Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu Muốn Giết Bọn Họ Sao? Để Tôi Dạy Cậu…

Phiên bản Dịch · 1373 chữ

Bà ta cũng hiểu, có vài nhân vật gia đình bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc vào. Kể cả là cha của bà, lúc ở trên thương trường bị người chỉ thẳng vào mũi, mắng xối xả, cũng chỉ có cách cười bồi chịu đựng, chẳng dám làm gì. Lần này, tuy bà ăn phải một bạt tai đau nhót, nhưng cục tức này cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống.

"Hừ, không phải chỉ chết một người thôi sao? Nghe nói bọn người kia đều là vụ dân xui xẻo chuyển thành. Vụ dân á… căn bản chỉ là đám nhân lực súc sinh, chết thì đã làm sao? Ở bên ngoài còn đầy một đống kia kìa! Cô ta lại vì người như thế mà tát em một cái. Đúng là không nói đạo lý." Nữ chủ nhân căm giận khó mà bình tĩnh được.

Nam chủ nhân thở dài: "Coi như chúng ta bị chó cắn một miếng đi. Nếu em thật sự quá tức giận, không phải hôm nay còn có hai người sao? Anh đã hỏi lão Trần rồi, hai người kia đều chuyển từ vụ dân lên, không có bối cảnh gì. Về sau chúng ta lại tìm cơ hội mài chết bọn họ, cũng coi như hết giận rồi."

"Chắc chắn là phải xả cục tức này đi rồi." Nữ chủ nhân hừ lạnh nói: "Thứ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, không có giáo dưỡng kia, lúc trước nó còn hô to gọi nhỏ ở nhà chúng ta. Đúng là một lũ không có văn hóa."

Hứa Thâm ở bên giường yên lặng nhìn chăm chú vào hai người kia, đôi mắt dần dần nheo lại.

"Cậu định giết bọn họ sao?" Dường như Mai Phù chỉ nhìn một cái đã hiểu ý nghĩa ẩn sâu trong ánh mắt Hứa Thâm, cô cười hì hì, nói: "Nếu cậu không biết xuống tay như thế nào, tôi có thể dạy cậu nha, loại chuyện này tôi am hiểu nhất đó."

Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, đúng là hắn không có kế hoạch gì cụ thể cả.

Thậm chí ngay trên đường đi tới nơi này, trong lòng hắn cũng sinh ra một tia do dự.

"Bình thường, khi muốn giết chết loại con kiến nhỏ ở tầng nông này, có hai cách đơn giản nhất có thể áp dụng, loại thứ nhất là kéo bọn họ vào thế giới của mình, để cho bọn họ bị khư lực ăn mòn tới vỡ tung mà chết, loại thứ hai là thẩm thấu khư lực vào trong cơ thể bọn họ, phá hư tổ chức bên trong từ đó xé rách bọn họ. . ." Mai Phù cười tủm tỉm, thản nhiên đi theo đằng sau Hứa Thâm, bắt đầu miêu tả kỹ xảo săn giết.

Hứa Thâm nhìn cô bé dùng gương mặt hồn nhiên của mình để thỏ thẻ nói ra những lời tàn bạo như vậy, chẳng hiểu sao hắn lại không có cảm thấy bất cứ điểm gì khác thường.

Chờ Mai Phù nói xong, hắn đã hiểu hết mọi chuyện, sau đó, bắt đầu nghĩ đến rất nhiều những loại tri thức đơn giản về khư, gần như lập tức trong đầu đã xuất hiện một loại cảm giác rộng mở trong sáng.

"Khư lực sẽ tiêu tán. . ." Hứa Thâm khẽ thì thầm.

Hắn đi tới bên giường, bàn tay chạm đến con mèo kia, tuy lúc này con mèo nọ vẫn là hư ảo, nhưng khi bàn tay hắn đụng vào, rõ ràng là con mèo kia đã cảm nhận được điều gì đó, lông tơ trực tiếp xù lên.

Sau đó, “Tăng” một tiếng, bỗng nhiên con mèo này giãy khỏi vòng ôm của người đàn bà nọ, nhảy ra ngoài, trốn dưới một góc giường trong phòng.

"Ừm? Tiểu Miên Hoa làm sao vậy?" Nữ chủ nhân khó hiểu hỏi một câu, sau đó xoay người xuống giường tìm kiếm.

Hứa Thâm lại xoay người đi xuyên qua giường, bàn tay trực tiếp tóm lấy con mèo, bao trùm khư lực lên toàn thân nó.

Rất nhanh, bàn tay hắn đã cảm nhận được thân hình mềm mại nơi tay, con mèo nọ đã. . . bị kéo vào Khư giới

"Meo meo! !" Khi con mèo kia nhìn thấy Hứa Thâm, nó lập tức hoảng sợ giãy giụa, phát ra tiếng rít chói tai.

Nhưng lúc này nó đang ở Khư giới, mặc cho nó kêu gào như thế nào, người bên ngoài cũng không nghe được bất cứ tiếng vang gì.

"Suỵt. . ." Hứa Thâm nhẹ giọng nói.

Con mèo kia vừa nhìn thấy ánh mắt Hứa Thâm, thân thể nó thoáng run rẩy một cái, toàn thân bị bao trùm bởi một loại cảm giác sợ hãi, không dám tiếp tục kêu gào nữa.

Hứa Thâm nhìn về phía nữ chủ nhân vẫn đang tìm kiếm dưới gầm giường, đối phương tìm nửa ngày vẫn không thấy con mèo của mình, than thở một câu, sau đó quay về nằm trên giường.

"Yên tâm đi, cửa sổ đã đóng rồi, nó sẽ không chạy ra ngoài được nữa." Nam chủ nhân an ủi vợ mình.

"Chẳng làm người ta bớt lo chút nào." Nữ chủ nhân đăm chiêu ủ dột nói.

Hứa Thâm đi tới bên giường, mặt không chút thay đổi, thả thân thể trở lại trên người nữ chủ nhân của nó, và vừa vặn, đó là vị trí trong ổ bụng của bà ta.

Hai bên đi xuyên qua nhau, không có va chạm.

Nhưng sau khi Hứa Thâm dần dần thu hồi khư lực trên người con mèo nhỏ nọ, thân thể nó cũng bắt đầu lộ ra tại hiện thực.

" Hả?" Bỗng nhiên nữ chủ nhân cảm giác trong bụng mình có chút không thoải mái, tựa như vừa có một thứ lông xù đang hoạt động ở bên trong.

“Em… bụng em đau quá!" Nữ chủ nhân không khỏi kêu lên thảm thiết. Bà ta vội vàng xoa bụng, vốn tưởng rằng buổi tối ăn phải thứ gì đó khiến bụng dạ không yên, nhưng xoa xoa một hồi, bà ta lại phát hiện, cái bụng của mình đang dần dần phình to ra… Tựa như mang thai vậy!

"Chuyện gì vậy? !" Nữ chủ nhân hoảng sợ. Bà ta mở to hai mắt nhìn xuống, chỉ thấy cái bụng kia đang dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cấp tốc phồng lên, lớp áo ngủ bên ngoài đã căng chặt.

Nam chủ nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn kinh hãi này, nhất thời ông ta cũng không biết nên phản ứng ra sao.

"Em…Em không sao chứ?" Hơn nửa ngày sau, nam chủ nhân mới nghẹn ra một câu như vậy.

"A. . ."

Nữ chủ nhân sắp đau đến ngất đi, bà ta tiếp tục kêu thảm thiết nói: "HÌnh như trong bụng em có cái gì đó… còn sống!"

Lúc này, Hứa Thâm đã thu tay lại, đương nhiên khư lực trên người con mèo đều bị hắn thu hồi, lúc này ở trong mắt hắn, con mèo đang giãy giụa, cào cấu trong bụng người đàn bà kia, muốn tìm được một lỗ hổng để hô hấp.

Từ trong miệng nữ chủ nhân kia truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, nhưng rất nhanh, hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa, đôi mắt bà ta vô thần, dại ra còn thân thể nhanh chóng xụi lơ xuống.

Nam chủ nhân ngây người. Nhưng rất nhanh, ông ta phản ứng lại, lập tức đi lên, đưa tay lên mũi vợ mình.

Không có hô hấp.

Đã chết rồi?

Nam chủ nhân có chút sững sờ, biến cố xảy đến quá đột ngột, khiến cho ông ta không phản ứng kịp.

Hứa Thâm cũng thoáng giật mình.

Hiển nhiên, hắn không nghĩ tới giết chết một con người, lại dễ dàng như thế.

Chỉ vẻn vẹn là phóng thích một chút khư lực, bao trùm một vật, sau đó thu khư lực quay về, đã thoải mái giết chết một người.

Sinh mệnh vẫn luôn yếu ớt như thế.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 237

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.