa, thằng này có khi nghiện phim chưởng Kim Dung con mẹ nó rồi!!!

Liễu Sơn nghe vậy trên nét mặt hắn cũng tỏ ra khó hiểu không kém đám đàn em nhưng đã đến đây rồi thì phải nện cho thằng ngoại lai này một trận, hắn cũng chẳng thèm để ý đến những câu linh tinh mà Tuấn Anh vừa nói mà liền hất mặt ý bảo cả đám đàn em lao lên mà dần cho Tuấn Anh một trận cho ra bã.

Thấy cả đám đang lao về phía mình, thấy cả lũ ngu này đã sập bẫy thì Tuấn Anh cũng diễn một chút, trên nét hắn cũng tỏ ra sợ hãi rồi quay đầu chạy, chạy được một đoạn tầm 10 mét thì hắn liền hô lên khiến cả đám đàn em của Liễu Sơn cũng giật mình mà dừng lại một chút:

- Khoan đã, để em vận khí tung hàng long thập bát chưởng đã!!!

Liễu Sơn bên này gào lên với đám đàn em:

- Kệ mẹ nó, chúng mày còn không mau đánh chết mẹ nó đi!!!

Thế rồi cả đám với đống tuýp sắt trong tay lại tiếp tục lao lên rồi một thằng vung cái tuýp sắt lên và sắp đập xuống đầu Tuấn Anh và Tuấn Anh cũng vung tay khẽ vận ra một ít linh lực và ngay lập tức một luồng gió khá lớn đẩy cả một đám thanh niên ngã sõng soài ra đất, còn mình thì đưa hai tay ra tỏ như vừa tung chưởng, Liễu Sơn thấy vậy thì cũng há hốc mồm nhưng khi cả đám đàn em đứng lên thì hắn liền gạt đi:

- Chúng mày, chỉ là trùng hợp có cơn gió to thôi, lên đánh bỏ mẹ nó đi!!!

Tuấn Anh khẽ cười nhưng không để cho ai nhìn thấy rồi nhìn cả đám kia mà xua tay:

- Ấy ấy, là chiêu kháng long hữu hối của tôi chưa có thuần thục à!!!

Liễu Sơn bên này thì liên mồm mà gầm lên với đám đàn em:

- Chúng mày lao giết chết con cụ nó đi!!!

Cả đám đàn em với tuýp sắt trong tay thì được lệnh của đại ca mà lại tiếp tục lao lên, mặt thằng nào thằng nấy cũng đằng đằng sát khí, trông vô cùng máu chiến, thấy vậy Tuấn Anh cũng khẽ cười rồi quay đầu mà... ba chân bốn cẳng mà chạy, tên Liễu Sơn bên này thấy vậy thì cũng híp mắt lại mà cười hềnh hệch như được mùa, đến khi hắn mở mắt ra thì u là trời, cả không gian xung quanh hắn bỗng tối sầm lại, mây đen không rõ từ đâu mà đã ùn ùn kéo tới.

Liễu Sơn thấy một màn này thì trong mồm còn đang lẩm bẩm là dự báo thời tiết là trời không có mưa, rồi hắn nhìn lại về phía đám đàn em đang rượt đuổi Tuấn Anh thì hắn thấy một điều kỳ dị là đám đàn em của mình như bị khựng lại, còn Tuấn Anh thì lại không thấy hắn ở đâu cả.

Liễu Sơn đưa mắt nhìn ra xung quanh vẫn không thấy Tuấn Anh đâu thì bỗng cả người hắn tự dưng có cái cảm giác ớn lạnh, tuy trong tay hắn vẫn lăm lăm cái tuýp sắt rồi cứ vậy mà liên tục ngó ngang ngó dọc nhưng vẫn không thấy Tuấn Anh đâu thì bỗng từ phía sau lưng hắn thì giọng nói của Tuấn Anh vang lên:

- Tìm bố mày à con trai???

Giật mình nhưng sẵn với tuýp sắt trong tay, Liễu Sơn liền quay người lại rồi vung cây tuýp sắt mà đập vào thẳng đầu của Tuấn Anh và... cây tuýp sắt trong tay hắn như bị đập vào một vật gì đó vô cùng cứng, dường như không phải đầu người và dư chấn đã khiến cho cả cánh tay phải của hắn như tê dại đi, thấy một màn này, Liễu Sơn vừa ôm tay mà nhìn Tuấn Anh mà liên mồm lắp bắp:

- Mày... mày... mày...

Lúc này Tuấn Anh với vẻ mặt của một con quỷ mới từ từ tiến lại gần khiến cho tên Liễu Sơn này dù đã cố trấn an bản thân là không có gì phải sợ một thằng Việt Nam nhưng hắn vẫn phải lùi về sau rồi mất đà mà ngã ngửa ra sau, nhưng vì Tuấn Anh vẫn đang từ từ từng bước tiến lại về phía hắn, thấy còn cách cả một đoạn khá dài nhưng có vẻ như Liễu Sơn lúc này dường như đã biết sợ mà run rẩy:

- Mày định làm gì... bố tao... làm to đấy!!!

Tuấn Anh lúc này mới trừng mắt lên và thoắt một cái, cả thân ảnh của Tuấn Anh trước đó còn cách cả hơn chục mét mà bây giờ đã ở ngay sát trước mặt tên Liễu Sơn và rồi Tuấn Anh liền cúi xuống mà túm lấy cái cổ áo của Liễu Sơn, dù đang bị túm cổ nhưng khi Tuấn Anh nhấc bổng Liễu Sơn lên nhưng vì thể hình của hắn thấp hơn Liễu Sơn hắn gần hai cái đầu thì Tuấn Anh đã phải vươn hết cả hai cánh tay rồi gằn lên:

- Mày bây giờ hãy cút về nhà mà bú tí bà già mày, nếu không thì đừng có trách ông đây là ác!!!

Rồi Tuấn Anh sau khi cảnh cáo xong thì liền buông Liễu Sơn ra khiến hắn ngã xuống cái bịch rồi quay lưng đi mà tiến về chỗ ông anh bảo vệ nhưng vừa quay đi được vài ba bước thì Liễu Sơn có vẻ vừa rồi như không phục, hắn cắn răng ném đau mà liền cầm lại cái tuýp sắt định lao lên đánh lén Tuấn Anh từ phía sau nhưng Tuấn Anh hắn cũng chẳng thèm quay lại mà liền búng tay một cái và cả một đám thanh niên xăm trổ, đầu xanh, đầu đỏ đàn em của Liễu Sơn bỗng biến mất giữa cái không gian này...

Sau khi giải quyết xong Liễu Sơn và đám đàn em của hắn thì hắn lại nhớ ra ông anh bảo vệ bị đánh gục đang nằm ở sân ký túc xá thì hắn cũng tiến lại rồi dùng phép mà chữa cho ông anh này, chẳng hiểu cái kiểu gì khi Tuấn Anh vừa dùng phép chữa thương và xóa luôn cái ký ức của ông chú bảo vệ kia xong thì cái ông bạn mang tên dạ dày ở phía dưới lại réo lên liên hồi khiến cho hắn bất lực phải đi tìm một cái gì đó cho lấp cái chỗ trống của anh bạn dạ dày.

Không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn đã trở lại với cái nhà hàng Việt Nam hôm trước đã cùng với Chu Diện đi ăn để ăn tối và do đã tới đây một vài lần nên hắn cũng đã biết được ông chủ ở đây cũng là người Việt nên hắn cũng gọi món bằng tiếng Việt luôn:

- Ông chủ, cho em một phở bò đi!!!

Hắn nhìn quanh trong nhà hàng nhưng điều kỳ lạ và khác với lần trước là bàn ghế, trang trí trong quán vẫn rất đẹp nhưng so với khoảng thời gian một tuần trước thì đã không còn đông đúc, nhân viên phục vụ trong quán thì chẳng còn lấy một người.

Sau một hồi chờ đợi thì ông chủ cũng mang một tô phở ra cho hắn, vừa cầm đũa lên thì hắn thấy nét mặt bơ phờ, hốc hác đi nhiều so với lần trước, chưa kể là ấn đường của ông chủ bị đen sạm đi, ánh mắt mệt mỏi trông ông ta vô cùng tiều tụy, Tuấn Anh liền hỏi:

- Ông chủ, ông ổn chứ???

Ông chủ quán nghe vậy thì tưởng là Tuấn Anh thấy quán vắng khách hơn lần trước thì cũng thở dài rồi cũng ngồi xuống đối diện với hắn:

- Tôi cũng không hiểu sao nữa, kể từ khi mà cái quán mỳ quảng ở cửa hàng đối diện kia mở cửa thì khách lại không ăn ở quán tôi nữa, mà chẳng hiểu vì sao cơ thể tôi như bị mệt mỏi bất thường á, đi khám thì bác sĩ cũng chẳng tìm ra được cái bệnh gì cả!!!

Tuấn Anh nghe vậy thì cũng chỉ biết gật đầu nhưng hai mắt hắn đã mở ra thiên nhãn từ bao giờ và trong mắt hắn thì ở đằng sau lưng ông quán đang là một vong hồn của một con đàn bà tóc tai rũ rượi, tạm thời hắn không để ý tới ả nên khi nói chuyện một hồi thì ông chủ cũng cáo từ hắn rồi đi vào bên trong, vong hồn của ả này cũng bám theo ông ta, nhân cơ hội đó, Tuấn Anh liền vận ra trấn hồn chưởng đánh thẳng vào linh hồn người đàn bà kia khiến cho ả ta đứng hình mà không còn bám theo ông chủ nữa.

Chỉ cần có thế, rồi Tuấn Anh cũng bắt đầu thưởng thức bát phở, sau khi ăn xong thì hắn cảm thấy vẫn còn đói thì liền giả bộ lấy giấy lau mồm rồi vung tay lên rồi chộp lấy thần hồn của con mụ này rồi nhốt ả ta vào bên trong lòng bàn tay của mình, rồi định thanh toán nhưng hắn lại tiếp tục gọi thêm một bát nữa mà thưởng thức cho nóng, sau khi ăn xong, hắn liền thanh toán, trong lúc thanh toán cho ông chủ thì hắn thấy vẻ mặt của ông ta đã khá hơn thì liền cười:

- Ông hiện giờ cảm thấy trong người thế nào rồi???

Ông chủ lúc này trong người đã cảm thấy dễ chịu hơn rất rất nhiều so với những ngày qua, nghe Tuấn Anh hỏi như vậy thì cũng gật đầu rồi hỏi:

- Cậu là thần y à???

Tuấn Anh chỉ khẽ nhún vai mà cười:

- Không...

Ông chú cũng thở dài nhưng cũng biết là hắn đang nói đùa vì căn bệnh của mình chỉ có một mình mình biết nhưng hôm nay lại có thêm một người xa lạ biết, vậy hắn không là thần y thì là gì, ông chủ cũng cười rồi nói:

- Thôi anh bạn trẻ à, cùng là người Việt với nhau, mà cậu đã giúp tôi một lần này, cậu không phải thanh toán đâu, từ giờ trở đi cậu cứ đến đây ăn, bao nhiêu người cũng được, tôi cũng không thanh toán đâu!!!

Tuấn Anh cười:

- Ok, là ông nói đấy nhá!!!

Xong thì hắn cũng quay ra khỏi cửa hàng, hắn lại để ý trên bậc thềm của quán thì hắn thấy có một tấm phù trấn yểm được giấu rất kỹ, ngứa ngáy vì thấy đồng hương bị phá miếng cơm manh áo, hắn liền dùng phép gọi thần hỏa tới mà đốt cháy tấm phù thành tro, do là thần hỏa nên nó chỉ đốt đi những thứ có liên quan tới những gì thuộc thế giới thần tiên và ma quỷ nên cũng chẳng ai biết.

Và không hiểu là do hắn đã phá đi trấn yểm của tấm phù hay một lý do nào khác mà khi ông chủ vừa định dọn dẹp quán thì ngay lập tức đã có mấy người đến quán phở khiến ông chủ cũng hơi bất ngờ rồi như nhớ ra điều gì thì ông ta nhìn ra ngoài phía Tuấn Anh mà gật gật đầu như cảm ơn hắn, còn Tuấn Anh hắn chỉ gật đầu rồi trở lại ký túc xá.

Rồi không cần nghĩ ngợi nhiều hắn liền trở lại phòng ký túc xá của mình, vừa mở cửa hắn liền bật đèn rồi ngồi xuống giường, vừa đặt mông xuống thì hắn liền vận phép đẩy cái vong hồn của con mụ kia ra, ả vừa bị một chưởng của Tuấn Anh đánh bật ra khỏi không gian cầm tù, thấy Tuấn Anh đang ngồi đó nhìn mình, ả liền gào lên rồi mười đầu ngón tay ả mọc ra những cái móng sắc nhọn rồi nhằm thẳng hướng Tuấn Anh đang ngồi mà lao đến định bóp cổ hắn.

Nhưng nó còn chưa tới nơi thì không biết từ đâu một loạt những sợi xích phóng tới rồi trói chặt cả thân thể vong hồn của ả lại, lúc này thì thần khí từ trong người Tuấn Anh mới tỏa ra khiến cho ả nhìn thấy thì do đã được khai thông linh trí nên đã tạo thành áp lực lớn kinh khủng khiến cho ả ta phải co rúm người lại mà không còn hung hăng nữa mà liên mồm van xin:

- Xin đại tiên tha mạng!!!

Tuấn Anh nghiêng nghiêng đầu nhìn ả mà cười:

- Sao thế, vừa rồi còn hung hăng lắm cơ mà, thôi được rồi muốn ta tha cũng được thôi, vậy thì hãy cho ta biết ai cử nhà ngươi tới để ám ông chủ hàng phở kia!!!

Vong hồn người đàn bà liền đáp:

- Thưa đại tiên, là một đạo sĩ phái Tung Sơn ạ!!!

Tuấn Anh nghe vậy thì cười phá lên:

- Hỗn, láo, mất rậyyy... trên Tung Sơn chỉ có chùa Thiếu Lâm thôi...

Còn chưa kịp nói hết thì vong hồn ả kia đã đáp:

- Dạ thưa đại tiên, là hắn nói vậy ạ nên nô gia không dám nói láo đâu ạ!!!

Nghe ả ta nói hai từ "nô gia" như vậy thì Tuấn Anh cũng đưa mắt nhìn ả ta một hồi thì lúc này hắn mới để ý tới trang phục của ả ta là đúng là của phụ nữ thời xưa, hắn thở dài rồi trên nét mặt lúc này mới nghiêm túc lại rồi hỏi:

- Nhà ngươi chết bao lâu rồi!!!

Vong hồn người đàn bà đáp:

- Dạ bẩm, nô gia bị đánh chết vào năm Trị Bình thứ ba ạ!!!

Tuấn Anh nghe vậy thì dù là người Việt Nam nên trên lớp hồi phổ thông hắn cũng không chú ý lắm tới môn lịch sử của Trung Quốc nhưng cũng biết qua qua là năm Trị Bình thứ ba là khoảng năm 1066 tức là thời vua Tống Anh Tông triều Bắc Tống, so với hiện tại là năm 2016 tức là người đàn bà này đã chết được khoảng 950 năm.

Rồi hắn nhớ là theo những gì hắn biết được khi học Hoàng Quy lão nhân thì hồn phách của một người bình thường thì khi chết đi thì trong vòng 7 ngày phải xuống âm ty để trình báo, nếu còn ngoan cố vương vấn trên dương gian thì sẽ bị quỷ binh truy lùng, tệ hơn là còn có thể sẽ bị hàng ngàn, hàng vạn tia sét sẽ giáng xuống mà hồn thể sẽ bị đánh tan, rồi hắn nhìn người đàn bà xấu số vì ả ta bị một tay đạo sĩ nào đó phong ấn làm việc ác nên hắn cũng thở dài rồi nói với ả:

- Thôi, đến lúc ngươi phải đi rồi đó!!!

Vong hồn ả đàn bà kia nghe vậy thì hỏi:

- Đi đâu ạ???

Tuấn Anh chỉ ra phía sau lưng ả:

- Đi du lịch với hai gã cao to đen hôi kia!!!

Ả ta vừa quay lại thì đám dây xích kia của Tuấn Anh cũng biến mất và ngay lập tức hai gã quỷ sai không biết Tuấn Anh gọi lên từ bao giờ kia liền ập tới rồi gô cổ ả ta mà lôi xuống âm ty, Tuấn Anh thì đứng đó mà vẫy tay:

- Đi vui vẻ nhé, bái bai!!!

Hắn nhìn theo hai tên quỷ sai đang xích cổ ả ta xuống âm ty mà thở dài:

- Rồi ngươi sẽ được bồi thường nhưng trước hết nhà ngươi cứ xuống đó mà chịu hình đi đã, đúng nhận, sai cãi....

Và cứ thế thời gian đã trôi qua như thác nước chảy xuống hạ nguồn vậy, ở một diễn biến khác thì lúc này đã là 3 giờ 25 phút sáng, trong một căn nhà rộng lớn ở khu chỉ dành cho những đại gia trăm ngàn tỷ, trong phòng ngủ của một người thanh niên với một đống poster những diễn viên phim hành động hai người của Nhật Bổn trên tường và nổi bật nhất thì phải là bộ dàn PC khủng đúng chất dân chơi...

Trên giường thì tên Liễu Sơn đang nằm ngủ, không rõ là hắn đã về hay được ai đó đưa về nhà từ lúc nào thì hắn lúc này còn đang say giấc để chảy cả dãi rớt thì bỗng trên trán hắn toát ra mồ hôi hột khiến cả người hắn ướt sũng như tắm và rồi như không chịu được nữa mà hắn ngồi bật dậy mà thở hồng hộc, mồ hôi mồ kê đã chảy ra lúc này càng thêm nhễ nhại, rồi hắn bất giác sờ tay xuống quần thì cảm thấy ướt ướt, đưa tay lên ngửi thì thấy có mùi khai khai, hắn liền chửi thề:

- Ôi cái đậu má, chẳng nhẽ mình lại khoái vì cái thằng Việt Nam kia à???

Bạn đang đọc Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới. sáng tác bởi yy88432378
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy88432378
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.