Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu Cũng Muốn Gọi Kỹ Nữ Sao???

Phiên bản Dịch · 1340 chữ

"Mục đích khiến bọn họ để cho ta thả khư vào trong nhà Tô Sương là gì? Có phải bọn họ biết Tô Sương là đồng đội của ta, nên muốn xem quyết tâm của ta đến đâu ư? Nhưng làm vậy có phải hơi vội vàng không? Ta mới gia nhập được bao lâu chứ?" Hứa Thâm chau mày.

Nếu trong cục biết được chuyện này, bọn họ có xử phạt hắn không?

Trong đầu Hứa Thâm vừa hiện lên ý niệm này, nhưng rất nhanh hắn đã xóa bỏ nó đi, dù sao hắn làm công tác trảm khư, cũng chính là một loại xử phạt rồi.

"Lấy năng lực của Tô Sương, chắc chắn có thể phát hiện ra con khư này. Tới lúc đó, cô ấy di chuyển người trong nhà đi là được, hoặc là, đến lúc trở về, ta sẽ dùng dụng cụ truyền tin trong cục để liên lạc với cô ấy. . ." Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, bỗng nhiên hắn phát hiện ra, bản thân vẫn còn cách ứng phó với việc này.

Hắn tụ tập khư lực lên hai tay, khuân cái rương màu đen nặng hơn hai trăm cân kia vào trong đại sảnh biệt thự.

Khi cái rương màu đen lắc lư, bên trong truyền đến âm thanh va đập không ngớt.

Hứa Thâm đặt nó vào vị trí rồi mở ra.

Ngay lập tức, một con khư với đầy những con mắt mọc trên mặt, đánh về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm đá một cước tới, đánh văng nó ra ngoài, con khư nọ trực tiếp ngã nhào xuống đất, cách vị trí ban đầu chừng bốn năm mét.

Nó lập tức cảm nhận được sự lợi hại của Hứa Thâm, có chút sợ hãi nhìn hắn, nhưng sợ hãi chỉ có một chút thôi, phần nhiều là oán độc và phẫn nộ.

Hứa Thâm không để ý đến nó, ánh mắt lại nhìn về phía Tô Sương vẫn đang mây mưa điên cuồng trên lầu hai, trong lòng thầm thở dài một tiếng, sau đó ôm lấy cái rương màu đen, xoay người rời đi.

Con khư kia vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hứa Thâm, nhưng tới cuối cùng, vẫn không có can đảm tiếp tục đuổi theo. Tuy nó rất khát máu, nhưng ít ra vẫn có thể nhận biết nguy hiểm tồn tại ở nơi nào. Đây vốn là bản năng dã thú, đương nhiên khư cũng có đủ.

Ngay khi Hứa Thâm rời khỏi, dường như Tô Sương đang ở dưới lầu hai, đột nhiên phát hiện ra điều gì, đôi mắt vội vàng mở ra.

"Làm sao vậy, bảo bối?"

Tô Sương ôm lấy cổ gã đàn ông kia, đôi mắt lại nhanh chóng chuyển thành u ám, mở ra Khư Nhãn.

Rất nhanh, cô đã thấy được một bóng dáng xẹt qua.

Là khư.

Sắc mặt Tô Sương khẽ biến, nơi này có khư?

Cô đẩy gã đàn ông trên người ra, nhanh chóng ngồi dậy đứng lên, sắc mặt biến ảo khó lường.

"Làm sao vậy? Tư thế này rất thoải mái, tôi còn chưa thỏa mãn đâu." Gã đàn ông nọ hơi mất hứng nói.

Tô Sương miễn cưỡng nói: "Bỗng nhiên tôi nhớ ra đêm nay còn có việc, nếu không để lần sau đi?

"Có chuyện gì mà không thể chờ thêm một chút? Đừng làm tôi mất hứng như vậy chứ?" Giọng điệu gã đàn ông lập tức lạnh xuống, đầy vẻ bất mãn.

Sắc mặt Tô Sương giằng co, do dự.

"Hừ. Tiền tôi cho đủ nhiều rồi, ba vạn một lần, bằng cả một tháng tiền lương của cô!" Gã đàn ông nọ tức giận nói.

Tô Sương muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt miệt thị của người đối diện, lời nhắc nhở đã vọt tới bên miệng, cuối cùng lại nuốt trở vào, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi còn có việc, đi trước."

Nói xong, cô đứng dậy mặc quần áo.

Gã đàn ông kia giận dữ, một cái tát bay đi.

Bàn tay Tô Sương vươn ra, phản ứng nhanh chóng, khống chế cánh tay đối phương, ánh mắt cũng lạnh xuống: "Anh muốn ra tay với tôi?"

Sắc mặt gã đàn ông khẽ biến, nghĩ vậy thân phận đặc thù của cô gái này, lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Về sau cô đừng có mơ sẽ được đến đây? !"

"A!" Tô Sương cười lạnh, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Về sau? Chờ anh có về sau rồi nói!

Cô vội vàng rời khỏi gian phòng này, nhưng khi xuống lầu lại có vẻ cực kỳ cẩn thận, dù sao hiện giờ cô cũng không mặc trang phục tác chiến, hình như con khư kia là cấp D, nếu thực sự giao thủ, cô sẽ là bên thiệt thòi.

"Ừm?"

Hứa Thâm rời khỏi biệt thự, vừa cùng Đại Lỵ Lỵ trở lại trong xe, đang muốn rời đi, bỗng nhiên lại nhìn thấy Tô Sương cực kỳ vội vàng rời khỏi cửa biệt thự, đi về phía một chiếc xe màu đỏ gần đó.

"Không phải vừa rồi cô ấy còn. . . Sao bỗng nhiên lại xong rồi?" Hứa Thâm kinh ngạc.

Chẳng lẽ cô ấy đã cảm nhận được con khư kia rồi?

Nói cũng đúng, xưa nay cảm giác lực của Tô Sương luôn vô cùng nhạy bén cẩn thận, cô ấy phát hiện ra cũng không có gì khó hiểu.

Nhưng. . .

Vì sao cô ấy chỉ đi một mình? Không mang theo người nhà cùng nhau rời đi ư?

Hứa Thâm có chút nghi hoặc.

"Làm sao vậy?" Đại Lỵ Lỵ dò hỏi.

Hứa Thâm khẽ lắc đầu: "Không có gì."

Đại Lỵ Lỵ chú ý tới ánh mắt Hứa Thâm, sau đó cũng hướng ánh mắt nhìn về phía chiếc xe màu đỏ kia, khẽ cười nói: "Cậu cũng muốn gọi kỹ nữ sao? Ừm đúng là với điều kiện đãi ngộ hiện tại của cậu, cũng có thể hưởng thụ thoải mái chút."

"Gọi kỹ nữ?" Hứa Thâm ngạc nhiên.

"Xem cách ăn mặc và dáng vẻ của cô gái vừa rồi là biết mà. Rõ ràng người ta chính là đồ chơi của đám phú hào. Huống chi theo những gì tôi hiểu biết, nhà này không có nữ chủ nhân. Nói như vậy, một cô gái xinh đẹp cỡ này, lại mặc quần áo chỉnh tề, từ bên trong rời đi, không phải gọi kỹ nữ thì là gì?" Đại Lỵ Lỵ khẽ cười nói.

Hứa Thâm ngây người.

Lời nói của Đại Lỵ Lỵ giống như một tia sét đánh trúng nội tâm hắn.

Tô Sương. . . Là kỹ nữ?

Một vài hình ảnh lập tức hiện lên trong đầu hắn.

Tô Sương với dáng vẻ lạnh nhạt, với dáng vẻ mỉm cười, với dáng vẻ mở lời phản bác thay hắn. . . với dáng vẻ tinh tế uống rượu đỏ, thưởng thức đồ ăn ở đại tửu điếm Mạc Na, rồi dáng vẻ sành sỏi, giới thiệu món ngon cho hắn. . .

Cô thật sự là kỹ nữ sao?

Hứa Thâm không thể thừa nhận, cũng không thể nào tin được.

Hắn vẫn một mực cho rằng, Tô Sương là một cô gái mang tới cho người ta một loại cảm giác thanh nhã, luôn giữ một khoảng cách nhất định với những người xung quanh.

Nhưng. . .

Đáy lòng hắn quá đỗi hoang mang, lấy điều kiện của Tô Sương, lại có công việc lương cao như thế, vì sao cô lại muốn làm loại chuyện như vậy?

"Làm sao? Cậu động tâm rồi hả?" Đại Lỵ Lỵ nhìn Hứa Thâm một mực im lặng không nói, bàn tay mềm lập tức vươn ra, huơ huơ trước mặt hắn, cất giọng trêu chọc: "Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi."

Hứa Thâm phục hồi lại tinh thần, chiếc xe màu đỏ Tô Sương đã khởi động và đi rồi, chỉ để lại ánh đèn phía sau.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 232

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.