Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Vậy Cũng Tương Đương Với Chết!

Phiên bản Dịch · 1347 chữ

"Vô dụng, nếu không giải quyết con khư kia, dù có thể phá vỡ vách tường nham thạch này cũng vô dụng, rất có khả năng ở bên ngoài vẫn còn tường." Sắc mặt vô cùng Chu Dã khó coi, gã nghe được tiếng bước chân nặng nề đang đi tới kia, trong đầu lại hiện ra hình ảnh con gái mình.

Sống sót, không cần biết phải làm như thế nào cũng phải sống sót!

Hai tay gã nắm lại thật chặt, lòng đầy kiên định.

"Chúng ta phải cố gắng kiên trì. Đúng rồi gọi tiếp viện, hẳn là đội 15 còn ở bên ngoài, phải nhanh chóng kết nối với tổng bộ!" Chu Dã mở ra dụng cụ truyền tin vội vàng nói: "Mau liên lạc với phân bộ cục Khư Bí tại khu Vô Miên, để bọn họ phái tiếp viện tới. Chúng tôi cần nhân thủ, nơi này có ba con khư cấp C trở lên, thỉnh cầu tiếp viện khẩn cấp!"

"Cái gì? !" Tô Nhã phụ trách thông tin hậu cần của đội số 17 suýt nữa la lên thất thanh, ba con khư cấp C? Còn không chỉ như vậy? !

Chẳng phải bọn họ muốn đoàn diệt rồi? !

"Tôi, tôi lập tức liên lạc!" Tô Nhã phản ứng lại rất nhanh, vội vàng truyền tin tức ra, đồng thời liên lạc với tổng bộ trong cục.

Lúc này, bóng dáng thiếu niên khư lại chui ra từ bên trong vách hang động bên cạnh, khẽ thở dài: "Đáng tiếc, sơ suất để bọn họ thông báo rabên ngoài rồi. Lần này coi như đánh rắn động cỏ."

Chu Dã nghe vậy, từ đáy lòng nổi lên một luồng hàn ý.

Rõ ràng là mấy con khư này có chỉ số thông minh cực cao, vô cùng am hiểu ngụy trang, lại có thể nghĩ ra cách dẫn dụ bọn họ tới nơi này, tập kích, giết chết.

Hiển nhiên, sau khi đám người Triệu Uyên đến nơi đây đã bị đoàn diệt, còn đám người Hàn Ngọc là bị dụ dỗ tới, tiếp đó là bọn họ

Nếu bọn họ cũng bị đoàn diệt, nạn nhân sau cùng chính là đội 15.

"Chẳng biết ma ma đang ăn cái gì, nếu có ma ma ở đây, bọn họ làm gì có cơ hội đưa tin ra bên ngoài." Cô bé gấu nhỏ cũng đi tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy máu tươi, nhưng khi cười rộ lên lại có vẻ cực kỳ rực rỡ, ngây thơ.

"Không sao hết, Đại Phú, nhanh giải quyết bọn họ, sau đó ra bên ngoài giải quyết mấy kẻ khác đi, chờ xong xuôi cả rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng chuyển nhà." Bên trong lại truyền đến giọng nói già nua.

Chuyển nhà. . . sắc mặt ba người Hứa Thâm khẽ biến, không nghĩ tới những con khư này còn tính toán sau khi giết bọn họ sẽ chuồn đi, đây tuyệt đối là chỉ số thông minh không thua kém người bình thường!

"Dạ. . ." Người đàn ông khổng lồ đờ đẫn trả lời, gã đã đi tới trước mặt ba người, thân hình thật lớn mang đến cảm giác áp bách mạnh mẽ, độ dày khư lực toàn thân, càng thêm mãnh liệt hơn thiếu niên khư bên cạnh.

"Cẩn thận!" Sắc mặt Mặc Tiểu Tiểu vô cùng khó coi, cô hơi tiến lên một bước, bảo vệ Hứa Thâm ở sau người.

"Chúng tôi sẽ hợp lực giải quyết nó, cậu cẩn thận con khư bên cạnh kia đánh lén. Chúng tôi không bảo vệ được cậu, tự cậu hãy cẩn thận!" Chu Dã chú ý tới hành động của Mặc Tiểu Tiểu, lập tức quay sang nhắc nhở Hứa Thâm.

Kỳ thực, ai cũng biết đã tới tuyệt cảnh như vậy rồi, việc bọn họ cỏ thể làm chỉ là thử kéo dài thời gian, tranh thủ một đường hi vọng.

"Hai người nhớ cẩn thận." Hứa Thâm vội vàng nói.

"Chính cậu mới phải cẩn thận." Mặc Tiểu Tiểu nói: "Đừng có chết quá nhanh."

Nói xong, cô đã dẫn đầu vọt qua.

Ánh mắt Chu Dã khẽ nheo lại, trực tiếp công kích về một hướng khác, hai người một trái một phải, kéo giãn chiến tuyến. Từ nãy giờ, bọn họ đều nhìn ra, rất có khả năng người đàn ông khổng lồ này thuộc loại hình khư có lực lượng rất mạnh, nhưng tốc độ chậm chạp.

Nhưng không biết năng lực đặc thù của đối phương là gì.

"Bắt nạt người nhà của tao, chết . ." Người đàn ông khổng lồ máy móc nói, chợt vung vẩy cánh tay, hung hăng đập về phía Chu Dã. Bàn tay thật lớn mang theo gió, có loại cảm giác rít gào. Tóc Chu Dã tóc cũng bị thổi bay ra đằng sau, xuất hiện một tia hít thở không thông.

Gã không dám đón đỡ, chỉ sử dụng kiếm phong đâm nghiêng tới vùng be sườn bên trong cánh tay người đàn ông khổng lồ nọ.

“Phốc” một tiếng, kiếm phong không hề bị né tránh, thật sự đâm trúng rồi.

Trong lòng Chu Dã đầy vui vẻ, nhưng không đợi gã vui vẻ quá lâu, lại phát hiện khi bản thân muốn rút kiếm về, thanh kiếm nọ lại không theo sai khiến, tựa như đã bị đối phương hút trở lại, không thể kéo rời ra!

Chỉ thấy cơ bắp toàn thân người đàn ông khổng lồ nọ chợt phồng lên, những con côn trùng ở bên trong lỗ thủng lớn trải rộng khắp nơi trên thân thể đối phương, chui ra ngoài, sau đó theo kiếm phong bò về phía Chu Dã.

Con ngươi Chu Dã co rụt lại, trong lòng xuất hiện một mảnh hàn ý. Gã hoảng loạn, lập tức dùng sức muốn nhổ kiếm phong ra, nhưng thanh kiếm bị kẹt trong người lại giống như đã bị mắc trong nham thạch, không cần biết gã làm như thế nào, cũng không nhổ ra được.

Bỏ kiếm ư?

Làm vậy cũng tương đương với chết!

Nhưng tình huống trước mắt, căn bản không chấp nhận cho gã tự hỏi, đám côn trùng kia sắp vọt tới chuôi kiếm rồi, gã chỉ có thể bỏ kiếm ở lại, rồi xoay người, lăn một vòng, tránh thoát đòn công kích từ một cánh tay khác của người đàn ông khổng lồ kia.

“Oanh” một tiếng, mặt đất chấn động.

Chu Dã suýt soát né tránh được, nhưng đã không còn kiếm nữa, sắc mặt gã vô cùng khó coi.

Bên kia, kinh nghiệm chiến đấu của Mặc Tiểu Tiểu rõ ràng phong phú hơn Chu Dã, mũi kiếm chọn chọc thẳng vào thân thể người đàn ông khổng lồ, cắt mở ra từng vết máu, nhưng không đâm quá sâu, nên thanh kiếm không đối phương hút lại.

Cô nhìn thấy Chu Dã đã mất đi kiếm Trảm Khư, sắc mặt khẽ đổi, vốn dĩ bản thân còn có một chiến lực chiếu ứng, đáng tiếc, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình.

Bên kia, Hứa Thâm đang hướng vẻ mặt lo lắng và khẩn trương, quan sát hai người đang chiến đấu. Ngay lúc hắn nhìn thấy kiếm phong của Chu Dã bị kẹt lại, khiến đối phương không thể không ném kiếm đi, trong lòng hắn trở nên lạnh toát.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tình huống này làm cho hoàn cảnh vốn đã tuyệt vọng của bọn họ lại càng thêm họa vô đơn chí.

"Cậu đang nhìn đi đâu đó?" Đúng lúc này, bóng dáng thiếu niên khư thò ra từ vách nham thạch bên trái Hứa Thâm, lập tức hướng ánh mắt đầu trêu tức nhìn về phía hắn.

Hứa Thâm nghe được, lại không để ý đến, vẫn đang nhìn chằm chằm lên đài.

"Ừm?" Thiếu niên khư không nghĩ tới bản thân lại bị người ta ngó lơ như vậy.

Chẳng lẽ đối phương không nhìn thấy gã?

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 261

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.