Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Dã Gặp Nguy…

Phiên bản Dịch · 1301 chữ

Hứa Thâm gắt gao nhìn chằm chằm vào ông ta: "Tôi nhất định sẽ nói lại. Ông bà làm như vậy là tương đương với mưu sát, hiện giờ tôi chỉ muốn biết tình huống lúc trước thôi, tốt nhất là ông lập tức nói cho tôi biết!"

"Nếu mày cảm thấy đó là mưu sát, thì tới sở Tuần Tra tố cáo tao đi, tố cáo thắng coi như mày bản lĩnh, nhanh đi!" Nam chủ nhân cả giận nói.

Hứa Thâm nhìn gương mặt nam chủ nhân trước mắt, bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một đoạn ký ức ngắn ngủi, chính là ánh mắt và lời nói đầy ghét bỏ, khinh thường của vị phu nhân trong thang máy, lúc bọn họ ra về sau khi kết thúc bữa ăn lần đầu tiên ở đại tửu điếm Mạc Na.

Bao gồm cả tình huống ở đây nữa…

Đội trưởng Chu Dã mới nói, giá trị của khu nhà ở đây ít nhất cũng đến 300W, bọn họ cần trảm khư 15 năm mới có thể mua được. . .

Hóa ra, ở trong mắt những người được gọi là thượng lưu này, bọn họ chỉ là đám công cụ làm khổ sai.

Không có một chút khác biệt gì với vụ dân lúc trước.

Thậm chí mạng của bọn họ còn không được coi là mạng người.

Hứa Thâm nhìn thoáng qua nam chủ nhân một cái thật sâu, một loại ý tưởng điên cuồng mới nảy sinh trong đầu hắn. Hắn biết có nói thêm với đám người trước mặt này cũng vô dụng, nếu hiện giờ lập tức đuổi qua, còn có thể giúp đỡ đội trưởng.

Hắn lập tức xoay người ra bên ngoài.

Nam chủ nhân hừ lạnh một tiếng, vội vàng quay lại an ủi vợ mình.

Ngoài cửa, Hứa Thâm vừa lao tới, đã nhìn thấy hai bóng dáng hốt hoảng chạy đằng trước, đúng là Tô Sương và Mặc Tiểu Tiểu.

Hai người dáng vẻ chật vật, người dính đầy máu, Tô Sương đã mất một cánh tay, sắc mặt trắng bệch, bả vai Mặc Tiểu Tiểu có thương tích, đang dìu Tô Sương chạy tới.

Con ngươi Hứa Thâm co rụt lại, vội vàng đi lên đón: "Đội trưởng đâu?"

"Đội trưởng. . ." Sắc mặt Tô Sương vô cùng khó coi: "Nơi này có khư cấp C, vô cùng mạnh, đội trưởng bị thương, nó đã tha đi rồi. . ."

Hứa Thâm biến sắc, vội vàng nói: "Mấy con?"

"Một con." Tô Sương nhìn ra vẻ mặt Hứa Thâm không đúng, vội vàng nói: "Đừng đi, có khả năng đội trưởng đã. . ."

Sắc mặt Mặc Tiểu Tiểu trở nên âm trầm, nói: "Anh ấy cản ở phía sau, bị con khư kia đục thủng bụng, khả năng cao… đã chết rồi."

Trái tim Hứa Thâm co rút lại.

Ngay lập tức, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh ở chung cùng Chu Dã.

Còn có hình ảnh ở trong nhà của gã, và vẻ mặt hạnh phúc khi người đàn ông này ôm con gái trong tay.

Nếu Chu Dã chết rồi, con gái của anh ấy, biết làm sao bây giờ?

Cô bé còn nhỏ như vậy.

"Tôi đi tìm anh ấy!" Ánh mắt Hứa Thâm trở nên sắc bén, hắn lập tức lao nhanh về phía trước.

"Rất nguy hiểm, cậu đừng đi." Tô Sương muốn giữ chặt Hứa Thâm lại, nhưng mất máu quá nhiều khiến thân thể cô cực kỳ suy yếu. Lúc này cô có chút lo lắng, không muốn nhìn thấy Hứa Thâm cũng đi chịu chết.

"Tôi cũng đi." Mặc Tiểu Tiểu thấy vậy, lập tức buông Tô Sương ra, nhanh chóng đuổi theo Hứa Thâm: "Chúng ta đi cùng nhau."

"Hai người. . ." Tô Sương ngạc nhiên, không nghĩ tới Mặc Tiểu Tiểu cũng dám quay lại nơi đó. Cô ấy mới vào đội bao lâu chứ? Chẳng lẽ quan hệ với Chu Dã đã thân thiết như vậy sao?

Sắc mặt Tô Sương đầy phức tạp, cuối cùng cả cô cũng cắn răng, đuổi theo.

Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu hành động rất nhanh. Hắn được Mặc Tiểu Tiểu dẫn đường, mau chóng đặt chân vào Khư giới, đi tới vị trí bọn họ gặp nạn trong rừng khư kia.

"Con khư này rất mạnh, lại khác biệt so với người một nhà chúng ta từng gặp trước kia." Ánh mắt Mặc Tiểu Tiểu trở nên lạnh lùng: "Tuy chúng đều là cấp C, nhưng con này đã vô cùng tiếp cận cực hạn, cậu phải hết sức cẩn thận."

Hứa Thâm khẽ gật đầu, có thể khiến Chu Dã và Mặc Tiểu Tiểu đi cùng nhau, nhưng không chống lại được, chỉ có thể chạy trốn, phỏng chừng một con này bằng hai con cấp C bình thường.

"Nghe nói cậu cũng mới vào đội này không bao lâu, nhưng lại dám tới đây tìm đội trưởng. Cậu nghĩ như thế nào vậy? Cậu không sợ chết sao?" Mặc Tiểu Tiểu đi trước mở đường trong rừng khư, đồng thời nói với Hứa Thâm.

"Đương nhiên là sợ chết." Hứa Thâm nghĩ đến đoạn thời gian bị nhốt trong căn nhà kia, đại khái là trong số những người mà hắn biết, không một ai càng sợ chết hơn hắn.

"Đội trưởng từng mời tôi ăn cơm." Hứa Thâm nói.

"Chỉ vì chuyện này?" Mặc Tiểu Tiểu ngẩn ra.

"Ở lần đầu tiên khi đi ăn cơm, tôi mặc trang phục tác chiến, đội trưởng đã cho tôi mượn áo khoác."

". . ."

Mặc Tiểu Tiểu lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, cô có cảm giác mình không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của cậu thiếu niên trước mặt.

Đây đều là việc nhỏ, là chuyện lông gà vỏ tỏi mà, cũng đáng vì chúng nó mà liều mạng ư? !

Nhưng ngay lúc Mặc Tiểu Tiểu nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Hứa Thâm, bỗng nhiên cô lại hiểu ra rồi. Có một vài người sẽ ghi nhớ hết thảy những thiện ý của người khác từng chút, từng chút một, đều khắc sâu trong lòng.

Mà người như vậy, lúc bình thường đều cực kỳ cô độc.

"Có động tĩnh!" Đột nhiên Mặc Tiểu Tiểu trở nên cảnh giác.

Trong rừng khư có tiếng ầm ầm vang lên.

Bỗng nhiên, một con khư có dáng vẻ một người đàn ông tuấn tú với phần thân dưới là đuôi rắn, cánh tay người như lưỡi liềm lao ra, trên đầu gã là mớ tóc tai bù xù, khuôn mặt dính đầy máu tươi, biểu cảm hưng phấn hòa lẫn với tham lam nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

"Lại là cô, cô bé bị lạc đường sao?" Con khư nọ mỉm cười với Mặc Tiểu Tiểu.

"Mày làm gì bọn họ rồi?" Mặc Tiểu Tiểu cả giận nói.

"Muốn gặp bọn họ sao? Thế thì vào trong bụng tôi đi!" Gã đàn ông khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên bổ nhào tới, tốc độ cực nhanh, cái đuôi rắn mau lẹ lướt xuyên qua rừng khư, chỉ lay động hai bên trái phải vài lần đã nhanh chóng xông tới, nhưng không cách nào suy xét được loại quỹ tích hành động của gã.

Sắc mặt Mặc Tiểu Tiểu trở nên căng thẳng, hành động của đối phương vô cùng mơ hồ, rất khó phán đoán xem gã sẽ tiến công ở nơi nào.

Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước bọn họ không thể chống đỡ được.

"Cẩn thận!" Mặc Tiểu Tiểu rút kiếm thật nhanh, mở Khư Nhãn đến cực hạn, gắt gao nhìn chằm chằm vào gã đàn ông nọ.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 214

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.