Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng Lề Mề Nữa…

Phiên bản Dịch · 1330 chữ

Sưu!

Hứa Thâm đang nhanh chóng xuyên qua rừng khư bên ngoài. Sau khi hắn chạy khỏi hang động chừng vài trăm mét, mới quay đầu nhìn lại, không thấy con nhện khư đuổi theo, trong lòng hơi chút nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may trong bốn con khư cấp C, chỉ có con nhện khư và cô bé gấu nhỏ kia có năng lực truy kích, nhưng hai con khư nhỏ, bao gồm cả thiếu niên khư kia đã bị giải quyết trước tiên rồi.

Con nhện khư không đuổi theo, còn người đàn ông khổng lồ kia, tuy gã sở hữu lực lượng tuy lớn, nhưng nếu hắn một lòng muốn chạy trốn, đối phương cũng không đuổi được.

Tạm thời, bọn họ đã an toàn.

Nhưng Hứa Thâm không hề thả lỏng, hắn vỗ vào mặt Chu Dã và Mặc Tiểu Tiểu, lại phát hiện hai người này vẫn còn hôn mê.

Mà đúng lúc ấy, cơn đau đớn mãnh liệt truyền đến từ cánh tay đã gãy lìa của hắn, trán Hứa Thâm túa ra đầy mồ hôi lạnh.

"Đau quá." Hứa Thâm nhìn quanh bốn phía, hắn căn bản không biết đường, nhưng chỉ cần chọn một hướng chạy về phía trước là được.

Hắn ném Chu Dã lên lưng mình, rồi ôm Mặc Tiểu Tiểu vào trong ngực, dứt khoát bước nhanh về phía trước.

Trải qua quãng thời gian liên tục chiến đấu, hiện giờ cả khư lực lẫn thể lực của hắn đều tiêu hao rất nhiều nhưng mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải trốn được, chờ tới khi tiếp viện đến.

Rừng khư lay động, vô số lá cây vươn dài, tựa như nanh vuốt của những con quái vật.

Ánh mắt Hứa Thâm lướt qua Mai Phù đang đồng hành bên cạnh mình, phân rõ phương hướng một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Không bao lâu sau, bỗng nhiên có vài tiếng vang mỏng manh từ đằng sau, dần dần tiếp cận hắn.

Hứa Thâm lập tức ngưng mắt, xoay người nhìn lại, nhưng thứ hiện ra trước mắt hắn chỉ có rừng khư. Lúc này, hắn đã đặt Mặc Tiểu Tiểu và Chu Dã xuống, hắn đã đánh mất thanh kiếm của mình, chỉ có thể gỡ xuống thanh kiếm trong tay Mặc Tiểu Tiểu.

Hắn phát hiện tuy Mặc Tiểu Tiểu đang hôn mê, nhưng vẫn nắm thật chặt thanh kiếm trong tay mình, phải chờ hắn hơi dùng sức một chút mới gỡ được.

"Đều ở đây sao. . ." Một tiếng cười khẽ bất chợt vang lên ở phía trên một gốc Khư Thụ nào đó.

Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một gương mặt tái nhợt, mái tóc xoã tung, nửa người dưới giống hệt mãng xà quấn quanh trên cây.

Trong khoảnh khắc đôi bên đối diện với nhau, đối phương hơi há miệng, bỗng nhiên lao xuống dưới.

Ánh mắt Hứa Thâm đầy lạnh lùng, ngay trong giây phút đối phương tới gần, lập tức rút kiếm.

Bành!

Kiếm quang hung hăng lao đến, chém nứt bả vai con khư kia.

Con khư này cũng chưa chết, chỉ ngã nhào qua một bên, sau đó như con côn trùng giãy giụa vặn vẹo trên mặt đất.

Lại có hai con khư đi ra từ bên kia, một con trong đó còn mặc trang phục tác chiến trảm khư trên người.

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, nhưng không hoảng, hắn vẫn nắm chặt thanh kiếm trong tay, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Hắn phát hiện tốc độ chém tới của một kiếm vừa rồi không còn nhanh như lúc trước nữa, rất giống trạng thái tiếp cận cực hạn sau mỗi ngày huấn luyện.

"Bên này có động tĩnh!"

Lúc này, lại có âm thanh truyền đến từ phía xa xa, ngay sau đó, rừng khư nhanh chóng bị chém xuống, một đám bóng người xuất hiện ở trước mắt Hứa Thâm.

Hứa Thâm nhận ra bọn họ, là đội 15 từng tụ tập trước đó, đội trưởng của bọn họ tên là Việt Minh.

"Hả?" Việt Minh nhìn thấy tình hình trước mắt, đầu tiên là ngẩn ra. Ngay sau đó, gã cũng nhanh chóng nhận ra Hứa Thâm, là một đội viên tuổi còn trẻ của đội 17.

Mà người nằm trên mặt đất chính là. . . Chu Dã?

Gã có chút giật mình, xem dáng vẻ Chu Dã, hình như đã bị hôn mê bất tỉnh, ngược lại là đội viên trẻ tuổi này đang bảo vệ hai người bọn họ, và đối phó với hai con. . .không, ba con khư trước mắt?

Thật rõ ràng, con khư đang vặn vẹo quằn quại trên mặt đất kia đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.

"Ba con khư cấp D. . ." Đội viên phía sau Việt Minh nhìn thấy cảnh này, đều hít vào một hơi thật sâu, có chút rung động.

Cùng là thê đội thứ hai, vậy mà vị đội viên thuộc đội 17 này có thể một mình đối phó với ba con khư cấp D.

Nghĩ thôi cũng biết áp lực mà hắn phải chịu lớn đến mức nào!

"Mau, qua hỗ trợ!" Việt Minh phản ứng lại, nhanh chóng lao về phía Hứa Thâm.

Gã rút kiếm chém về phía con khư bị thương kia, giết chết nó, sau đó bảo vệ ở trước mặt Hứa Thâm, cảnh giác nhìn quanh bốn phía:

"Cậu không sao chứ? Chu đội bị thương sao? Cậu có nhìn thấy mấy người Triệu đội không?"

Gặp được. . . Hứa Thâm nghĩ đến Triệu Uyên bước đi tựa như con rối gỗ bị giật dây trong hang động, khẽ lắc đầu nói: "Nơi này có vài con khư cấp C, chúng ta nhanh rút lui đi, Chu đội đã thông báo tiếp viện rồi."

"Vài con?" Việt Minh sửng sốt, trái tim hung hăng co rút lại một cái: "Có ý tứ gì? Vậy mấy người Triệu đội. . ."

"Bọn họ đã xảy ra chuyện, chúng ta cũng chỉ miễn cưỡng đào thoát mà thôi." Hứa Thâm nói nhanh chóng, kỳ thật ngụ ý của hắn là chúng ta nhanh giải quyết hai con khư trước mắt rồi trốn mau đi!

Đừng lề mề nữa, chờ đến khi con nhện khư ấy đuổi theo rồi cả đám người đối phương đều bị nó công kích hôn mê, thì hắn làm sao mà mang đi được nhiều người như vậy?

"Đã xảy ra chuyện. . ." Việt Minh ngây người một chút, ánh mắt trở nên sợ hãi, quả nhiên nơi này có vấn đề!

Lúc trước khi bọn họ trấn thủ phía Tây, chờ mãi mà không thấy một chút động tĩnh nào, đã cảm thấy chuyện này không thích hợp rồi.

Sau đó hai đội Hàn Ngọc và Chu Dã đều lục tục bị điều đi, nhưng lại chậm chạp không đến phiên bọn họ, dự cảm không rõ trong đáy lòng gã càng thêm nặng nề, lúc này mới không chịu nổi, suất lĩnh đội viên chạy tới đây.

"Mau, chúng ta giải quyết hai con này, rồi nhanh chóng rút lui!" Việt Minh vội vàng nói.

Bốn vị đội viên khác đều bị lời nói của Hứa Thâm dọa sợ, hai chân như nhũn ra, đi đứng không mấy tự nhiên, nhưng ai nấy vẫn chấp hành mệnh lệnh, được Việt Minh dẫn dắt đi qua vây quanh hai con khư kia.

Hứa Thâm nhìn bọn họ phối hợp giao thủ khá ăn ý, nếu đổi thành một nơi khác, hẳn là hắn còn có chút tâm trạng tử tế ở lại xem xét, thậm chí còn hào phóng tán thưởng hai câu, nhưng vào lúc này, lòng hắn đã có chút nóng như lửa đốt, bọn họ quá mức ma kỷ rồi (chỉ một bên cực kỳ sốt ruột còn một bên có tốc độ rất chậm chạp)

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 238

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.