Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loại Miễn Cưỡng Này. . . Rất Chi Là Miễn Cưỡng

Phiên bản Dịch · 1294 chữ

Hứa Thâm nghẹn họng nhìn trân trối.

Lúc này, Vương đại gia cũng mặc một bộ trang phục tác chiến, nhưng bộ trang phục tác chiến của lão hoàn toàn khác trang phục tác chiến của bọn họ, thoạt nhìn nó rất giống một bộ khôi giáp dữ tợn, dường như mặt ngoài được gắn những loại sợi dệt kim nào đó cứng đờ, cao chót vót nhìn như xúc tu, và lão đang cầm trong tay một thanh khảm đao thật lớn.

Vương đại gia đang lao nhanh giữa không trung, tựa như dẫm lên không khí, hoặc là đạp trên một loại đất đai nào đó không nhìn thấy.

Nhưng thoáng nhìn qua, sẽ có một loại cảm giác lăng không phi hành.

"Uy!"

Hứa Thâm vội vàng kêu gọi Việt Minh đang chạy nhanh ở phía trước.

Việt Minh đang vùi đầu chạy như điên, hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó vừa chạy vừa quay đầu lại nói: "Làm sao vậy?"

"Anh. . ." Hứa Thâm có chút nghi hoặc, lời nói đã đến bên miệng lại không thốt nên lời, xem phản ứng của đối phương, rõ ràng là không chú ý tới Vương đại gia.

Chẳng lẽ chỉ có mình hắn thấy được?

"Có cái gì nói mau!" Việt Minh cuống quít, hấp tấp nói.

"Anh chạy chậm một chút." Hứa Thâm nói.

"Được." Việt Minh đáp ứng nhưng càng chạy nhanh hơn.

"Hả?"

Giữa không trung, Vương đại gia hơi hơi cúi đầu, nhìn hai người đang chạy trối chết trên mặt đất, từ đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, hình như vừa rồi lão có một loại cảm giác mình bị nhìn trộm.

Chẳng lẽ có người thấy được lão sao?

Không có khả năng, hẳn là ảo giác thôi.

Quả nhiên lâu lắm rồi không ra bên ngoài hoạt động, cảm giác đều mới lạ.

Lão âm thầm lắc đầu, lại nhìn từ trên cao xuống dưới, chợt bắt gặp một con con nhện khư đang chạy thật nhanh trong rừng khư, ngay lập tức bóng dáng nhoáng lên một cái, điều chỉnh tần suất khư lực, hạ thấp xuống tầng thứ nhất Khư giới, cùng một tầng với con nhện khư.

"Chết!" Vương đại gia cầm đại khảm đao trong tay từ trên trời giáng xuống, khí thế uy mãnh, một đao chém vào thẳng đầu con nhện khư.

Con nhện khư đột ngọt ngẩng đầu, phát ra tiếng thét chói tai kinh sợ, đầy oán độc.

Tiếng thét chói tai tựa như cương châm đánh úp về phía đầu Vương đại gia, nhưng ánh mắt Vương đại gia trừng lớn một cái, con nhện khư chợt phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, hơn nữa cả người bỗng cứng đờ một thoáng.

Sau đó, “Phốc” một tiếng, đại khảm đao xẹt qua, chém nát con nhện khư kia tại chỗ, khảm đao bổ chém rất nhanh, xé mở hết thảy thân thể con nhện khư, ngay cả bụng cũng dính một đao, tan nát.

Nửa thân trên của cô gái tú lệ trắng như tuyết được khảm tại mặt lưng phía trên phần bụng con nhện khư nọ, cũng từ giữa rơi xuống dưới. Cô hơi mê mang mở mắt ra nhìn, chợt há miệng, tựa như muốn nói điều gì nhưng đảo mắt một cái, cả người đã héo rũ, da thịt bị tầng tầng nếp nhăn phủ kín, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành thây khô, hai mắt và miệng biến thành hắc động tối đen, trống rỗng.

Hứa Thâm và Việt Minh chạy thẳng một đường trong rừng khư, nếu nhìn cảnh tượng này từ hiện thực, xuyên qua cánh rừng khư hư ảo, có thể trông thấy, bọn họ đã lướt thẳng qua mấy tiểu khu, chạy tới biên giới một con đường rồi.

Và vùng biên giới này cũng là khu vực nằm bên trong tuyến phong tỏa lúc trước.

Nhưng hiển nhiên tuyến phong tỏa đó không đáng tin cậy, bởi vì một khi khư bạo động, chúng sẽ mở rộng phạm vi hoạt động của mình.

Cũng may, khi hai người tới được nơi này, đằng sau không có động tĩnh đuổi theo nữa, Việt Minh và Hứa Thâm liên tục chạy đường dài như vậy, cũng có chút mệt mỏi, tốc độ cũng chậm rãi xuống.

"Cậu tên là gì?" Việt Minh nhìn về phía Hứa Thâm. Chạy lâu như vậy, thế mà Hứa Thâm vẫn không bị gã bỏ lại phía sau, chắc chắn rằng thiếu niên này đã có chiến lực tiếp cận với cấp bậc của gã rồi!

"Hứa Thâm."

"Được, tôi nhớ kỹ cậu."

Việt Minh than nhẹ: "Đội 17 được phân phối một tên nhóc như cậu, đúng là Chu Dã kia có vận khí tốt, nếu không phỏng chừng lần này anh ta đã ngã xuống rồi!"

Nhưng đội viên của anh lại không có vận khí tốt như vậy, hình như tất cả đều ngã xuống rồi. . . Hứa Thâm yên lặng nói trong lòng.

"Di, đội trưởng anh tỉnh rồi!" Bỗng nhiên Hứa Thâm phát hiện Chu Dã trên lưng truyền đến tiếng rên rỉ, Mặc Tiểu Tiểu đang được hắn mang theo trong lòng cũng phát ra tiếng hừ nhẹ, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

"Nơi này là chỗ nào?" Chu Dã có chút mơ hồ mở to mắt, nhưng rất nhanh hai mắt đã trừng lớn lên, vội vàng nói: "Khư đâu? !"

Hứa Thâm buông bọn họ xuống, nói: "Khư ở phía sau."

"Phía sau?" Suýt chút nữa hai người bọn họ đã bị lời nói này dọa cho sợ tới mức nhảy dựng lên. Cả hai lập tức quay đầu nhìn về phía sau, đương nhiên là không thấy gì rồi.

"Cậu cũng bắt chước Tiểu Tiểu chơi dọa người ư?" Chu Dã tức giận trừng mắt nhìn Hứa Thâm một cái.

“Anh đừng có mắng người ta, nếu không có Hứa Thâm, mạng nhỏ của hai người đã mất rồi." Việt Minh cười cười đi tới.

Nếu hiện giờ Chu Dã đã tỉnh, cũng coi như gã có một người đồng hành cùng cấp chiến lực, muốn chạy trốn sẽ cùng nhau trốn, có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Dù sao cấp đội trưởng của thê đội thứ hai, cũng nắm giữ năng lực đủ để miễn cưỡng bỏ chạy khỏi tay khư cấp C.

Đương nhiên, loại miễn cưỡng này. . . rất chi là miễn cưỡng.

Nhưng có hai người bọn họ cùng phối hợp, sẽ không quá miễn cưỡng như vậy.

Chu Dã và Mặc Tiểu Tiểu đều giật mình một cái, rất nhanh đã phản ứng lại, hiển nhiên, lúc trước bọn họ đã ngất đi, hoặc là nói, ý thức không ở trong thân thể, không thể cảm nhận được những gì xảy ra bên ngoài. Nếu không có Hứa Thâm đưa bọn họ rời đi, phỏng chừng chỉ tùy tiện một con khư cấp E, cũng có thể giết chết bọn họ.

Ánh mắt hai người nhìn về phía Hứa Thâm, có chút phức tạp. Ngay lúc này, bọn họ lại nghĩ đến một màn chiến đấu kinh người và thi thể của thiếu niên khư nằm bên chân Hứa Thâm, ai có thể nghĩ tới, người mới này lại có thể chém giết một con khư cấp C?

"Cậu đã đưa chúng tôi rời đi như thế nào, tôi vẫn nhớ lúc đó hang động bị bịt kín rồi." Chu Dã không nhịn được, mở miệng hỏi.

Hứa Thâm vò đầu nói: “Người khổng lồ khư kia đánh vỡ hang động."

"Vì sao nó lại đánh vỡ?" Chu Dã nghi hoặc.

"Tôi dẫn đường ." Hứa Thâm cười ngây ngô nói.

". . ."

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 246

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.