Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Muốn Tặng Bạn Bè Một Món Quà Nhỏ!!!

Phiên bản Dịch · 1311 chữ

Cuộc gọi chấm dứt, Hoàng Hạo cũng thu hồi dụng cụ truyền tin, chợt nhìn về phía mọi người: "Mấy người cũng nghe được rồi?"

"Hoàng ca lợi hại."

"Vẫn là mời Từ ca ra tay an tâm hơn, giá cả còn rẻ."

"Từ ca đã hứa sẽ bớt cho chúng ta 30% tiền thuế, một năm qua đi, có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu."

Mọi người nở nụ cười, nếu Từ ca đã chịu ra mặt, dù bọn họ có thực sự nổi lên xung đột cùng vị quản sự mới tới này, cũng không còn quá e ngại như vậy.

Mà kể cả khi đắc tội với đối phương rồi, trong tương lai có phát sinh sự kiện khư thú, rồi đối phương phớt lờ, bọn họ cũng có thể mời Từ ca ra mặt giải quyết.

"Tôi đã hỏi thăm mấy người bạn làm trong cục về tình huống của nhóc con mới tới này rồi, đúng như những gì Từ ca nói, cậu ta là người mới chuyển chính thức không đến nửa năm, nghe tin tức nội bộ, bọn họ nói cậu này rất có tiềm lực, nhưng tiềm lực thì liên quan cái rắm gì tới chúng ta?" Hoàng Hạo cười cười: "Chúng ta không phải nơi để cậu ta tới thì luyện, để tới lúc giao tiền cũng không giải quyết được khư, cuối cùng còn phải dựa vào Từ ca ra ngựa."

"Nghe nói bọn người kia đều là quỷ đoản mệnh, qua vài năm là biến mất rồi." Có người che miệng cười nói.

"Đều là vụ dân xui xẻo mà thôi." Có người quệt khóe miệng, lộ ra một chút khinh miệt, nếu không phải cố kỵ nhiều người mắt tạp, ga sẽ không thèm che lấp vẻ khinh miệt trong mắt.

Nếu lật ngược trở lại mấy đời, phần lớn đám cư dân thành Để bọn họ, đều xuất thân từ vụ dân, nhưng sau khi bọn họ thoát khỏi thân phận vụ dân, sẽ theo bản năng, cố gắng hết mức để phủi sạch mọi quan hệ tới vụ dân.

Mà loại phương thức phủi sạch quan hệ này, đó chính là tự mình bồi dưỡng sự khinh thường và chán ghét theo bản năng.

. . .

. . .

"Bọn họ làm như vậy cũng hơi quá đáng!" Hai người trở lại lầu nhỏ, Trương Lệ Dao lập tức tức giận bất bình thay Hứa Thâm.

Hứa Thâm nhìn vẻ mặt oán giận của cô, chỉ lắc đầu cười, nói: "Đừng nói như vậy, tốn chút tiền kết giao thêm một đám bạn bè, cũng rất tốt. Nói gì thì nói, tiền chỉ là vật ngoài thân thôi, bạn bè mới là điều khó được."

Trương Lệ Dao hơi kinh ngạc, ủy khuất nói: "Hứa đại nhân, ngài thật sự nghĩ như vậy? Nhưng rõ ràng là bọn họ bắt nạt người mà. . ."

"Bọn họ mời chúng ta ăn cơm, sao có thể gọi là bắt nạt người được?"

"Chút đồ ăn ấy giá trị bao nhiêu chứ? Toàn giả vờ giả vịt." Trương Lệ Dao hừ nhẹ nói.

"Đừng nói như vậy, chung quy lại vẫn là một mảnh tâm ý, không thể dùng tiền để đong đếm." Hứa Thâm nhã nhặn khuyên giải an ủi cô.

Trương Lệ Dao có chút hoài nghi nhìn Hứa Thâm, những lời hắn nói là thiệt hay giả?

Chẳng lẽ hắn thực sự coi đám người kia là bạn bè?

Trương Lệ Dao nhìn gương mặt non nớt mà thanh tú của Hứa Thâm, cảm giác đối phương thật khó nắm bắt.

"Sắc trời không còn sớm nữa, chị cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi." Hứa Thâm nói.

Trương Lệ Dao khẽ gật đầu, bỗng nhiên trên mặt hơi hơi phiếm hồng, nói: "Đêm nay Hứa đại nhân muốn ở trong này nghỉ ngơi sao? Trên lầu có rất nhiều phòng dư."

"Không chỉ có phòng dư đâu." Hứa Thâm cười cười, chợt xua tay rồi xoay người rời khỏi.

Trương Lệ Dao sửng sốt, cậu có ý gì?

Cô ra tới cửa, nhìn theo bóng dáng Hứa Thâm dần đi xa trong bóng đêm, chợt đóng cửa lại, bấm một dãy số trên máy truyền tin.

"Ừm, cậu ta không có phản ứng gì, giống như không hề giận dữ. Nhưng em cứ có cảm giác trong chuyện này còn ẩn chứa điểm gì đó là lạ. Ừm, coi như giác quan thứ sáu của phụ nữ đi. . . Chán ghét, anh muốn tới thì tới thôi, em chẳng cảm nhận được."

. . .

. . .

Hứa Thâm đi dọc theo con đường, ở trong bóng đêm, tâm tư của hắn cũng dần trở nên trầm tĩnh. Hắn nhìn Mai Phù đang di chuyển như tập luyện thăng bằng trên đoạn đường ray bằng đồng xanh bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được, bỗng trở nên nhu hòa hơn vài phần, nhưng nhìn từ bên ngoài, đôi mắt ấy vẫn giữ nguyên biểu cảm trống rỗng như trước, và rất nhanh đã chuyển hướng nhìn.

Chẳng qua hình ảnh xuất hiện trong khóe mắt, vẫn luôn tồn tại một bóng dáng trắng tinh.

Hứa Thâm bước qua đường ray, về tới tòa lầu nhỏ của mình, cở áo khoác, sau đó ngồi trên giường lặng lẽ suy tư, cuối cùng, hắn dứt khoát lấy ra một bộ dụng cụ truyền tin khác.

"Đại Lỵ Lỵ ư?"

"Phi! Có chuyện gì?" Từ trong dụng cụ truyền tin vang lên giọng nói của Đại Lỵ Lỵ.

"Tiêu chuẩn thả khư mà trong hội lựa chọn là gì?" Hứa Thâm dò hỏi.

Đầu dụng cụ truyền tin bên kia, Đại Lỵ Lỵ lập tức sửng sốt, chợt nghiền ngẫm nói: "Làm sao, cậu có hộ khách mục tiêu?"

"Không, tôi chỉ muốn tặng cho bạn bè một món quà nhỏ thôi." Hứa Thâm bình tĩnh nói.

"Nói vậy, người làm bạn của cậu đúng là gặp may mắn rồi. . ." Đại Lỵ Lỵ che miệng nở nụ cười, lại nói: "Chúng ta không có tiêu chuẩn và phân cấp trong chuyện thả di này, nếu là người ngoài mua, một con khư cấp D cũng có giá ít nhất là 20 vạn, nhưng lãnh sự đại nhân lại khác, trong hội sẽ chiết khấu cho cậu, chỉ cần chi mười vạn là được. Nếu là khư cấp C, thì 50 vạn."

Chân mày Hứa Thâm hơi hơi nhíu lại. Nói như vậy, trong hội bán một con khư cấp C ra bên ngoài, ít nhất cũng có giá 100W? !

Trong khi hắn chém giết một con khư cấp C cũng không được nhiều tiền như vậy, thậm chí còn chưa bằng được số lẻ nha!

"Ngoại trừ trong hội chúng ta, còn có những người khác mua khư sao? Mua về sau đó lại thả đi?" Hứa Thâm hỏi.

"Không thể xác định được mục đích sử dụng, có vài trường hợp là báo thù đơn thuần, lại có vài trường hợp là cạnh tranh buôn bán. . ." Đại Lỵ Lỵ khẽ cười nói: "Đừng coi thường quá trình cạnh tranh của người thường, thả khư đi chỉ là một trong những thủ đoạn bẩn thỉu mà thôi, nhưng đúng là cách này rất hữu hiệu. Theo tôi được biết, có khá nhiều công ty đã bị người khác thả khư đi, sau đó phá sản."

"Không ai quản lý sao?" Hứa Thâm không nhịn được, lại mở miệng hỏi, nếu làm như vậy, chẳng phải tình hình sẽ rất hỗn loạn hay sao?

Quả thực khư thú chính là một loại vũ khí phi pháp.

Ai có thể ngờ được, thứ tồn tại vốn được mặc định là loài đi săn, xâm nhập đồ sát nhân loại, sẽ bị nhân loại dùng làm vũ khí đáp trả chính đồng loại đối nghịch với mình?

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 220

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.