Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà!

Phiên bản Dịch · 1339 chữ

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Chu Dã nhìn nhìn thời gian, đã 36 phút rồi.

Từ đáy lòng gã dâng lên một tia kỳ quái, đã lâu như vậy, nhưng vẫn không hề có bất cứ chỉ lệnh nào truyền tới, bên kia đang bận tác chiến sao?

Hay là đối phương không cần bọn họ ra tay?

Nhưng gã cũng không dám mạo muội liên lạc, dù sao đội số ba cũng là chủ đạo trong sự kiện lần này, cũng là đội xâm nhập vào sâu trong đó, tác chiến ở khu vực nguy hiểm nhất, lỡ như bọn họ đang chiến đấu kịch liệt lại bị hành động truyền thông tin của gã quấy rầy, tương đương với gã mang tội lớn rồi.

Đám người lại đợi thêm mấy phút đồng hồ, bỗng nhiên, từ bên trong dụng cụ truyền tin truyền đến âm thanh sa sa.

Hình như tín hiệu không tốt lắm, Chu Dã điều chỉnh thử một lát, ngay sau đó từ bên trong truyền đến giọng nói của Triệu Uyên, đối phương lạnh lùng phân phó: "Chúng tôi đã tìm được đầu mục bên trong, có vài con nhỏ cần các cậu đến hỗ trợ, Hàn Ngọc, các cô đi tới trước."

"Được" Từ bên trong dụng cụ truyền tin truyền đến tiếng đáp lại của Hàn Ngọc, nhưng rõ ràng là mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Quả nhiên khu Hắc Quang giúp khu Hắc Quang, mỗi khi gặp được nguy hiểm đều gọi khu Vô Miên bọn họ trước.

"Xem ra mọi chuyện rất thuận lợi." Chu Dã nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười nói.

Hứa Thâm có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đội số ba mạnh như vậy?

"Đội trưởng, trong một lần hành động, biên đội số một có thể giải quyết mấy con khư cấp C?" Hứa Thâm tò mò hỏi.

Chu Dã cười cười: "Nếu là đội số một, một lần có thể giải quyết hai con, dù gặp được ba con, Sở đội trưởng vẫn có thể toàn thân trở ra, nhưng đội khác, nhiều nhất chỉ hai con đã coi là nghịch thiên rồi."

"Khư cấp C và khư cấp D có sự khác biệt rất lớn. Đầu tiên là chúng nó đã tiếp cận điểm cực hạn của giai đoạn thứ nhất. Và ngoại trừ lực lượng, khư cấp C còn có một chút năng lực đặc biệt. Nó cũng giống chúng ta vậy, khi chúng ta đạt tới điểm cực hạn của hình thái thứ nhất khi, khư lực cũng sẽ gọi tỉnh một chút lực lượng đặc thù trong cơ thể chúng ta."

"Lực lượng đặc thù?" Hứa Thâm sửng sốt.

"Đúng vậy, loại lực lượng đặc thù này tương đương với thể chất và vân tay của mỗi người, mặc dù có chút khác biệt, nhưng là có năng lực như vậy lại chân chính tồn tại. Cũng bởi vì có loại năng lực đặc thù này, mới khiến khư cấp C có thể thoải mái nghiền nát khư cấp D, thậm chí là sử dụng hơn mười con khư cấp D làm việc cho nó, đều không cố sức chút nào." Chu Dã nói.

"Và đây mới chỉ là tầng nông thôi, chờ đến khi đạt tới hình thái thứ hai, mới là thời điểm năng lực được chân chính kích hoạt." Mặc Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói.

"Tôi cũng có biết một chút về chuyện này." Chu Dã cười cười.

Mấy người bọn họ lại nói chuyện phiếm, chừng mười phút sau, bỗng nhiên bên trong dụng cụ truyền tin lại truyền đến tiếng nói của Hàn Ngọc: "Số lượng có chút nhiều, đội chúng tôi sắp không chống đỡ được, thỉnh cầu tiếp viện."

"Chu Dã, các cậu không cần trấn thủ mặt Đông nữa, đi tới giúp bọn họ đi. Con khư cấp C này có chút khó chơi, chờ chúng tôi giải quyết xong sẽ qua giúp mọi người." Giọng nói của Triệu Uyên vang lên.

"Xem ra muốn nằm thẳng ( lười biếng ) vẫn có chút khó khăn nha. . ." Chu Dã bất đắc dĩ cười, sau đó trả lời: "Nhận được, chúng tôi lập tức đi tới."

"Đi thôi." Chu Dã rút kiếm, đi ở phía trước mở đường.

Tô Sương cùng với Tào Phi, Mặc Tiểu Tiểu đều rút kiếm. Hiện giờ bọn họ chuẩn bị xâm nhập vào khu vực trung tâm sự kiện, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được khư, nếu chờ đến lúc ấy mới rút kiếm, chỉ sợ đã không còn kịp nữa rồi.

Hứa Thâm thấy vậy, cũng rút kiếm ra, cầm ở trong tay.

Tuy mỗi ngày hắn đều huấn luyện rút kiếm bổ chém, cũng thuần thục với chiêu thức kia hơn nhưng với độ đậm đặc của khư lực bản thân, kể cả vung kiếm bình thường, lực sát thương cũng không yếu, huống chi xen lẫn trong đội ngũ cũng có thể phối hợp với nhau.

Nếu tới tận lúc này, hắn vẫn còn đeo kiếm trên lưng, ngược lại trông hơi có chút làm màu, chọc cho người chú ý tới.

Hứa Thâm đứng ở giữa đội ngũ, Mặc Tiểu Tiểu ở sườn bên trái, Tô Sương ở sườn bên phải, các cô đều biết Hứa Thâm là người mới, kinh nghiệm trảm khư ít ỏi nhất trong đội, dù khư lực nồng hậu, nhưng gặp được tập kích rồi mới phản ứng, chỉ có uổng công.

Tào Phi đi ở cuối cùng, than thở về đãi ngộ của Hứa Thâm, cảm giác ghen tỵ sâu sắc.

Chu Dã chém đứt Quái Thảo và nhánh cây Khư Thụ hỗn độn ở ven đường, tránh cho người đi sau va chạm vào chúng, một mực tìm kiếm con đường gần nhất, dẫn thẳng về phía trước. Từ nơi này có thể nhìn thấy những hình ảnh hư ảo trong hiện thực, bọn họ đã lướt qua con đường, thậm chí xuyên qua một mảnh kiến trúc cũ kỹ thấp bé.

Còn có thể nhìn thấy vụ dân đang nghỉ ngơi, hoặc tình chàng ý thiếp bên trong các kiến trúc.

Ở thế giới vụ dân, nơi có vô cùng ít những hoạt động giải trí, thì dục vọng cơ bản là cách tìm vui duy nhất.

Hứa Thâm nhìn thấy một vài hình ảnh bất nhã, có chút đỏ mặt.

Hắn vốn tưởng rằng hai cô gái bên người cũng như thế, nhưng khóe mắt liếc qua, lại nhìn thấy Tô Sương với vẻ mặt như thường, không chút cảm xúc, tựa như đã sớm thành thói quen, mà Mặc Tiểu Tiểu bên kia chỉ khẽ nhíu nhíu mày.

Quả nhiên kinh nghiệm trảm khư của hắn vẫn còn rất thiếu thốn . . . trong lòng Hứa Thâm âm thầm cảm khái.

Ngay sau đó, hắn cũng khôi phục vẻ trấn tĩnh, gương mặt đầy chuyên chú.

Rừng rậm này cực sâu, theo quá trình bọn họ không ngừng xâm nhập, Khư Thụ cũng càng ngày càng nhiều, mấy người đều lục tục gia nhập vào đại đội mở đường, quét sạch chướng ngại vật, để lộ ra một con đường.

Hơn mười phút sau, cả đám mới bước ra khỏi rừng rậm, ở phía trước mặt bọn họ chính là một sơn động.

So sánh với hang động mà bọn họ gặp được ở bang Sài Hổ lần trước, rõ ràng là cửa hang trước mắt này còn lớn hơn, nhưng hình như ở chung quanh hang động từng được dọn dẹp, không thấy bất cứ một cọng cỏ dại nào.

Kỳ dị nhất chính là, ở cửa hang động còn có mấy đôi giày dính máu.

Một bên cửa hang có khắc một chữ: Nhà.

Chu Dã quan sát một màn trước mắt, khẽ nhíu mày, lại nhìn nhìn mấy đôi giày kia, phát hiện không phải giày tác chiến của đám Hàn Ngọc, chỉ là giày của người bình thường lây dính khư lực mà thôi.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 255

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.