Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Còn Sợ Hơn…

Phiên bản Dịch · 1379 chữ

Hứa Thâm nhìn thoáng qua, lập tức biết mình đã đoán đúng. Con khư này nhiều nhất chỉ đạt đến cấp D thôi, hắn có thể phán đoán được cấp bậc của nó thông qua tốc độ hành động.

Dù sao hắn cũng chiến đấu vài lần với đám khư cấp C rồi, tuy cũng có con hành động khá là chậm chạp, nhưng khí thế của những con như vậy, cực kỳ khác biệt.

Hứa Thâm xoay người lao ra, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Hắn không có hứng thú với khư cấp D, dụ dỗ chúng nó qua bên kia, có khác nào tặng món ăn cho đối phương đâu?

Hứa Thâm dùng tốc độ cao nhất chạy đi, rất nhanh đã cắt đuôi được cô gái áo trắng này.

Hắn thoáng dừng lại một chút, ghi nhớ vị trí tòa lầu nhỏ trước mắt, đánh một dấu lên tấm bản đồ trong đầu, đây là nơi khư cấp D thường lui tới, sau đó lại khuếch tán khứu giác, tiếp tục tìm kiếm ở nơi khác.

Khoảng bốn giờ rạng sáng, sau khi Hứa Thâm miệt mài tìm kiếm suốt sáu giờ đồng hồ, hắn đã gặp năm con khư, hai cấp D và ba cấp E.

Và hiện giờ, ở ngay trước mắt hắn, chính là một con khư cấp C, mục tiêu đã tìm kiếm hồi lâu, thứ tồn tại khi dùng gương chiếu tới, chỉ hiện ra một cái bóng cực kỳ mơ hồ.

Con khư cấp C trước mắt này đang chiếm cứ một khu cư xá cực kỳ cũ nát.

Mùi hư thối lan tỏa khắp nơi, hiển nhiên đã có không ít người bị hại.

Hứa Thâm còn nhớ, cách nơi này chừng năm trăm mét có một văn phòng thuộc sở Tuần Tra. Tuy nơi này thuộc vùng ngoại thành, khiến cho diện tích văn phòng nọ không lớn, phỏng chừng cũng chỉ có ba đến năm người phụ trách trông coi thôi, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, thế mà sở Tuần Tra lại không hề chú ý tới tình huống bên này… Có thể nhận ra bọn họ qua loa tắc trách đến loại trình độ nào rồi.

Ngay khi Hứa Thâm nhìn thấy khư, nó cũng trông thấy hắn.

Hứa Thâm không hề che giấu, ngược lại còn vui vẻ vẫy vẫy tay.

Con khư kia lập tức cảm thấy phẫn nộ.

Nó gầm nhẹ một tiếng, rồi nhanh chóng đuổi theo Hứa Thâm, tốc độ cực nhanh.

Hứa Thâm thầm rùng mình, là một con khư hành động nhanh nhẹn.

Hắn không chút do dự, lập tức xoay người chạy trốn.

Cũng may, mặt nạ ác quỷ ban cho hắn năng lực nhìn đêm, để hắn điên cuồng chạy thẳng một đường, vẫn có thể duy trì khoảng cách với con khư ở phía sau.

"Từ từ chờ tôi. . ." Từ trong miệng con khư truyền đến giọng nói vừa êm tai vừa ai oán của một cô gái, vô cùng hấp dẫn: "Tôi sợ. . ."

Nhưng tôi càng sợ hãi hơn. . . Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.

Hắn không hề quay đầu lại, chỉ giơ gương lên nhìn nhìn, ước lượng một chút, cảm thấy khoảng cách đôi bên vẫn ổn thỏa, lại lập tức lao mình về phía trước.

"Đừng chạy! !" Giọng nói của con khư kia lại biến thành tiếng đàn ông gầm nhẹ, tràn ngập phẫn nộ.

Hứa Thâm làm như mắt điếc tai ngơ, hắn chọn lựa một con đường có chút hẻo lánh, tiếp tục chạy vội.

Con khư đằng sau chạy lâu như vậy, trong người đã có chút mệt mỏi, nhưng nhìn thấy thiếu niên trước mắt cũng mệt mỏi, hành động đã từ từ chậm lại, nó dứt khoát cắn môi, quyết tâm đi theo đến cùng.

Cứ như vậy, hai người bọn họ dây dưa, lằng nhằng, dần dần chạy đến một nơi nào đó, thuộc khu thành thị Hắc Quang.

Hứa Thâm chờ đến khi chung quanh xuất hiện đèn đường, chiếc mặt nạ ác quỷ trên mặt hắn cũng biến mất.

Hắn nhìn thấy con khư sau lưng đang nhanh chóng xuyên qua dãy nhà ven đường, hiển nhiên, đối phương còn chưa buông xuống hiện thực, muốn thông qua Khư giới, đuổi theo hắn.

Dù sao, dãy nhà trong hiện thực cũng là trở ngại không nhỏ trên đường.

Không bao lâu sau, Hứa Thâm đã chạy tới khu phố Cách Lan.

"Đừng chạy nữa! !" Con khư đằng sau lại phát ra tiếng rống giận, nó đã có chút bực bội rồi.

Hứa Thâm hít một hơi thật sâu, đột nhiên hắn phát lực, bóng dáng cấp tốc chạy nhanh về phía trước, nhanh hơn tốc độ vừa nãy rất nhiều.

Con khư đằng sau cũng lập tức tăng tốc đuổi theo, nhưng Hứa Thâm nhanh hơn, rất nhanh bóng dáng hắn đã biến mất trong tầm mắt của nó.

Nó muốn dùng mùi để tiếp tục đuổi theo hắn, nhưng lại phát hiện mùi vị trên người Hứa Thâm cũng dần dần nhạt đi, tựa như sắp sửa biến mất.

"Đáng chết! Đáng chết! !" Gương mặt khư trở nên cực kỳ dữ tợn, nó lại phát ra tiếng rống giận điên cuồng.

Cùng lúc ấy, ở một nơi khác, Hứa Thâm đang ẩn mình ngay lối vào một con hẻm nhỏ nào đó, da thịt trên người hắn đã biến thành màu đen, tựa như đang bị một loại chất nhầy không biết tên bao lấy.

Đúng là cục máu đen Khư Nhiễm, loại khư binh mà cục trưởng đã tặng cho hắn từ trước!

Đây là khư binh loại bảo mệnh, có thể che giấu mùi vị trên người đến trình độ lớn nhất. Hiển nhiên cục trưởng hi vọng, khi Hứa Thâm đi chấp hành nhiệm vụ, hắn có thể tùy ý hơn một chút, sống lâu hơn một chút, dù sao vương bài còn sống mới được gọi là vương bài.

Có lẽ lão cũng không thể nào ngờ được, món khư binh ấy đã trở thành công cụ gây án tuyệt hảo ở trong tay Hứa Thâm.

Hứa Thâm tập trung nhìn vào con khư kia.

Chỉ thấy nửa người bên dưới của nó có dạng côn trùng, trên thân mọc ra ba cái đầu, lần lượt là phụ nữ, trẻ nhỏ, cùng với vị trung niên đang nổi giận rít gào kia.

Con khư này có tổng cộng là bảy cánh tay, có cái vừa dài vừa mềm giống hệt con rắn, có cái lại sắc nhọn như lưỡi hái, khá đa dạng, nhiều chức năng...

Lúc này, nó đã mất đi tung tích của Hứa Thâm, cơn giận không cách nào kiềm chế được, nó có cảm giác bản thân vừa bị thằng nhóc kia trêu chọc!

Là bị đồ ăn của chính mình trêu chọc!

Rất nhanh, con khư phẫn nộ đã dung nhập vào khu nhà lầu gần đó, và gần như ngay lập tức, từ bên trong phát ra tiếng cảnh báo chói tai.

Cùng lúc ấy, tại một gian nhà trọ nào đó, cách nơi này vài trăm mét.

Một đôi nam nữ đang dây dưa triền miên, bỗng nhiên nghe được tiếng cảnh báo chói tai vang lên, hiện trường lại không quá xa nơi này.

Từ Phong thoáng giật mình, gần đây có khư sao?

Đáng chết!

Chuyện tốt của gã bị phá hư, tâm trạng cực kỳ khó chịu, nhưng lại không vội vã đứng dậy.

"Hình như là sự kiện khư thú. . ." Cô gái tuổi thanh xuân bên dưới đã tỉnh táo lại, có chút khẩn trương nói, hiển nhiên cô ấy cũng biết về sự tồn tại của khư.

"Không có việc gì. Cảnh báo vừa vang, nghĩa là sự cố mới xuất hiện mà thôi." Từ Phong không hề có ý định dừng lại, tiếp tục nói: "Phải chết nhiều người một chút, thì giá trị quản lý tọa trấn của anh mới được thể hiện ra, em còn trẻ không hiểu đâu. Không phải lúc nào hiệu suất làm việc càng nhanh, càng nhận được nhiều khen ngợi. Lần này không vội, chúng ta cứ tiếp tục đi!"

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 189

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.